Đại Hán Phi Ca

Chương 31: Ly biệt đau thương




Lương công tử không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi, hắn đã biết từ lâu rằng tôi không thể ở bên hắn.

“Đều không muốn, muội chỉ muốn ở lại phủ Bình Dương làm một ca cơ.” Tôi rút tay về.

“Muội thay đổi suy nghĩ khi nào vậy? Năm đó đại ca vì bức bách, không thể không vào cung, muội đã từng chấp thuận lời hẹn…”

“Đó là trước đây, muội đã lớn rồi, muội không muốn chôn vùi cuộc đời mình tại nơi không nhìn thấy mặt trời kia.” Tôi kiên quyết nói, đôi mắt hoa đào đầy phức tạp.

“Muội…” Đại ca nhìn về phía Lương công tử, không thể phản bác lời tôi được nữa.

“Lý huynh, hôm nay từ biệt, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.” Lương công tử đứng dậy.

“Ngài định đi đâu?” Tôi giành lên tiếng trước.

Hắn mỉm cười, “Trời đất bao la, sẽ có chỗ cho Đậu Lương dung thân.”

Đột nhiên mũi tôi chua xót, tiệc vui nào rồi cũng có lúc tàn.

Tôi đi qua nhẹ nhàng đánh vào lồng ngực hắn, ra vẻ thoải mái nói, “Phóng ngựa đến tận chân trời, ngài đúng là nói được làm được.”

Bóng người áo xanh như đã khắc sâu vào trí nhớ tôi đã cùng với mùi hương hoa đào nhàn nhạt dần đi xa.

Ra khỏi cửa tôi quay đầu nhìn lại, chỉ còn thấy được bóng lưng thẳng tắp của hắn.

Bỗng dưng nhớ lại đêm kết thúc kỳ thi đại học, chúng tôi tụ tập tại sân thể dục, vừa khóc vừa cười vẫy tay tạm biệt, “Tôi sợ không có cơ hội nói tiếng tạm biệt, vì có lẽ muốn gặp cũng chẳng gặp được nữa.”

Đêm đã tàn, tôi cũng phải rời khỏi đây, nơi quen thuộc với hắn, nghĩ đến sự chia ly sắp tới mà tôi không cầm được nước mắt. Tôi sẽ nhớ kỹ khuôn mặt hắn, tôi sẽ quý trọng những kỷ niệm hắn đã mang đến. Những ngày đã qua sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt trong tâm trí tôi.

Vụ án Hoài Nam Vương đã kết thúc vang dội, những gì còn sót lại chỉ là mấy ngày hè lê thê, sóng gió trên triều vẫn cứ ầm ầm kéo đến, mối quan tâm của Lưu Triệt vẫn đặt vào cuộc chiến quân Hung.

Hoắc Khứ Bệnh dẫn tôi đến thao trường Trường An, đứng trên đồi cao nhìn xuống, thành tây của Trường An lại mang vẻ hào hùng đặc biệt.

Phía bắc của thao trường là Lâm Uyển lớn nhất của Hán triều, chàng hào hứng kể cho tôi về ba mươi sáu điện ở Lâm Uyển, cảnh đẹp Nghi Xuân, một bức tranh bát ngát với những khu nhà nghỉ ngơi và vườn hoa rộng lớn.

Bên trong có khu vực săn bắn vô cùng rộng với đủ các loại thú quý hiếm, các loại thực vật kỳ thú và vô vàn đình đài lầu các, sơn thủy hữu tình.

Tôi nhìn ra xa xa thấy rừng cây um tùm trải dài đến bát ngát, lòng cảm thán, trên đời này có nơi tuyệt vời đến thế sao?

Hè đã đến, bên ngoài râm ran tiếng ve sầu kêu, tôi rất sợ nóng, trong phòng luôn có một thùng nước lớn, chốc chốc lại tắm rửa một lần.

Kể ra cũng lạ, từ sau khi đại ca hẹn tôi ở thành nam đến nay đã không thấy xuất hiện nữa.

Mà ngay cả Triệu Thường cũng hiếm khi tới tìm tôi, xung quanh trống vắng hẳn. Bình Dương công chúa chẳng bao giờ hạn chế tự do hoạt động của tôi thì lại thường vô tình hữu ý mà quan tâm tới tôi.

Tất cả những thay đổi như có như không khiến tôi thỉnh thoảng bất an.

“Dao Ca!” Tôi đang lim dim nằm trên tháp thì bị đánh thức.

“Hôm nay chàng không cần luyện binh sao?” Tôi dụi dụi mắt, đúng là Hoắc Khứ Bệnh đang đứng ở cửa.

“Sợ nàng buồn chán nên tới thăm nàng đây.” Chàng đặt một bộ nam trang lên tháp, tay lau mồ hôi trên trán tôi.

“Đây là?” Tôi không hiểu nhìn chàng.

“Mau thay đi, đưa nàng tới chỗ này.” Chàng quay lưng lại nhưng không ra ngoài.

“Chàng đi ra ngoài…”

Chàng cau mày, xoay người lại nắm lấy áo khoác ngoài của tôi lôi lôi kéo kéo, làm lộ ra bờ vai trắng nõn, “Có gì mà ngại? Nếu muốn nhìn ta đã nhìn từ lâu.”

“Được rồi, được rồi, chàng là chính nhân quân tử, xoay qua chỗ khác đi!” Tôi cãi không lại chàng.

Một lát sau, hai vị công tử văn nhã một cao một thấp xuất hiện trên đường Chương Đài, chàng mặc một bộ y phục bằng tơ lụa màu xanh nhạt, trên mũ có gắn hai viên ngọc, khí độ bất phàm. Tôi cũng mặc một bộ trường sam màu xanh nhạt, tóc cột lại phủ xuống bờ vai, tư thái phong lưu.

Chàng thân thiết lôi kéo tôi khiến người qua đường đều phải ngoái nhìn với ánh mắt kỳ lạ, hai mỹ nam tử vẻ ngoài xuất chúng mà lại mờ ám đáng nghi.

Chỉ chốc lát sau, chàng đã mang theo hai vò rượu ngon cùng hai con hắc mã.

“Lý huynh có thể cưỡi ngựa không?” Chàng vỗ vỗ lưng ngựa, ánh nắng chiếu rọi xuống làm hai chiếc răng khểnh lộ ra theo nụ cười rạng rỡ.

“Chi bằng cùng Hoắc huynh tỷ thí một phen, thế nào?” Tôi chắp tay vái chào rồi leo lên ngựa.

Hai con tuấn mã chạy như bay, gió mạnh sấy khô mồ hôi trên người và rít gào bên tai, tóc phất phơ đằng sau, toàn thân tôi như đang bay, bay về phía cánh đồng bát ngát vô tận.

“A!” Tôi thỏa thích hét to, điều khiển dây cương, cơ thể theo tốc độ của ngựa mà nảy lên.

Mùi cỏ thơm ngai ngái và những hạt nắng lấp loáng bên ngoài thành Trường An khiến tôi càng thêm hưng phấn kẹp chặt bụng ngựa.

“Dao Ca, nàng thật lợi hại!” Hoắc Khứ Bệnh ở sau cười nói.

Tôi quay đầu, phóng khoáng vẫy tay với chàng, “Thế nào, có phục chưa?”

“Coi chừng!” Sắc mặt chàng đột nhiên biến đổi, cùng tiếng hét, chàng nhảy lên, phi thân ôm lấy tôi.

Hai chúng tôi cùng rơi khỏi lưng ngựa, chàng ôm chặt lấy tôi trong lòng, lăn lông lốc theo triền núi dốc đứng, đầu óc choáng váng, tầm nhìn trước mắt thay đổi cực nhanh, loáng thoáng còn thấy con ngựa bị đập vào thân cây.

“Xem ra Bình Dương phủ đãi ngộ không tồi.” Đến khi chúng tôi dừng lại, tay chàng xoa xoa lưng tôi.

Tôi dựa vào ngực chàng thở hổn hển, vẫn còn dư âm của sự kích thích vừa rồi, “Hả?”

“Nàng nặng quá, đè chết ta rồi!” Chàng cong khóe miệng, ra vẻ đau đớn lắc đầu nhìn tôi.

“Sao nào, chàng không muốn?” Tôi càng đè xuống để sức nặng toàn thân đặt hết lên mình chàng, “Chàng dám chê muội hả?”

Chàng xoay người một cái đặt tôi dưới thân, rồi vén mớ tóc tai tán loạn trên mặt tôi sang, đoạn nói “Như vậy cũng tốt!”

Khuôn mặt tuấn tú áp lên trán tôi, mùi cỏ xanh lượn lờ trước mũi tôi, trưa mùa hè, không khí tràn ngập hương vị hạnh phúc, tôi cũng ôm lấy cổ chàng, cười gian xảo.

Đôi môi áp lại, cảm xúc mềm mại mê hoặc tâm trí, mồ hôi từ thái dương chảy xuống hòa vào nền cỏ dưới thân.

“Chờ ta!” Giọng chàng mơ hồ, bàn tay thô ráp rê qua da thịt tôi.

Tôi khó khăn gật đầu, say sưa quấn quýt, áo quần nửa hở, nhìn lên màn trời xanh thẳm tôi bỗng dưng muốn tặng chàng bản thân tôi, tất cả của tôi đều cho chàng.

Nụ hôn ôn nhu dần gấp gáp, bầu không khí cũng khô nóng, tiếng hít thở của Hoắc Khứ Bệnh nặng nề hơn, tôi vươn tay cởi bỏ đai lưng chàng, lồng ngực cường tráng lộ ra, tôi cúi đầu hôn lên nơi trái tim chàng.

“Hoắc Khứ Bệnh, chàng phải hứa với muội, dù là ở đâu, khi nào, nơi này của chàng phải có muội, dù chỉ một góc nhỏ cũng được.”

Chàng nắm lấy tay tôi áp vào ngực, “Nàng từ lâu đã lấp đầy chỗ này rồi, nha đầu ngốc.”

Thật lâu sau, chàng mặc lại quần áo cho tôi, nghiêng người ôm tôi nằm trên cỏ, “Chờ cuộc đại chiến này chấm dứt, ta sẽ thỉnh cầu bệ hạ tứ hôn, Dao Ca, ta muốn nàng làm thê tử ta.”

Tôi vùi mặt vào ngực chàng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Hạnh phúc chính là như thế, dù chỉ là khoảnh khắc cũng không hề hối hận. Ít nhất trong những ngày tháng ít ỏi này, chúng tôi cũng từng có nhau.

Giờ khắc này dài đằng đẵng, đó là sự chờ đợi ngàn năm của tôi.

Bóng cây rợp xuống mặt, đôi tay gối lên đầu lẳng lặng nhìn bầu trời không gợn bóng mây, bên tai là tiếng ve sầu râm ran, thỉnh thoảng lại thấy một con bướm bay qua, yên bình đến vậy.

Có người mình yêu ở bên, có cảnh đẹp ý vui, thế sự tao nhã cũng chẳng hơn gì lúc này, tôi cảm thấy rất thỏa mãn.

Ngửa đầu nằm trên cỏ, nắm tay chàng, tôi ngủ suốt buổi chiều, không hề mộng mị, lúc tỉnh lại thì thấy khuôn mặt trông nghiêng dưới nắng chiều của Hoắc Khứ Bệnh.

Tôi đứng lên duỗi cái lưng mỏi nhừ, chàng từ trong áo lấy ra một cây trâm đính hoa bằng đồng, trên đầu khảm một viên ngọc trơn bóng, chàng nghiêm túc cài lên búi tóc tôi.

“Cài lên tóc nàng, nàng đã là vợ ta.” Chàng ôm lấy tôi.

“Muội chờ chàng, chờ chàng đến lấy muội.” Tôi gỡ bông tai phỉ thúy hình bốn cánh xuống đặt vào tay chàng, bông tai này tôi vẫn luôn đeo.

“Nếu ta về, nàng không được thất hứa đấy!” Chàng cầm bông tai phỉ thúy, con ngươi trong suốt chăm chú nhìn tôi, trịnh trọng nói, “Nếu ta không về, nàng phải quên ta đi.”

Tôi chặn môi chàng, “Không có nếu, chàng nhất định sẽ trở về.”

Chàng dắt ngựa tới, hai chúng tôi cùng cưỡi dọc theo bờ sông Vị Thủy xuôi về phía nam.

Xa xa trông thấy một cái đình, mái đình sừng sững dưới ráng chiều.

“Tướng quân!” Một tiếng nói sang sảng vang lên, tôi xoay người xuống ngựa, đi về phía trước.

“Cách biệt ba ngày, người đã khác xưa!” Tôi mỉm cười khom lưng thật sâu, lúc ngẩng đầu thì thấy Triệu Phá Nô mình mặc trường sam.

“Hắn hiện tại là Tư Mã của ta đấy, nếu không có hắn, trận chiến sẽ không thuận lợi được đâu!” Hoắc Khứ Bệnh đặt hai vò rượu lên bàn đá, rồi đập một cái vào lưng Triệu Phá Nô

“Không có Lý cơ sẽ không có tôi hôm nay!” Triệu Phá Nô cười ha hả, đôi mắt sáng ngời, trầm tĩnh và văn vẻ hơn lúc mới gặp nhiều.

“Hôm nay có rượu Tân Phong hảo hạng, chúng ta sảng khoái uống đi!” Hoắc Khứ Bệnh mở nắp, một mùi thơm nồng bay ra.

“Năm đó khi cao tổ nhớ nhà đã sai người ủ rượu Tân Phong, là tuyệt phẩm trong số các loại rượu.” Triệu Phá Nô nâng một vò rượu, gật đầu khen.

“Không say không về!” Hoắc Khứ Bệnh cũng nâng vò rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm rồi cười cười đưa cho tôi, “Dao Ca, nàng cũng nếm thử đi!”

Nhìn nam nhi nhiệt huyết hào hùng trước mặt tôi bỗng nhiên cũng trở nên khí phách, không chịu yếu thế tôi nâng rượu lên há miệng uống một ngụm.

Lúc mới ngậm vào thì thấy rất dễ uống, đến khi nuốt xuống lại cảm giác được hương vị của ngũ cốc nhàn nhạt, sau đó tôi lại muốn được uống thêm nữa, tiếp tục dốc xuống đầy một ngụm.

Hoắc Khứ Bệnh lau rượu chảy xuống bên miệng tôi, cười vang lên, “Lý huynh tửu lượng rất khá!”

Ba người chúng tôi cùng nâng chén, chén thù chén tạc, tôi dựa vào ngực chàng, mượn rượu bạo gan hát vang lên.

“Tân Phong rượu quý mười ngàn đấu,

Du hiệp Hàm Dương khách trẻ trung.

Tương phùng hào khí cùng bạn uống,

Bên lầu bờ liễu ngựa buông cương.”

(Khúc ca tuổi trẻ -Vương Duy - Người dịch: Vũ Thế Ngọc)

Triệu Phá Nô gõ bàn đá, lặp lại tiếng ca của tôi bằng một giọng trầm thấp thô trong, vọng lại trong đình cổ giữa màn đêm, “Tương phùng hào khí cùng bạn uống!”

“Có hồng nhan, tri kỷ, cuộc đời này không uổng phí!” Hoắc Khứ Bệnh lắc mình, rút kiếm bay ra khỏi đình, cảm giác chếnh choáng đã rút bớt.

Tà áo phất phơ hiên ngang, bóng kiếm theo gió dao động, khung cảnh mang hơi hướm cổ xưa, tôi kéo váy, làn váy dài bay bay, tôi có thể nghe thấy tiếng kiếm vun vút trong gió.

“Trước rượu ta hát,

Đời người thấm thoát,

Khác gì sương mai,

Hỏi ai không buồn ?

Đứng dậy khảng khái,

Nhưng buồn theo mãi,

Giải sầu âu là,

Theo nhà Đỗ Khang?”

Khi đó sao đầy trời, trăng khuyết đã neo lấy cành cây, cả thế giới chỉ còn lại ba chúng tôi, nam tử dưới ánh trăng không hề ngoảnh lại mà biến mất ở cuối chân trời.

Giữa mông lung có người khẽ khàng nói liên miên nhưng tôi lại chỉ nghe thấy hai chữ: Chờ ta.

Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trên tháp ở Thanh Tuyết Cư, Thúy Lâu nói hôm qua Hoắc Khứ Bệnh đã đưa tôi về, tôi mê man thiếp đi, mọi chuyện đều phải giấu Bình Dương công chúa.

Nàng nói cho tôi biết, Hán quân đã ra trận, hôm qua là đêm cuối họ dừng lại ở Trường An.

Tôi cuống quít chạy ra ngoài, đằng chân trời một đàn chim nhạn bay qua, mặc dù đã giữa hè nhưng tôi lại cảm thấy cây cối đều tiêu điều.

Chàng đã đi rồi, trên người tôi vẫn còn lưu lại mùi hương của rượu.