Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 226: Chỉ bán giá gốc




Bạch Chỉ Hàn về nhà lấy chiếc giày làm cho Tả Thiếu Dương ra, Lương thị bắt nhi tử đi ngay tại chỗ, đương nhiên không có gì để chê trách cả, mọi người lại xúm vào khen ngợi một phen, nhất là Lương thị nói một đống mỹ từ, nào là tâm linh thủ xảo, nào là lan tâm tuệ chất, càng lúc càng yêu thích, hận không thể bắt nhi tử ngay lập tức thành thân động phòng, chỉ là nhìn nhi tử phản ứng chẳng nóng chẳng lạnh, không khỏi lo âu, nếu chẳng phải biết nhi tử mình có ý Miêu gia cô nương và nha đầu Tang gia, bà nghi ngờ y không thích nữ nhân rồi, song có gấp cũng chẳng biết làm sao, chả lẽ còn ám thị Bạch Chỉ Hàn chủ động?

Chập tối, Chúc Dược Quỹ đủng đinh tới Quý Chi Đường như đã hẹn.

Tả Thiếu Dương mới ông ta vào phòng báo chế thuốc, dặn Miêu Bội Lan để ý không cho người khác tới, sau đó đóng cửa, nói nhỏ:

- Chúc lão bá, hiện giờ nhà lão bá có bao nhiêu người, ý cháu là người nhà lão bá thôi, không bao gồm nô phó.

- Mười bảy người, làm sao?

- Thực sự trong nhà còn bao nhiêu lương thực nữa?

Chúc Dược Quỹ lập tức phủi mông đứng dậy:

- Đại lang, cậu muốn gì? Định dùng phương thuốc nào đó đổi lương thực của ta à? Bây giờ cậu có cách biến đá thành vàng thì ta cũng không đổi đâu, ta đi đây, khỏi nói nhiều tổn thương tình cảm.

- Lão bá, đợi đã.

Tả Thiếu Dương vội giữ lại:

- Không phải thế, mà là lão bá trước giờ đối xử với cháu rất tốt, chỉ dạy cho cháu nhiều điều, có thể nói là một nửa ân sư của cháu rồi. Hiện giờ nếu nhà lão bá có khó khăn, cháu cũng muốn giúp, ý cháu là nếu lão bá còn cần lương thực, cháu có thể bán cho lão bá.

- Thật không?

Chúc Dược Quỹ quay ngoắt lại, hơi thở trở nên gấp rút:

- Xuỵt, lão bá nói nhỏ thôi.

Tả Thiếu Dương đặt tay lên môi ra hiệu:

- Lão bá, tới lúc này cháu còn lừa lão bá làm cái gì?

Chúc Dược Quỹ nhìn lại Tả Thiếu Dương, thấy y gật đầu chắc chắn, kích động kể:

- Nhà ta có mười một người bao gồm hai phu thê già bọn ta, hai đứa nhi tử, hai đứa nhi tức và năm đứa cháu, lương thực chỉ còn có sáu đấu thôi. Ta cũng trải qua nhiều trận chiến rồi, xem tình thế này địch có chỗ kiêng dè nên không dốc sức đánh thành, quân ta thì không đủ lực lượng, đây sẽ là trận chiến tiêu hao, phải dăm ba tháng mới ngã ngủ, cho nên ít nhất bách tính trong thành phải cầm cự ba tháng, dù là phản quân vào thành hay quân Đường chiến thắng cũng không thể để bách tính chết đói hết được. Ta tính, ít nhất cần năm sáu chục đấu gạo...

Nói tới đó có phần nản chí, Tả gia có thừa lương thì cũng không thể có nhiều như vậy.

Theo như lệnh trưng thu lương thực mỗi người chỉ được giữ một đấu, nhà họ đã có có sáu đấu, chỉ bán thêm được năm đấu, bán nhiều nữa là hại người ta, Tả Thiếu Dương nói:

- Cháu cũng không có nhiều lắm, trừ đi khẩu lương trong nhà chỉ còn năm đấu thôi.

Chúc Dược Quỹ đã lường trước vẫn có hơi thất vọng, dù thế cũng không phải ít, nói nhanh:

- Vậy bán cho ta, được không?

- Được, hôm nay cháu mời lão bá tới là thương lượng chuyện này, xem có thể giúp nhà lão bá chút nào không, chỉ được bằng này thôi, xin lỗi lão bá.

- Thế đã là rất tốt rồi, đa tạ.

Chúc Dược Quỹ chắp tay nói:

- Để ta về lấy tiền, bao nhiêu một đấu, mười lăm quan phải không?

- Không, 470 đồng.

- Cái gì?

Chúc Dược Quỹ cười khổ:

- Đại lang, cậu trêu lão bá rồi, lão bá già, không chơi nổi trò này nữa đâu.

- Cháu nói thật, lúc đó không phải lão bá mua đơn thuốc nhà cháu thì cháu đã không có tiền mua lương thực, coi như cháu mua giúp lão bá đi. Khi đó cháu mua vào bao nhiêu thì bây giờ bán lại cho lão bá bấy nhiêu thôi, chỉ có chừng đó, hẳn cũng thêm được một thời gian, tăng thêm phần hi vọng.

Là người trải qua gập ghềnh gian truân, thấy được muôn vẻ cuộc sống, Chúc Dược Quỹ cũng phải ngây ra một lúc mới dám tin đây là sự thực, ông đối thiện cảm với Tả Thiếu Dương một phần là vì Tiểu Muội, chưa bao giờ nghĩ có ngày được báo đáp lớn như thế:

- Đại lang, đại ân không nói hết bằng lời, cậu là ân nhân cứu mạng của nhà ta, lão bá ghi nhớ trong lòng.

- Lão bá nặng lời rồi.

Chúc Dược Quỹ mò trong lòng lấy ra cái túi tiền, chẳng đếm đưa cả cho Tả Thiếu Dương:

- Bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ, ta cũng không muốn cậu thua thiệt quá nhiều.

Tả Thiếu Dương nhận lấy, đổ cả ra, chọn lấy một miếng bạc vụn hai lượng, lại lấy miếng nhỏ ba tiền, còn lại cho vào túi trả lại:

- Cháu đã nói chỉ lấy tiền vốn.

Chúc Dược Quỹ không thích rườm rà, nhận lại cho vào lòng cười lớn:

- Được được, lão bá làm thế đúng là xem nhẹ cậu rồi.

- Lão bá nhớ ngàn vạn lần đừng nói là mua lương thực ở chỗ cháu nhé.

Chúc Dược Quỹ vờ giận:

- Ta đâu phải con nít lên ba mà không biết nặng nhẹ.

- Vậy lão bá ra ngoài chơi, đợi cháu một chút.

Chúc Dược Quỹ rời khỏi phòng bào chế, ra trò chuyện với Tả Quý, liền một lúc thêm được năm đấu lương thực, tạm thời giải được nguy cấp, trong lòng càng cao hứng, thi thoảng lại nghe thấy tiếng cười vang dội của ông.

Tả Thiếu Dương lấy từ trong hầm ra túi gạu năm đấu, cho vào gùi, nhờ Miêu Bội Lan giúp mang tới Chúc gia, Chúc Dược Quỹ phẩy tay bảo không cần, cởi ngay áo choàng ngoài, bọc gạo lại, nhẹ nhàng xách lên vai như không, tạm biệt Tả Quý, nghênh ngang bước đi, Tả Thiếu Dương nhìn mà ngưỡng mộ, chỉ mong tới tuổi đó có được nửa hào khí như vậy là tốt rồi.

Giao tiền cho mẫu thân xong, lại nhờ Miêu Bội Lan mang gạo tới nhà Triệu Tam Nương, Miêu Bội Lan hôm nay nhìn thấy Tả Thiếu Dương liên miên đem gạo đi bán, nhưng nàng không hỏi một câu xem gạo ở đâu ra, vì sao đem bán, là nữ nhân rất truyền thống, chuyện nam nhân nàng không hề xen vào, nàng không biết những điều này Tả Quý đều thấy hết.

Hai người bọn họ tới nhà Triệu Tam Nương, Triệu lão đã đợi tới sốt ruột rồi, hôm nay tận mắt ông ta nhìn thấy quan binh dài bất tận đi đánh huyện Song Hòe, càng thêm tin vào phán đoán của mình, cho rằng chẳng mấy chốc phản quân bị tiêu diệt, muốn tranh thủ cơ hội này phát tài, thấy Tả Thiếu Dương là vội vàng làm thủ tục, lại cầu khẩn Tả Thiếu Dương mua lương thực, Tả Thiếu Dương dứt khoát nói hết lương thực rồi, từ chối ông ta.

…….

Ba chủ tớ đồng tâm hiệp lực, rốt cuộc trước khi trời tối đã nấu xong một nồi cháo thật lớn và nồi cháo nhỏ, cháo loãng thì ba phần gạo bảy phần rau, còn cháo thường dùng cấp cứu thì mỗi thứ một nửa, nếu theo kế hoạch cho mỗi người một bát thì phải đủ cho khoảng bảy tám chục người cần cấp cứu, hai trăm người đói, trong tính toán cô tiểu thư ngây thơ đó thì đã rất nhiều rồi.

Cả ba ăn mặc kiểu nam trang, lấy khăn che mặt, sau khi được Hà Tử ra dấu hiệu an toàn, Vượng Tài hì hục đẩy xe cháo ra khỏi cửa sau, cách thật xa nhà tránh gặp phải quen, đẩy xe tới ngõ khá nhiều nạn dân. Thiếu nữ đứng trên xe cầm cái thìa lớn gõ cồm cộp, hào hứng hô lớn:

- Phát cháo, phát cháo đây... Muốn lĩnh cháo mời xếp hàng, mỗi người một bát, không được lấy nhiều.

Nạn dân ngẩn cả người, không dám tin có người phát cháo cứu tế, tới gần ngửi thấy mùi cháo thơm nức, tức thì tinh thần phấn chấn, bò dậy tràn tới, ai nấy giơ cao bát cháo.

- Dừng lại, dừng lại, xếp hàng, xếp hàng đi, ai cũng có...

Thiếu nữ hét lớn yêu cầu họ xếp hàng, Vượng Tài cũng giang tay bước lên ngăn cản, nhưng trời chập choạng tối, lại ngửi thấy mùi thức ăn, đói mờ mắt rồi, còn ai đủ kiên nhẫn xếp hàng nữa, ùa cả tới như ong vỡ tổ, vây kín lấy chiếc xe, trước mắt đều là những ánh mắt đói khát giơ cao những cái bát sứt mẻ. Nạn dân ở nơi khác nghe tin cũng tràn tới, ba chủ tớ họ hét khản cả họng không ích gì, đoán người cứ thế chen lấn xô đẩy tiến tới.

Biến cố xảy ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt thôi mọi chuyện đi theo chiều hướng ngoài dự tính của thiếu nữ.