Đại Dương Xanh Thẫm

Chương 56: Chương 56





Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi Sa chuyển đến nhà bác sĩ Vĩ.

Nhưng cậu chưa một lần để hắn làm điều gì quá phận.

Hôm nay chỉ vì để Tùng Quân bỏ cuộc nên mới phải đóng vai một đôi tình nhân với hắn.

Về đến nhà, cậu lại khoác lên mình một vẻ lạnh lùng cố hữu.
Bác sĩ Vĩ cực kỳ kiên nhẫn, đối xử với cậu vô cùng dịu dàng.

Hắn săn sóc cậu từng bữa ăn, giấc ngủ.

Nhưng những việc đó cũng không khiến trái tim cậu lung lay.

Sa lặng nhìn bàn ăn bày biện những món ngon đẹp mắt do chủ nhân ngôi nhà đặt hết tâm huyết vào đó.

Bàn ăn càng thịnh soạn bao nhiêu, cậu càng nhớ Tùng Quân vụng về bấy nhiêu.

So với bác sĩ Vĩ, Tùng Quân thực sự kém xa về khoản nấu nướng.

Hắn chỉ biết nấu mỗi món cháo hành, hữu dụng nhất mỗi khi cậu bệnh.

Cậu ước gì giờ này được ăn món cháo do hắn nấu thì hay biết mấy.

Nghĩ tới đây, hai hốc mắt bỗng dưng nóng rực.

Cậu cố nén cảm xúc, một hơi ăn sạch sẽ chén cơm.
Bác sĩ Vĩ thấy cậu ăn ngon, trong lòng vui vẻ, tiện tay gấp cho cậu một miếng cánh gà:
“Anh hai nói em thích nhất là cánh gà, em mau ăn nhiều vào cho mập.


So với lúc gặp nhau tại Ý, hiện giờ em đã gầy đi nhiều.”
Sa nghe hắn gọi Đình Bách là “anh hai” trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng cậu không hơi đâu bắt bẽ hắn, lặng lẽ ăn hết miếng cánh gà, uống một ngụm nước, rồi nói:
“Tôi no rồi.”
Nói xong, cậu đứng dậy thu dọn chén đũa, tính mang đi rửa.

Nhưng bác sĩ Vĩ vội vàng ngăn lại:
“Để anh.

Anh đã nói rồi, một khi có anh ở bên cạnh, em không cần phải làm gì cả.

Mau đến phòng khách, ngồi nghỉ ngơi xem ti vi đi.”
Sa đối với yêu cầu của hắn, không bao giờ có một ý kiến nào, lẳng lặng đi đến phòng khách, nằm xuống chiếc ghế sô pha dài đặt giữa phòng , tiện tay mở chương trình thời sự lúc bảy giờ.
Cậu lại không ngăn được nhớ đến nét mặt tinh nghịch cuả Tùng Quân khi nhào tới bắt lấy cậu, rồi cả hai triền miên, say sưa quấn lấy nhau từ phòng khách cho đến tận phòng ngủ.

Nhưng tất cả rốt cục chỉ là hồi ức.

Cuộc sống của cậu hơn một tháng nay còn tệ hơn cả mười năm trước khi hắn “đi”.

Thậm chí lúc bị Tùng Quân hắt hủi cũng còn thấy thoải mái hơn bây giờ.

Còn gì đau khổ hơn khi biết được trên đời này đang tồn tại một người mình rất yêu thương mà không được ở bên cạnh người đó.
Sa lại thấy hai mắt như phủ nước.

Nhưng nghĩ tới việc bác sĩ Vĩ sẽ quay lại ngay, cậu không muốn để hắn thấy vẻ yếu đuối của bản thân, nên nhắm chặt hai mắt lại, cố ép những giọt lệ ương bướng kia chảy ngược vào trong.

Cuối cùng vì quá mệt mỏi, cậu ngủ quên đi mất.
Bác sĩ Vĩ rửa chén dọn dẹp xong, đến phòng khách phát hiện Sa đã ngủ, trên khoé mắt vẫn còn đọng một giọt nước.

Hắn vụng về đưa tay lau đi, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cậu:
“Em vẫn còn nhớ hắn đến vậy sao? Phải làm gì để em vĩnh viễn quên được hắn đây?”

Bác sĩ Vĩ thở dài, rồi bế cậu lên, đi vào phòng ngủ, đặt cậu lên chiếc giường êm ái, lặng lẽ nằm xuống bên cạnh, ngắm nhìn từng đường nét quen thuộc trên gương mặt cậu.
Ngày nào cũng vậy, bác sĩ Vĩ đều nằm bên cạnh, lắng nghe hơi thở đều đặn phát ra từ người hắn yêu.

Cả cơ thể hắn rộn rạo như bị thiêu đốt, hắn muốn đè cậu xuống, hôn ngấu nghiến đôi môi phớt đỏ kia, xé tan tành chiếc áo sơ mi đang che phủ bờ ngực phập phồng đầy quyến rũ.

Hắn muốn ôm cậu thật chặt, dùng sức siết cậu trong vòng tay, đưa d*c vọng ngẩng cao như ngọn núi xuyên thủng bông hoa kiều diễm e ấp bên dưới lớp vải.
Nhưng hắn rốt cục lại đè nén, nuốt những h@m muốn vào bụng.

Hắn đã hứa chỉ đụng vào người cậu khi cậu đã sẵn sàng dành tình cảm cho hắn.

Từ trong thâm tâm, hắn không nỡ làm cậu bị tổn thương.
Mỗi ngày hắn đều hy vọng, chờ mong.

Hắn đối xử với cậu vô cùng dịu dàng.

Hắn tự tin mình yêu thương cậu so với Tùng Quân chỉ có hơn chứ không kém.

Đổi lại là gì, vẫn chỉ là sự thờ ơ lạnh nhạt đến tàn nhẫn.

Hắn không biết mình phải chờ trong bao lâu nữa, điều này làm hắn muốn phát điên.
Bác sĩ Vĩ liều mạng ghé sát mặt vào bờ môi hơi hé mở, cả người như tê dại khi hắn vụng trộm lấy đi nụ hôn của cậu.

Hơi thở ấm nóng phả vào mặt làm hắn như bị rút mất hết sức lực.

Hắn đưa tay, khẽ chạm vào chiếc áo sơ mi trắng, nhẹ nhàng cởi từng chiếc nút ra, bàn tay len lén luồn vào bên trong, thấp thỏm lo sợ người kia bất thình lình tỉnh dậy.

Bờ ngực mịn màng trơn láng như thiêu đốt hắn.
Dường như Sa cảm nhận được sự khác lạ trên cơ thể, giữa hai hàng lông mày xuất hiện nếp nhăn, cậu khẽ trở mình quay lưng về phía hắn.


Bác sĩ Vĩ giật mình rút tay lại, thở hổn hển, vật bên dưới đáy quần đã bắt đầu rục rịch thay đổi kích thước.

Hắn đã nhẫn nhịn tới tận bây giờ là để Sa có cái nhìn khác về mình, hắn muốn chứng minh hắn yêu cậu thật tâm chứ không phải vì h@m muốn thể xác.

Nhưng dường như sức chịu đựng của hắn sắp đi đến giới hạn rồi.
Khổ sở đưa tay quệt mồ hôi, hắn ngồi bật dậy, chạy vào nhà tắm, bật vòi nước lên để những dòng nước lạnh băng tuôn xối xả lên người.
Bàn tay hắn cầm lấy thanh sắc nóng rực bên dưới thân mình, ra sức ma sát.

Dòng nước ào ào đổ xuống, vẫn không làm dịu được cơn nóng đang hành hạ hắn.
Bác sĩ Vĩ ngửa cổ th ở dốc.

Tốc độ nơi bàn tay ngày một nhanh hơn, ngang bằng với nhịp tim trong lồ ng ngực.

Gương mặt như tranh vẽ của Sa lấp đầy tâm trí hắn.

Hắn tưởng tượng cậu đang bị mình đè chặt dưới thân, khóc lóc r3n rỉ, la hét cầu xin hắn dừng lại.

Hắn thực sự muốn nhìn thấy nét mặt đẫm nước mắt, bất lực đến mê người của cậu khi bị khoá chặt trong tay mình.

Hơi thở nặng nề thoát ra, bác sĩ Vĩ kêu lên một tiếng, một dòng chất lỏng phun trào, hoà với nước trong vòi sen, trôi tuột xuống nền nhà.
Hắn vô lực ngồi xuống, cả người ướt sũng, lồ ng ngực phập phồng từng cơn đau nhói, đầu tựa vào tường, hớp lấy từng ngụm không khí.

Hắn ngồi đó bất động thật lâu, mong dòng nước ào ào như thác lũ kia sẽ cuốn trôi mọi d*c vọng xấu xa của bản thân mình.

Nhưng mọi nỗ lực của hắn đều vô nghĩa, khi một lần nữa vật nhỏ tưởng chừng đã kiệt sức lại vươn người thẳng đứng.
Bác sĩ Vĩ cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Hắn gào lên một tiếng rồi bất ngờ đập đầu vào tường đến chảy máu.

Bàn tay lại bất đắc dĩ cầm lấy thứ phản chủ kia dày vò nó đến khi thực sự gục ngã.
oOo
“Cuối tuần này em về nhà anh chơi nhé.”
Trong lúc dùng bữa sáng, bác sĩ Vĩ nói, vẻ mặt vui vẻ như hôm qua chưa hề có chuyện gì xảy ra đối với hắn.


Sa chợt ngưng đũa, nhìn hắn hỏi:
“Tại sao phải tới nhà anh?”
“Anh muốn giới thiệu em với mẹ anh.”
Sa tỏ ý không vui, dời ánh mắt đi chỗ khác:
“Tôi không đi.

Tôi và anh chưa là gì của nhau cả.”
Bác sĩ Vĩ thoáng thất vọng:
“Em đã nói cho anh thời gian, chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi mà.

Hơn nữa, mẹ anh đã biết tính hướng của anh từ lâu, bà sẽ không kỳ thị hay làm khó dễ em.”
Sa nghe tới đây, nét mặt sa sầm lại, buông đũa:
“Nếu tôi nói tôi không làm được, không có khả năng quên anh ấy, yêu anh càng không thì sao? Anh có buông tha cho tôi không?”
Bác sĩ Vĩ cũng ngưng đũa, vẻ mặt tươi cười biến mất, thay vào đó là ánh mắt có phần đáng sợ.
Sa nói tiếp:
“Tôi đã nói anh làm anh ấy quên tôi đi.

Rốt cục tại sao vẫn còn nhớ rõ như vậy?”
“Anh làm sao biết được? Não bộ con người, không phải cứ muốn là có thể điều khiển được dễ dàng.

Là do hắn ngu ngốc mới không chịu quên em.”
“Nếu số phận đã không cho anh ấy quên tôi, thì anh để tôi đi, có được không? Ở bên tôi, anh cũng đâu có vui vẻ gì…”
Khó khăn lắm hắn mới mang Sa trở về bên mình, làm sao có thể để cậu đi được chứ? Bác sĩ Vĩ hít một hơi thật sâu, rồi nói:
“Em đừng nghĩ đến chuyện rời đi.

Em đừng quên mạng của hắn là ai cứu, cũng đừng quên chính em đã cầu xin anh như thế nào.

Cho dù trong mắt em anh trở thành một kẻ đê tiện bỉ ổi cũng chẳng sao.

Chỉ cần nhìn thấy em mỗi ngày là đủ rồi…”
Sa đối với những lời nói đầu quyết tâm của hắn vô cùng bất lực.

Cậu biết giờ có nói gì cũng vô ích, đành lẳng lặng đứng lên, rời khỏi nhà ăn..