Đại Giá Quý Phi

Chương 50: Vương tử hồi quốc






(Hoàng tử về nước)

“Ha ha!” Tiếng cười sang sảng truyền đến từ sau lưng, Ngụy Vương gia nét mặt đỏ hồng bước nhanh đi về phía đám người, theo sau là thư đồng Thanh Nhi, “Mọi người đừng có mặt khóc đám tang nữa! Vất vả lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết, chẳng phải nên cười to ba tiếng sao?”

Thanh Nhi ở phía sau bĩu môi, nói thầm trong bụng: Người làm như ai cũng gân sức như người thế a?

“Ngụy Vương gia.” Lí Vệ Đình chắp tay bái lễ.

“Ha ha, ta thích ngươi gọi ta là Ngụy lão đầu, nghe thoải mái hơn.” Tiếp đó ghé sát tai Lí Vệ Đình bí hiểm nói thầm: “Lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi!”

Lí Vệ Đình cười khổ, loáng thoáng hiểu lão tính cái sổ sách gì, lão già này, e rằng cả thế gian chỉ có mình lão có thể đem chuyện này ra xem như chuyện đùa thú vị thôi!

“Tĩnh Lam điệt nhi, ngươi hình như cũng khổ không ít a!”

Trong nụ cười thản nhiên của Lí Tĩnh Lam có chứa chút bất đắc dĩ, đối đầu với lão ngoan đồng này, ngay cả y cũng cảm thấy nhức đầu a! “Không hẳn gian khổ gì, đây là đúng tội của Tĩnh Lam.” Đưa mắt liếc về phía mẫu thân đang rưng rưng bên cạnh, Lí Tĩnh Lam im lặng an ủi nàng, nữ nhân này đã từng mỹ lệ và kiên cường biết bao a! Giờ đây, chỉ bất quá là một lão phụ nhân lo lắng cho con trai mà thôi.

“Các người sau này có dự định gì?” Ngụy Vương gia lại quay người hỏi Lí Vệ Đình, “Nếu không còn nơi nào để đi, đến Tiểu Đàm thôn cùng ta làm ruộng đi! Chỉ có một lão nhân ta cũng rất buồn chán, Thanh Nhi giống như khúc gỗ ấy, một ngày nói không tới mười câu. Về phần những hạ nhân này, ngươi cũng không cần phải lo, Ngụy Vương phủ rất lớn, tùy tiện bao nhiêu đôi đũa cũng không việc gì.”

Thanh Nhi ho hai tiếng, thoáng ném cho Ngụy Vương gia một cái liếc mắt, Ngụy Vương gia xấu hổ vò vò đầu, mặt cười một đống lấy lòng không nói gì mà làm bộ, trong lòng không khỏi than thở, lão rõ là càng ngày càng không giống một chủ nhân.

“Con nghĩ, con có lẽ còn một chỗ muốn đi.” Lí Tĩnh Lam nhìn chiếc xe ngựa từ đằng xa đang từ từ chạy đến gần, thản nhiên nói.

Lí Vệ Đình nhìn người bước xuống xe ngựa, không khỏi dâng lên một cơn thịnh nộ, lách người che trước mặt Lí Tĩnh Lam.

“Vương huynh.” Quỳnh Ngọc Công chúa lướt qua Lí Vệ Đình nhìn người sau lưng y, “Muội tới đón huynh về nước.”

“Vương huynh gì? Tĩnh không có một tên muội muội như ngươi, nó cũng không phải Vương huynh gì, đừng nói chi là về nước gì đó! Tĩnh vốn là người Thánh Long quốc, không cần phải về nước!”

Lí Tĩnh Lam tiến lên một bước, lẳng lặng đứng chắn trước phụ thân đang gào thét, nhìn người trước mắt bày ra khuôn mặt đã từng thiếu chút nữa gặp phải cảnh động tâm, muốn từ trong con mắt nàng nhìn ra nàng đối với “Vương huynh” này rốt cuộc có bao nhiêu tôn kính, nhưng đáng tiếc, đôi mắt của Quỳnh Ngọc Công chúa vẫn trong veo như tẩy, không thấy được chút tình tự nào.

“Ta sẽ đi Vân Lan quốc, nhưng ta không phải Vương huynh của nàng, ta cũng không phải Vương tử của Vân Lan quốc, ta chỉ là Lí Tĩnh Lam, con trai của Lí Vệ Đình, nàng về sau hãy cứ gọi ta một tiếng Lí công tử đi!”

“Tĩnh, con…” Lí phu nhân nghi hoặc, y biết đến khi nào?

“Lúc còn rất nhỏ đã biết con và Lan không phải con trai con gái ruột của hai người rồi.” Lí Tĩnh Lam quay đầu mỉm cười nhìn mẫu thân, “Nhưng năm ngoái mới biết thân phận thật sự. Mẹ, dù cho như thế nào, con và Lan vĩnh viễn đều là con của cha mẹ, chờ con trở về, con có việc muốn xác định một lần, cho nên con phải đi!”

“Ừ.” Lí phu nhân tựa vào vai Lí Vệ Định khóc không ra tiếng, Lí Vệ Đình vỗ nhẹ lưng nàng trấn an,  lẳng lặng thở dài, đưa mắt nhìn theo Lí Tĩnh Lam bước lên xe ngựa.

“Đúng rồi,” Lí Tĩnh Lam sắp lên xe đột nhiên quay đầu lại, nhìn Ngọc Hoàn nói: “Trước khi ta trở về giúp ta chăm sóc tốt cha và mẹ.”

“Dạ, thiếp sẽ làm mà thiếu gia, dọc đường đi phải cẩn thận.”

“Còn có…” Lí Tĩnh Lam cúi đầu suy nghĩ chốc lát, rồi như cuối cùng cũng đã quyết định xong, ngước ánh mắt kiên định, “Sau khi ta trở về gả cho ta được không? Ta sẽ cố gắng quên y, ta sẽ cho nàng hạnh phúc!”

Ngọc Hoàn một hồi ngốc lăng ra, không khỏi nhớ đến đêm trăng sáng ngời ấy, nàng nhẹ nhàng rúc vào lòng nam tử khôi ngô kia, lẳng lặng tiếp hắn ngắm trăng, Cổ Nguyệt – người cũng như tên, tựa như ánh trăng trên bầu trời, xa không thể với tới, so với hắn, thiếu gia giờ phút này càng cần nàng hơn.

Lén đem đoạn hồi ức đẹp đẽ ấy nén xuống đáy lòng, Ngọc Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, “Thiếp sẽ chờ người thiếu gia, không, Tĩnh!”

Lí Tĩnh Lam cười khẽ, chớp mắt đã vào xe ngựa, trong lòng thầm thề: Ngọc Hoàn, ta sẽ quên y, nhất định, nhất định…

Mọi người nhìn theo xe ngựa dần dần rời đi, cuối cùng biến mất khỏi con ngươi.

Lí Tĩnh Lam ngồi trong xe ngựa, lẳng lặng nhìn Quỳnh Ngọc Công chúa bôi thuốc cho y, xe ngựa hơi dằn xóc vụt nhanh qua con đường quen thuộc, lao đến cổng thành của Long Thành, chở Lí Tĩnh Lam lòng tràn đầy nghi hoặc hướng về nơi mang đáp án, y sẽ trở về, nhưng sẽ không bao giờ trở lại đô thành quen thuộc này nữa, bởi vì y đã không còn tư cách rồi, y phải quên hắn, sẽ không còn nhớ tới nữa, vì, y phải làm như vậy…

“Tốt lắm!” Ngụy Vương gia vỗ vỗ tay, lớn giọng gọi thần trí mọi người quay về, “Tất cả mọi người có tinh thần chút đi, đừng lo lắng nữa, đó chính là Tĩnh Lam điệt nhi, y nói sẽ trở về thì nhất định sẽ trở về! Thanh Nhi, ngươi đưa mọi người đến Ngụy Vương phủ đi, tùy ý sắp xếp cho bọn họ vài chức vị, về phần ngươi!” Ngụy Vương gia một phen chộp lên vai Lí Vệ Đình, một bộ vẻ ca ca không hơn, “Liền theo ta quay về Tiểu Đàm thôn đi! Lão Hoàng đã một thời gian dài không thấy ngươi, thật sự rất nhớ ngươi, thời gian ngươi vắng mặt, ta cứ liên tục nghiên cứu kì nghệ, chúng ta lại đấu vài bàn, ta nhất định sẽ có thể thắng ngươi! Đừng bày ra cái vẻ mặt đó! Nói không chừng chờ khi lúa mạch chín rồi, Tĩnh Lam sẽ trở về giúp chúng ta gặt lúa mà! Nếu tên nhóc đó dám không trở lại, ta nhất định sẽ đến Vân Lan quốc…”

Thanh âm của Vương gia dần rời xa, Ngọc Hoàn ngoảnh đầu lẳng lặng ngây người nhìn hoàng cung cô độc, nó vẫn đường hoàng hoa lệ như thế, gạch đỏ ngói xanh xây thành thường cao, che đậy bao điều tiếng không người muốn tỏ, cách trở bao si tình nam nữ, giam giữ bao kẻ quạnh quẽ cô đơn?

“Ngọc Hoàn, phải đi rồi a!” Thanh âm của Lí phu nhân từ xa vang lên.

“Dạ!” Gật gật đầu, Ngọc Hoàn lần cuối nhìn thoáng qua nhà tù được xây nên tráng lệ này, chỉ cần rời đi, sẽ thấy không thể về đây được nữa, nhưng thế này cũng tốt, không có gì đáng để lưu luyến, hoàng cung – cho bọn họ nhiều hồi ức đau lòng lắm, không trở lại, cũng hay…



“Hoàng thượng, nên dùng cơm trưa rồi.”

“Ừ.” Long Ngự Thiên khẽ lên tiếng, nhưng thân người không động.

Phúc Thọ bất đắc dĩ thở dài, buộc phải đi tới sau lưng hắn.

Từ sau khi hạ triều rồi hắn liền đứng ở nơi này, từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ đến nữa, không ngờ, bản thân vẫn là không chịu nổi mà tới đây.

Nghi Lan viện dơ bẩn hỗn loạn đã thành đống phế tích, tựa như thẳng thừng tuyên bố tin chủ nhân nó đã đi không trở về nữa. E rằng ngoài hắn ra, sau này sẽ không ai có thể nhớ rằng trong không khí này đã từng thoang thoảng hương thơm thanh nhã nữa sao?

Gió ấm cuốn hai mảnh lá rơi đáp trên vai Long Ngự Thiên, vắng y, ngay cả gió cũng đìu hiu thế ư? Không khỏi đưa ánh mắt liếc về phía cửa cung, y đã đi rồi sao? Ra khỏi cánh cửa kia, bọn họ sau này sẽ không lại có được bất cứ liên hệ nào nữa chăng? Muốn lắm… muốn lại lần nữa ôm y vào lòng, lại lần nữa hôn lên bờ môi y, lại một lần nữa nghe thấy hương thơm thoang thoảng kia trên người y khiến cho người ta an tâm, thật sự muốn lắm, muốn đến thân thể hắn không kềm được mà phát run, muốn đến tâm hắn một cơn co thắt, đau đến hắn như muốn phát điên phát dại!

Nhưng hắn không thể, tựa như những tường cao ngói lục ngăn trở hắn nhìn về phía cửa cung, lúc này chia cách họ, lý do khiến họ không cách nào ôm lấy nhau rất nhiều, bất cứ điều nào cũng đều có thể đẩy họ vào vực sâu tuyệt vọng…

Biết đâu, cứ như vậy chia xa cũng không hẳn không phải là chuyện tốt, biết đâu, không gặp nhau, dần dần sẽ lãng quên tình cảm của nhau, hắn vẫn làm Hoàng thượng phần hắn, mà y, có lẽ sẽ quay về Vân Lan quốc làm Vương tử phần y, cũng có lẽ sẽ trở về Thánh Long quốc, nhưng trong tâm tư hắn, lại mong ngóng y có thể ở một nơi có mình…