Đại Giới – Ái Nô

Chương 38




Để Snape ngồi trên đùi, cảm thấy thân thể hắn có chút cứng ngắc, Harry ôm chặt hắn vào lòng mình, không cảm thấy sự phẫn nộ của Sirius là xác đáng. “Chú Sirius, từ lần thứ 10 gì đó, con đã nói với chú rồi. Con phát hiện mình hiện tại cũng không có ao ước lập gia đình. Con đã có gia đình rồi – chú và chú Remus, a, còn cả Sev nữa ~ con có bạn bè thân thiết, Hermione, Ron, Draco ~ rất nhiều! Bill và Percy đều 30 tuổi còn chưa có bạn gái, hơn nữa, con không cho con cần dùng phương thức này mới tìm được người sẽ bầu bạn bên mình cả đời!”

“Chúng ta khác! Harry! Hoàn toàn khác! Con đúng là!” Nôn nóng vung tay lên, sau đó Sirius đặt mông ngồi xuống, hít một hơi sâu. “Harry, con coi chú và Remus như thân nhân, chú rất vui mừng, cực kỳ vui mừng, đương nhiên, cả Severus nữa… Nhưng Harry, người nhà thật sự là người có thể khóc vì con, cười vì con, cùng con hưởng thụ vinh quang, vượt qua gian khó, cho con sự ấp áp trong đêm tối lạnh lẽo, dù có con cái hay không cũng không thể không có một người bạn đời… So với những thanh niên cùng lứa tuổi, con đã trải qua rất nhiều khó khăn và giày vò, so với họ, con càng cần điều này!” Remus khoác tay qua bả vai dường như vô cùng mỏi mệt của Sirius, yên lặng trấn an.

Harry ngẩn người, nhìn Hermione và Ron đang trầm mặc, “… Chú Sirius, chú từng khóc vì con, cười vì con, cũng vì con mà vượt qua vô số gian nan, mà Sev, từng ngày, từng ngày, đều cho con sự ấm áp trong đêm tối lạnh lẽo. Vậy có gì khác biệt? Vì sao nhất định phải có bạn đời?!”

Sirius nhìn Harry, trong mắt dần dần dấy lên lửa giận. Hermione thấy vậy, mở miệng trước khi người đàn ông vẫn coi Harry như con mình kịp lên tiếng, “… Harry, chú Sirius đương nhiên là người nhà của cậu, nhưng mà, cậu coi thầy Severus là gì?”

“Người thân! Người thân không thể thay thế! Có lẽ lúc ban đầu, tớ chăm sóc Sev vì trong lòng áy náy, vì muốn bù đắp, vì trách nhiệm, nhưng hiện tại, thầy chính là người nhà của tớ, không có tâm tình gì khác. Vì sao lại hỏi như thế, Mione?” Harry trả lời không do dự, hơn nữa còn nêu ra nghi hoặc của mình. Chẳng qua, sự dao động nho nhỏ trong nội tâm là gì vậy?

“Chết tiệt! Người nhà ư? Chết tiệt!!! Người nhà??? Ngoài cha mẹ khi còn nhỏ… Thật xin lỗi, Harry…. Ngoài vợ hoặc bạn đời, người nhà nào sẽ để con ngày ngày dỗ dành, ôm ngủ?! Nếu muốn chia sẻ giường đệm, con nên chia sẻ cùng vợ hoặc bạn đời của mình! Chỉ người đó mới nên được con che chở, chiều chuộng từng giây từng phút khi ở chung như thế! Severus đã chiếm lấy từng giây ngoài giờ làm việc của con rồi! Con quá trân trọng hắn – chuyện này không hề bình thường!” Sirius rốt cuộc rống giận…

Cảm thấy ngạc nhiên, Harry cúi đầu nhìn Snape không lộ biểu cảm gì trước ngực mình, rồi sau đó thấy hắn nương theo động tác của anh mà chậm rãi quay đầu, vùi mặt vào vai anh. “… Chú Sirius, chú biết điều này không phải như vậy. Tình huống của Sev quá đặc thù. Chẳng lẽ chú muốn con cũng giống như những người đó, mặc kệ sự sống chết của thầy?! Cứ để thầy giống như thời điểm ban đầu, cứ… cứ ăn ngủ như vậy? Mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, sợ ngay cả tiếng côn trùng bay qua?!?”

Sirius cứng họng, bắt đầu phiền não vò đầu, một hồi lâu sau mới nói, “Merlin chết giẫm! Chú không có ý đó! Được rồi, không phải như vậy… Nhưng Harry, đã hơn hai năm rồi, con vẫn đối đãi Snape y hệt như trước, hoặc như lúc Severus chỉ mới khá hơn. Kế hoạch giúp hắn ‘độc lập’ mà con từng nhắc tới đâu rồi? Gần nửa năm, chúng ta không nhìn thấy con có hành động gì hết!”

Harry không nói gì, đúng là anh đã sớm quên đi điều đó, hơn nữa còn là thoải mái mà quên đi. Cuộc sống theo thói quen đã không còn khiến anh cảm thấy mệt mỏi như năm đầu tiên, thay vì thế, mang theo cảm giác ấm áp và thoải mái. Anh thích như vậy. “… Chú nói rất đúng, chú Sirius, con sẽ tiếp tục…”

Hít một hơi, Sirius trầm trọng gật đầu. “Được rồi, Harry. Chú nghĩ chú sẽ tin tưởng con, điều này đối với con hay với Severus đều tốt cả… Giờ hãy tiếp tục nói về ‘bạn đời’ tương lai của con, con rốt cuộc muốn bạn đời kiểu gì? Con nói tóc quá ngắn, chúng ta tìm người tóc dài. Con nói làn da quá đen, chúng ta tìm người trắng nõn. Con nói quá béo, chúng ta tìm người gầy. Con nói quá thấp, chúng ta tìm người cao ráo! Con thậm chí còn nói thành tích môn Độc dược không giỏi bằng con, được rồi, chúng ta tìm cho con một nhân tài mới xuất hiện trong giới chế tác ma dược! Thậm chí lần này còn có hai người con trai ưu tú, nhưng con vẫn không hài lòng!”

“Đủ rồi! Chú Sirius, chú nghe không hiểu à?! Con căn bản là cự tuyệt! Con không muốn lại đi xem mặt nữa, nam hay nữ cũng không muốn gặp, con thật sự hài lòng với cuộc sống bây giờ của mình! Đây là đáp án!” Harry chẳng biết tại sao bắt đầu tức giận. Anh gắt gao ôm Snape, kêu to với Sirius, hoàn toàn không để ý thấy người trong lòng mình nghiêng đầu, yên lặng nhìn anh, ánh mắt rối rắm, khiếp sợ và trầm trọng. Thế nhưng Sirius thấy, Hermione thấy, mà Ron và Remus cũng thấy!

Kéo Sirius còn đang muốn nói gì đó, Remus đứng dậy, ném một cái nhìn đầy ẩn ý về phía Snape, người lại dúi đầu vào cần cổ Harry. “Được rồi, Sirius, tôi nghĩ hôm nay dừng ở đây đi. Cậu và Harry đều cần ngẫm lại cho tốt, mà đúng là gần đây chúng ta có hơi tạo áp lực cho Harry thật, nếu vậy, một thời gian sau hãy nhắc lại chuyện này, được chứ?”

Hermione và Ron cũng vội vàng đứng dậy. “Đúng vậy, chú Sirius, dạo này tất cả mọi người đều không thoải mái. Cháu nghĩ, chúng ta nên thả lỏng một chút, qua một thời gian ngắn hãy nói tiếp?”

Sirius trừng mắt nhìn Harry đang yên lặng ôm Snape với biểu cảm vừa áy náy, vừa quật cường, cuối cùng gật đầu, cùng ra về với Remus, Hermione và Ron.

Ở ngoài cửa lúc chia tay, Sirius quay đầu nhìn qua cửa sổ vào phòng khách sáng đèn, thấy con đỡ đầu của mình vẫn đang ôm Snape ngồi chỗ đó, chẳng qua một nụ cười sáng lên trên gương mặt, dường như anh đang nói gì đó với người mình ôm trong lòng.

Hít sâu một hơi, Sirius nhìn bạn bè Harry và người sói đứng cạnh mình, “… Mọi người có thấy không? Ánh mắt của Severus khi nhìn Harry! Hắn…”

Hermione gật đầu, cũng lướt mắt qua cửa kính, “Đúng vậy, chú Sirius, cháu cũng thấy, thầy Severus rất có thể đã…”

Siết chặt nắm tay, Sirius cắn răng, “Vậy hắn đang nghĩ gì chứ? Sao không trả tự do cho Harry?!”

Remus vỗ vỗ vai hắn, “Khế ước! Sirius, chúng ta không được quên thứ đó. Tôi nghĩ Severus là người thừa nhận khế ước, hắn hiểu rõ tác động của khế ước lên bản thân hắn hơn chúng ta nhiều. Hai năm qua, chúng ta đều không tìm hiểu rõ được về nó, phải không?”

Hơi thả lỏng hơn, Sirius không hề quay đầu lại. “… Được rồi, chỉ mong cậu đúng, Remus, nhưng nếu… Tôi tuyệt không cho phép!”

Hermione và Ron liếc mắt nhìn nhau, có chút lo lắng thấy đèn tắt trong phòng khách của nhà Potter, thở dài, sau khi chào từ biệt Sirius liền áp dụng ảo ảnh di hình…

Harry bế Snape đi vào phòng tắm, yên lặng, hoàn toàn theo thói quen cởi quần áo cho hắn, mở vòi tắm hoa sen, thân thể tự hành động theo thói quen trong thời gian dài. Trong lúc đó, anh cũng đồng thời suy nghĩ về những lời Sirius nói, không phải mấy chuyện vớ vẩn về bạn đời mà là chuyện về cuộc sống ‘độc lập’ của Snape.

Harry phát hiện anh không nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào mà anh hoàn toàn quên mất ý định muốn giúp Snape sống độc lập. Chỉ là từng ngày, từng ngày anh đắm chìm trong cuộc sống yên bình mà thoải mái, tan tầm về nhà, nhớ mua điểm tâm cho người đang chờ đợi mình, chải đầu cho Sev, vì người đàn ông này mà làm tất cả những điều anh có thể nghĩ tới, cùng chia sẻ giường đệm, những chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh ấy tựa hồ cũng đã trở thành bản năng của anh…

Được rồi, không nhắc tới chuyện chăm sóc, ừ, ôm cũng thế… Để Sev dần dần quen ngủ một mình? Ấy không! Ý niệm này vừa hình thành trong đầu đã bị Harry vô thức vứt bỏ. Hình ảnh người đàn ông này cuộn mình ở góc tường trong ngày đầu tiên khắc ghi quá sâu vào trong đầu anh, sâu tới mức khiến anh không thể dễ dàng cho mình thử lại, huống chi…

Hơi hơi hồi phục tinh thần, Harry nhớ lại hôm nay, lúc vào bên trong, Snape một lần hiếm hoi không cự tuyệt để anh giúp tắm rửa. Tuy rằng tận lực tỏ ra không biết gì cả, nhưng Harry hoàn toàn xác định, người này đã khôi phục trí nhớ, tuy rằng anh chưa thể khẳng định khôi phục được bao nhiêu. Chỉ là Snape vẫn không chủ động muốn trao đổi như trước, nếu vậy, anh cũng sẽ không mở miệng nói gì.

Harry biết, có một khoảng thời gian Snape sẽ thử làm một vài chuyện sau khi anh ‘ngủ’, ví dụ như rời khỏi ngực anh và ngủ một mình gì đó, nhưng lần nào cũng vậy, anh không thể không kéo cái người bắt đầu run nhè nhẹ nhưng vẫn cố gắng kiên trì kia quay trở lại ngực mình. Như vậy, gạt bỏ mọi chuyện khác, tất cả biểu hiện của Snape chỉ chứng minh một điều – cái ‘khế ước’ chết tiệt kia đơn phương tác động lên Snape!

Thở dài, theo thói quen hôn lên má Snape, Harry buồn cười thấy đối phương trợn mắt nhìn mình vì trong lúc suy nghĩ rối rắm, anh đã xả nước ấm lên làn da nhợt nhạt tới mức nó hồng hào cả lên. Được rồi, nếu ánh mắt kia sắc bén hơn một chút, Harry thừa nhận chính mình có thể sẽ bị ‘dọa sợ’ ~

Ngón tay chạm lên vết sẹo bên gáy Snape, dịu dàng vuốt ve. Harry buông tha những ý nghĩ hỗn loạn, không có đầu mối. Nếu phải đi từng bước thì cứ đi từng bước đi, anh là một người Gryffindor, không phải Ravenclaw hay Slytherin hay gì khác, tuy rằng chiếc mũ phân loại từng muốn phân anh tới đó ~

Trực tiếp ném những muộn phiền rối rắm một giây trước ra khỏi đầu, Harry rất nhanh tự tắm rửa, sau đó bế thân thể yếu ớt ra khỏi phòng tắm, cánh tay ước lượng, không khỏi nhíu mày, vì sao vẫn nhẹ như vậy chứ?!

Nằm trên giường, Harry không ngủ được, sau khi trân trối nhìn vào hư không, ánh mắt của anh bắt đầu không thể khống chế lướt lên cổ và hõm vai Snape lộ ra ngoài chăn, a chết tiệt! Anh đang nghĩ gì vậy chứ? Nhưng mà – cổ Sev được lắm đó, lúc hơi cúi hoặc ngẩng đầu, đường cong kia có thể làm người ta mê mang, còn nữa, bộ anh đang ảo giác à? Làn da nhợt nhạt, loang lổ vết sẹo dường như hơi hơi sáng lên trong bóng đêm? Còn có đường cong thân thể lộ ra dưới chăn…

Dần dần, tất cả những gì mắt Harry nhìn thấy bắt đầu chồng lên bóng dáng trong giấc mộng xuân mà anh tưởng mình đã lãng quên. Lúc Harry cơ hồ không khống chế được muốn đưa tay chạm xuống đũng quần Snape, anh tỉnh táo lại, chết tiệt! Chết tiệt! Hôm nay anh có uống rượu đâu! Mấy tháng qua, anh hầu như không uống giọt rượu nào! Hơn nữa lâu rồi anh không có giấc mộng đó, vì sao giờ vẫn còn nhớ rõ ràng tất cả đến vậy? Người anh đang ôm trong lòng lúc này là Sev! Ôi Merlin!

Harry vừa tức giận khinh bỉ chính mình, vừa đưa ánh mắt dừng lại trên mặt Snape. Ồ, lông mi của Sev dài quá nhỉ, còn nữa, mũi cũng không phải quá lớn đâu, hơi hơi có dáng dấp như tượng điêu khắc thời La Mã. Ừ, lông mi nhìn cũng đẹp lắm, đen dầy nhưng không thô thiển, vừa vặn tinh tế. Còn đôi môi mỏng manh kia nữa, nhờ ơn Merlin, không còn nhợt nhạt xanh xám như than chì giống hai năm trước mà ửng lên sắc hồng nhạt. À, lúc này Sev bao nhiêu tuổi nhỉ? 45? 46? Chậc ~ nhưng thoạt nhìn vẫn là bộ dáng của 7 năm trước. Hồi mình còn đi học, Sev như thế nào nhỉ, như thế nào? Người đàn ông lạnh lùng âm trầm đó? Ôi ~ có chút mơ hồ…

Suy nghĩ chuyển từ nghiên cứu dáng người và diện mạo của Snape đến tuổi của người ta, rồi nhân tiện nhớ lại ấn tượng thời niên thiếu về giáo sư môn Độc dược, Harry rất nhanh bỏ qua ý nghĩ nhập nhằng giữa Snape và cảnh trong mơ chẳng biết tại sao lại hiện lên lúc trước, cơn buồn ngủ dần kéo đến.