Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 82: Đông khách




Tả Thiếu Dương cũng đã chuẩn bị trước rồi, chỉ là bước xác nhận thêm, cả Hằng Xương dược quán đều thái độ này, chứng tỏ y không có cơ hội nhanh chóng bán được thuốc, làm giàu không phải dễ, còn đợi thời cơ nữa, đứng dậy nói:

– Không hề gì, cáo từ.

Về tới Quý Chi Đường thì cha đã dậy rồi, không ngờ đang xem bệnh cho một người, chưa hết cái ghế dài bao lâu nay còn không tác dụng bằng củi đun cũng có một người bệnh khác đang chờ xem bệnh.

Tả Thiếu Dương kinh ngạc há mồm tới đút được cả nắm đấm vào trong, lần đầu tiên Quý Chi Đường có tới hai người tới khám bệnh, đúng là bệnh nhân, không phải người nhà bệnh nhân, vì sao à, nhìn khóe miệng cha y không ức chế được niềm vui là biết. Cốc trà bên cạnh vẫn còn bốc khói, cha chưa uống hết đã có người bệnh tới nên không kịp uống.

Hồi Hương thay y đứng sau quầy thuốc, thấy đệ đệ về rối rít vẫy tay. Tả Thiếu Dương khẽ khàng đi vào, sợ ảnh hưởng cha khám bệnh, hỏi nhỏ vẫn không dám tin:

– Tỷ, có bệnh nhân tới khám bệnh sao?

– Ừ, vừa rồi khám xong cho một người, đã đi.

Hồi Hương giúp y lấy rương thuốc xuống, mặt ngời ngời:

– Sao rồi?

– Cái gì sao rồi?

Tả Thiếu Dương vẫn chìm trong niềm vui bất ngờ, không hiểu:

– Hừm, đương nhiên là Tang Tiểu Muội ra sao rồi còn sao nữa?

Hồi Hương càng nói nhỏ hơn:

– Đệ xem rồi, không có vấn đề gì lớn, chỉ nhiễm lạnh.

Hồi Hương nhìn đệ đệ một lượt, tựa như muốn nói gì đó, rốt cuộc nhịn lại, chuyển sang chuyện khác:

– Thuốc đệ bào chế có bán được không?

Niềm vui Tả Thiếu Dương phai đi đôi chút, kể chuyện ở Ngõa thị cho tỷ tỷ nghe:

– Cái này dù sao cũng là tân dược, nên Đổng Mập giữ lại bán hộ xem tình hình. À phải, đệ gặp được chưởng quầy Hằng Xương dược hành, ông ấy có hứng thú, bảo đệ bào chế ít thuốc xem, đưa thuốc cho đệ.

Y không dám nói chuyện mình xem bệnh cho Chúc Dược Quỹ, cũng không dám đưa tiền khám bệnh cho cha, sợ cha hỏi tiền ở đâu, biết mình tùy ý khám bệnh kê đơn sẽ nổi giận, vì y chưa xuất sư, không được khám bệnh, tuy cha y đã nhìn y con mắt khác, còn tham khảo ý kiến y, nhưng cho rằng y chưa đủ kinh nghiệm, sợ xảy ra vấn đề, cho nên phải tìm lời giải thích khác.

Chả trách có câu nói dối một lần sẽ phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy, may là y không có mục đích xấu, nên không chướng ngại tâm lý gì, có điều thật mệt mỏi, y nóng lòng một ngày thỏa sức thể hiện khả năng, không phải núp dưới bóng cha y nữa. Đó là điểm chung của người thông minh, muốn có khán giả, muốn người ta tán thưởng, cho dù bề ngoài tỏ ra ung dung khiêm tốn.

Hồi Hương hoan hỉ:

– Thật à, vậy thì tốt quá rồi, dược hành lớn nhất phủ Hợp Châu coi trọng thuốc đệ bào chế, oa, không cần biết có thành không, chỉ cần tuyên truyền ra ngoài sẽ có lợi cho danh tiếng của Quý Chi Đường. Chỉ sợ cho không cho.

– Đúng thế, tỷ đừng nói ra, không cha giận.

Tả Thiếu Dương cười khan, quả nhiên nói dối là chuyện phiền toái, lòng cũng thấp thỏm, Chúc Dược Quỹ là lão già thành tinh, tuy y từng gặp Nghê đại phu, Nghê nhị đều có vẻ cáo già, xong không so được với ông ta, cả con ông ta cũng có vẻ tự cao lắm, vừa rồi ngay cả mặt cũng không lộ ra, chặn hết đường của y, muốn thông qua bọn họ mở cục diện e rất khó. Bây giờ chỉ hi vọng vào mình trị dứt bệnh cho Chúc Dược Quỹ, để ông ta hứng thú với thuốc mình bào chế, Hằng Xương của ông ta có uy tín như thế, nếu họ dùng thuốc mình bào chế, lo gì người khác không dùng.

Có điều chưa thể nói chắc chắn được, có lẽ bọn họ còn cân nhắc nhiều thứ, thà không dùng thuốc của mình chứ không để tổn hại tới thanh danh, dù sao họ làm ăn tốt như thế, có nhiều đường kiếm tiền, không cần dựa vào một hai loại thuốc.

– Đệ, đệ, lại nghĩ gì thế, không phải nghĩ tới Tiểu Muội chứ.

Tả Thiếu Dương đang nghĩ vẩn vơ, không chú ý lời Hồi Hương nói, bị nàng lay mấy cái mới chút ý, cười gượng:

– Tỷ, làm gì có, đệ đang nghĩ tuy chúng ta có khách, nhưng mà vẫn không đủ trả nợ Tam Nương.

Lại phải nói dối, không khéo thành nghiện mất, trước kia mình là con ngoan trò giỏi, công dân gương mẫu, đến ném rác cũng đúng chỗ, không bao giờ vượt đèn đỏ, không ngờ giờ thành kẻ nói dối không chớp mắt rồi, chính bản thân y cũng nhận ra mình đang thay đổi, không thật thà như xưa nữa.

– Tỷ cũng đang nói chuyện đó, đệ vừa đi thì có một người tới tìm cha nói chuyện, đoán xem là ai?

Đầu óc xoay chuyển một vòng, Tả Thiếu Dương có ngay đáp án:

– Phong lang trung của Hồi Xuân đường.

Hồi Hương hơi mất hứng:

– Sao đệ biết?

– Trên đường đi đệ gặp ông ta, ông ta chưa kịp nói, song chừng như có ý định dùng 100 đồng mua phương thuốc trị khỏi bệnh cho Lý đại nương.

– Đúng đấy, thế đệ nói sao?

– Đệ kệ ông ta, không thèm trả lời, đi luôn.

Hồi Hương nhớ lại còn tức tối lắm:

– Lão già đó nghĩ gì không biết, định đổi một cân thịt heo lấy phương thuốc nhà ta, mặt dày hơn thớt, cha từ chối mấy lần, ông ta kì kèo lên tới 300 đồng, nói cả đống lời hay ho, về sau bệnh nhân tới ông ta mới đi. Cha nói phương thuốc này hết sức thần kỳ, tương lai là gia bảo truyền đời của Quý Chi Đường, không thể bán.

Không ngờ cha lại coi nó là gia bảo truyền cho con cháu, Tả Thiếu Dương bật cười, nhìn sang thì thấy bệnh nhân đi tới nhờ y bốc thuốc, y vừa rồi không theo dõi cha khám bệnh nên không biết thế nào, đành theo đơn bốc thuốc.

Người bệnh tiếp theo là một phụ nhân, nói:

– Tả lang trung, lão thân nghe người ta nói ông trị thương phong mát tay lắm, nên tới nhờ ông xem bệnh.

– À, chỉ là hàng xóm quá khen thôi.

Tả Quý cười càng khó che dấu:

– Đại nương khó chịu ở đâu?

Phụ nhân mở mồm nói như pháo liên thanh:

– Mấy ngày trước lão thân bị thương phong, vừa lạnh lại vừa sốt, đầu đau như búa bổ, tới tìm Tiết lang trung của Nhân Thọ Đường khám bệnh, ông ta kê hai đơn, uống vào cũng có chút tác dụng, đỡ sốt rồi, không đau đầu nữa, nhưng mà người cứ uể oải, chả muốn làm gì. Lại tới Nhân Thọ Đường mua thêm thuốc, nhưng mà Tiết lang trung ra ngoài khám bệnh, đồ đệ của ông ta là Diêm lang trung kê cho hai toa bảo về uống. Diêm lang trung này, cả y thuật lẫn y đức đều đãng nghi ngờ lắm, lão thân về mà lòng không yên, lo thuốc này uống không thỏa đáng. Đi qua Quý Chi Đường nhớ hàng xóm kể, nói ngài xem bệnh thần lắm, mấy người bệnh sắp chết đều cứu được, đến Nhị chưởng quầy của Huệ Dân Đường cũng phải tới mua đơn thuốc, chỉ vì ăn nói khó coi mà bị dùng chổi đuổi ra ngoài ha ha ha..

Tả Quý không muốn nói xấu người cùng nghề, bảo:

– Đại nương đưa tay cho ta bắt mạch.

Phụ nhân vén tay áo đặt lên bàn, Tả Quý ngưng thần chẩn mạch, lại xem thuốc phụ nhân mua về, nói:

– Không sao, bệnh của đại nương đã khỏe tới tám chín phần, thuốc Ma hoàng thang này sức thuốc quá mạnh, hại thân, không nên uống nữa, không cần uống thuốc khác, tĩnh dưỡng là đủ.

– Nhưng sao lão thân vẫn thấy cả người mỏi mệt.

– Không sao, ai ốm dậy chẳng thế, chính khí chưa phục hồi, cho nên mới cảm thấy không thoải mái, chính khí có thể thông qua ăn uống để bồi dưỡng, từ từ khôi phục, phải cần thời gian phục hồi chứ.

– Tả lang trung, lão thân không sợ tiêu tiền, chỉ sợ bệnh, ngài kê đơn khác đi, bệnh gần khỏi thì uống thêm cho khỏi dứt luôn không tốt à?

Phụ nhân vẫn dứt khoát đòi dùng thuốc mới yên tâm:

Trước kia có khi Tả Quý đã kê cho bà ta một đơn thuốc bộ rồi, nhưng lần trước chữa trị cho Lý đại nương xong, ông tích lũy được chút kinh nghiệm, nên phán đâu vào đó:

– Thuốc có ba phần bệnh, nói đơn giản thế này, bệnh đại nương 10 phần, uống hai lần thuốc khỏi tám chính phần, mỗi toa thuốc trị được bốn phần bệnh, dù còn bệnh chỉ là một hai phần, uống thêm thuốc, hai phần sức thuốc kia dư thừa không có chỗ phát tác, sẽ gây hại cho cơ thể. Nên bệnh tới là dừng, dùng thuốc quá liều chỉ phản tác dụng, nhất là thứ thuốc mạnh. Ngàn vạn lần đừng thấy thuốc dư mà uống thêm, thấy bệnh mình ổn rồi là thôi, nhiều người bệnh chính vì thế tự hại mình, bệnh đã khỏi, tự uống thêm thuốc mà thành ra bệnh khác.