Đại Hán Phi Ca

Chương 72: Bay cao




“Trong đại lễ Hán cung, Phiên Vương các nơi sẽ vào kinh chúc mừng, kì trân dị bảo hằng hà, nô tỳ làm việc ở khố phủ đã từng thấy đầy hòm trân châu bạch ngọc, gấm vóc Vân Nam nhiều không kể hết.” Nam Lăng vừa chải đầu giúp tôi vừa kể.

“Đều là tục phẩm, có nhiều hơn nữa cũng không lọt vào mắt Lưu Triệt được.” Tôi vén tóc.

“Nhưng cũng có mấy thứ rất đặc biệt.”

“Hử? Đặc biệt thế nào?” Tôi bị vẻ mặt của nàng làm cho hứng thú.

“Trung Sơn Vương tiến cống một con ngựa bằng đồng đen đang dẫm đạp quân Hung Nô, cao hơn ba thước, trên dát vàng ngọc, trong miệng ngậm một viên dạ minh châu cực lớn, phát sáng trong đêm, rất kỳ lạ.”

“Rất sáng tạo, Trung Sơn Vương thật giỏi phỏng đoán thánh ý.” Trong lòng tôi bất an, nhướn mày nói, “Vậy bệ hạ định ban cho Phiêu Kỵ tướng quân?”

“Sao Mỹ Nhân biết? Đúng ạ! Bệ hạ nói kỷ niệm chiến công hiển hách của tướng quân.”

Đang xum xoe vì phò mã tương lai sao? Lưu Thắng trù định khôn khéo, dùng nữ nhi để lung lạc quyền thần, giấu tài mười mấy năm quả không uổng, chỉ sợ dã tâm không nhỏ hơn Hoài Nam Vương.

Hôm đó ánh mắt Hoắc Khứ Bệnh nhìn Lưu Tử Ngu, là tôi đa tâm nhưng với trực giác của mình, tôi không nghĩ giống họ.

Vương tôn quận chúa, có phải là thiên phó lương duyên? Còn tôi thì có là gì.

“Còn có hai bảo vật, là Thường Sơn Vương tiến cống.”

“Ừ…” Tôi thờ ơ đáp.

“Ngọc bội Long Phượng và trâm ngọc Bàn Long khảm phỉ thúy, ngọc bội màu xanh, mùa hè sẽ phản chiếu ánh sáng màu đen, còn trâm ngọc dùng loại ngọc thượng đẳng chế thành, tinh xảo khéo léo, hoa văn sống động như thật!”

Chỉ nghe nàng miêu tả tôi cũng đã tưởng tượng được, công nghệ kỹ thuật của cổ nhân thật tỉ mỉ, vượt ra ngoài hiểu biết của tôi, luận về trình độ kỹ xảo thì cao thâm hơn máy móc hiện đại nhiều, lại còn chạm trổ tinh tế khiến hậu nhân không sánh kịp.

“Ngọc bội Long Phượng bệ hạ sáng sớm đã ban cho hoàng hậu nương nương, nghe nói trâm Bàn Long sẽ thưởng cho Doãn phu nhân, nhưng bệ hạ chỉ tặng ngàn gấm vóc, còn cây trâm thì giữ lại, kỳ quái.”

Nói đến đây tôi chợt nhớ tới, cho đến ngày nay, tôi chưa từng tặng lễ vật nào, dù trong lòng chán ghét nhưng bề ngoài vẫn không thể qua loa được.

“Chuẩn bị chút lễ vật, sau đại yến hôm nay ngươi hãy thay ta đem đến Quế Cung, coi như tâm ý của ta.”

“Tặng gì mới được ạ?”

Tôi nghĩ nghĩ rồi nói, “Tặng chút trang sức châu báu, không cần quý giá quá nhưng cũng không thể keo kiệt, ngươi tùy ý chọn mấy món là được.”

“Dạ, nô tỳ sẽ chuẩn bị ngay.” Nàng đáp lời rồi lui xuống.

Tôi gọi nàng lại, ghé vào tai nói, “Xong việc thì mời thái y đến đây.”

Nàng cười trộm rồi đi ra ngoài.

Từ lúc từ Cam Tuyền Cung trở về tôi đã thấy trong người bất thường, tính ra kinh nguyệt đến nay đã hai tháng không có, mà Lưu Triệt lại không chạm vào tôi nữa, theo lẽ thường thì không thể mang thai được, nhưng nếu đúng một tháng, thời gian ở Cam Tuyền Cung Lưu Triệt gần như ngủ lại hàng đêm mà vết sẹo của tôi đã khỏi, tôi không còn dùng xạ hương đúng hạn nữa…

Toàn thân run lên, vuốt ve cái bụng bằng phẳng, trong lòng tôi trăm mối tơ vò, tháng ngày tịch mịch, nếu có một đứa con bầu bạn có lẽ tôi sẽ hồi tâm, chờ nó lớn lên, đón chào tôi mới là giải thoát cuối cùng.

Cách cái chết càng gần, suýt soát có thể chạm tới, cảm giác ấy ra sao, có hiu quạnh lạnh lẽo không?

Nhưng cha của đứa trẻ này lại là một nam nhân không có tình yêu, hắn từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình đế vương, nơi mà tình thân mỏng lạnh mờ nhạt.

Nghĩ kỹ, nôn mửa khó chịu, choáng váng mệt mỏi, kinh nguyệt chưa đến, triệu chứng của tôi không còn nghi ngờ gì nữa, chính là có thai.

Lưu Triệt nếu biết sẽ động lòng không?

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lưu Tử Ngu và Hoắc Khứ Bệnh, tim nhói lên, buốt giá, có lẽ từ nay về sau, quan hệ giữa chúng tôi sẽ chỉ là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Chiều tà, tôi ngồi trong mành, qua khe hở thấy Nam Lăng dẫn Thái y vào, người này là Trương Thái y lần trước đã bắt mạch cho tôi.

“Mỹ Nhân, cựu thần từng dặn người phải tịnh tâm tĩnh dưỡng, bồi bổ thích hợp, không biết thuốc bổ lần trước người có dùng đúng hạn không?”

Tôi cứng lại, “Bổn cung không phải có thai?”

“Quả quyết không phải, vi thần có thể báo cho bệ hạ biết chuyện này không?” Hắn thở dài.

“Không… Không cần, cũng không có gì nghiêm trọng.” Một cảm giác mất mát ập đến, tôi ban thưởng rồi sai Nam Lăng đưa hắn về.

Chẳng lẽ là bệnh lạ? Có nên nói với Lưu Triệt không, dù sao hắn cũng là chỗ dựa duy nhất của tôi.

Chuyện xảy ra đêm đó Lưu Triệt dường như đã quên, chưa từng tới đây nữa.

Tiết trời vào thu, cuộc săn bắn ở Thượng Lâm Uyển ngày càng gần.

Hôm nay Vệ Tử Phu lệnh cho cung nhân tuyên gọi, tôi dùng qua loa điểm tâm, rửa mặt chải đầu xong, Nam Lăng lấy ra mấy bộ cung trang hoa lệ cầu kỳ, tôi kìm lòng không đặng nhặt lên một bộ lục y nhưng cuối cùng vẫn buông xuống.

Từ khi Lưu Tử Ngu thường xuất hiện trong cung trang màu xanh, tôi lại không thích màu sắc này nữa, không rõ tại sao.

Mặc một bộ khúc cư màu lam, nội sam màu trắng, đai lưng xanh đen rộng ba tấc, phơi bày vòng eo cùng các đường cong của cơ thể, mái tóc búi kiểu Phi Vân Kế đơn giản, trước khi ra khỏi cửa, tôi rút xuống trâm cài Nam Lăng đã cắm lên tóc, mấy phục sức phức tạp này tôi không ham thích, không muốn hành hạ cái đầu.

Đi đến nửa đường, đai lưng bỗng lỏng ra rơi xuống, áo dài mở ra, may là vườn hoa vắng vẻ, tôi khép lại vạt áo ngồi dưới gốc cây ngô đồng chờ đợi Nam Lăng quay về lấy đai lưng khác.

“Tiểu cung nữ nơi nào, sao lại nhàn hạ ở đây?” Một giọng nam lười nhác cất lên, tôi ngước mắt nhìn thấy một gã hoa phục lòe loẹt mặt mày ngả ngớn đang chắn phía trước.

Tôi không đáp, kéo áo vào sát hơn.

“Hóa ra là người câm.” Nam tử này trên dưới ba mươi, lời nói bừa bãi không biết kềm chế.

Tôi làm như không nghe không thấy, chỉ cầu mong Nam Lăng nhanh trở về, quần áo không chỉnh tề lại ở cùng người lạ, đây không phải chuyện hay ho gì.

“Dung mạo rất khả ái, chi bằng đi theo bổn vương đi.” Hắn lỗ mãng nâng cằm tôi lên, bị tôi hất ra.

“Làm càn!” Tôi bình tĩnh đứng lên.

“Càng giận càng xinh đẹp, thật là mỹ lệ trời sinh.” Hắn đảo mắt qua y phục của tôi, ngữ điệu càng bỡn cợt.

“Tránh ra, bổn cung không muốn so đo với ngươi.”

Trong mắt của hắn hiện lên một tia bỡn cợt, “Đừng đùa nữa, phi tần gì mà đến phục sức đơn giản cũng không có, hoàng huynh đâu keo kiệt đến vậy?”

Vốn không muốn nhiều lời với hắn, nghe vậy tôi lại buồn cười, “Nếu ta cài trâm đầy đầu, chẳng phải chính là hoàng hậu?”

“Ừm, có lý!” Hắn khoanh tay gật đầu.

“Vị vương gia này, ngài cũng thật hài hước.” Tôi đẩy hắn ra, đi về phía hoa viên.

“Hài hước là cái gì?” Hắn vẫn dai dẳng.

Hắn là cái thứ lãng tử gì mà dám làm càn ở Vị Ương Cung này nhỉ, tôi nhanh nhẩu ứng phó “Hài hước là dùng nhiều trí tuệ mà ít lời.”

“Mỹ Nhân!” Nam Lăng rốt cục cũng tới rồi, nhìn sang nam tử, nàng vội vàng hành lễ, “Nô tỳ bái kiến Thường Sơn Vương.”

Tôi đã hiểu, còn hắn tuy hơi kinh ngạc nhưng lại thở dài ra vẻ hối lỗi, “Bổn vương đường đột, Lý Mỹ Nhân chớ để ý.”

“Ngài biết bổn cung?” Tôi bất ngờ.

“Giai nhân khuynh quốc, nghe danh đã lâu!” Hắn nhường đường.

“Vương gia tự trọng.” Tôi phẩy tay áo bỏ đi, hắn ở phía sau lẩm bẩm nói, “Mắt nhìn của hoàng huynh đã vượt xa ta rồi…”

“Thường Sơn Vương Lưu Thuấn phóng đãng buông thả, là hoàng tử nhỏ nhất của tiên đế, được sủng ái tới tận bây giờ, vì ngài ấy thường xuyên ở đất phong nên bệ hạ cũng không quản thúc nhiều.” Nam Lăng bất mãn thay tôi.

“Trầm mê tửu sắc mới là cái bệ hạ muốn thấy.” Tôi chỉnh đai lưng rồi chầm chậm đi trước.

Hơn mười vị huynh đệ của Lưu Triệt không phải mất sớm thì lại ngập trong tửu sắc, tâm địa đế vương khúc khuỷu khó dò.

Gió lạnh thổi qua làm tôi cảm thấy mát mẻ, kéo kéo vạt áo, trong bụng lại nôn nao, Nam Lăng phải dìu tôi đi.

Kể ra cũng lạ, Nhiễm Nhạc dẫn tôi đến thiên điện nói là hoàng hậu nương nương có việc, bảo tôi đợi ở đây.

Ngồi trên nhuyễn tháp, nơi đây vẫn như ngày trước, còn nhớ hơn một năm trước, khi tới đây giao cung trang thì Nhiễm Nhạc tư thái kiều mỵ, kiêu ngạo nhưng giờ nàng lại một mực tránh mặt tôi.

Bên phải vách tường là bức rèm che, loáng thoáng có thể thấy bên trong, Tiêu Phòng Điện thoang thoảng hương thơm, chưa vào đông nhưng đã đặt lô noãn, cả phòng ấm áp.

“Mỹ Nhân, người nói xem Hoàng hậu nương nương vì sao…” Nam Lăng thò đầu ra nhìn xung quanh, tôi lắc đầu ý bảo nàng chớ có lên tiếng.

Vừa uống vài hớp trà nóng, đang xoay xoay cái chén ngọc trên bàn chợt nghe bên trong vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng người nói.

“Hoắc tướng quân, roi da Tử Ngu tặng ngài có tốt không, phụ vương nói đó là roi làm từ đuôi chó ngao vô cùng quý giá của người Hung Nô.”

Tôi khựng người, đến khi nghe được tiếng Hoắc Khứ Bệnh vang lên, “Rất tốt, ta đã lệnh cho thợ thủ công phỏng chế mấy trăm cái cho doanh trại Phiêu Kỵ, vi thần mắc nợ công chúa một lần rồi.”

Cách bức rèm che, một bóng áo xanh, một bóng áo trắng mờ ảo, hai người có vẻ vừa từ ngoài về.

“Hoắc tướng quân khách khí quá, Tử Ngu chỉ muốn giúp ngài phân ưu, vui mừng còn không kịp nữa là.” Nàng nũng nịu mềm giọng.

“Hoàng hậu nương nương không ở tẩm cung sao?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi.

“Xin tướng quân chờ một lát.” Nhiễm Nhạc dâng trà xong thì lui ra.

“Nghe nói bệ hạ muốn tới Thượng Lâm Uyển săn bắn, ngài có thể thỉnh cầu bệ hạ mang ta đi cùng được không?”

“Nam tử săn bắn, công chúa thân kiều thể quý, không tiện đi theo.” Hoắc Khứ Bệnh tuy xa cách nói vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy lòng như bị ai đó khoét thủng, đờ đẫn nghe, phảng phất như thấy đôi mắt đối diện đang mở to, cho tới bây giờ kề sát bên chàng luôn là một nữ tử khác.

Xúc động trong thoáng chốc, tôi đã hiểu ra, tôi đang ghen với Lưu Tử Ngu, ghen nàng có tuổi thanh xuân tự do phóng khoáng, có thể danh chính ngôn thuận kề cận bên Hoắc Khứ Bệnh, còn tôi, ngay từ đầu đã vì thân phận hèn mọn mà ngay cả cơ hội được nắm tay chàng công khai cũng không có.

Trước đây tôi là ca cơ, thân phận không xứng, chỉ có thể lén lút ngắm chàng từ trong góc.

Nay tôi là phi tần, giai cấp càng rõ ràng, ngay cả nhìn cũng chẳng thể.

Chỉ trật một chút mà tất cả đã bị đảo điên không cách nào trở lại.

“Tử Ngu muốn đi, được không?” Nàng tuy là làm nũng nhưng vẫn tự nhiên.

Hoắc Khứ Bệnh cuối cùng mở miệng, “Được!”

Nàng cười khanh khách, đứng dậy vây quanh Hoắc Khứ Bệnh, hai bóng người gần gũi. “Ngài ở trên lưng ngựa rất uy phong, Tử Ngu cũng muốn học.”

“Không thể!”

“Ý ngài là đó là việc của nam tử, công chúa không tiện làm sao?” Lưu Ngu cố ý cao giọng.

Hoắc Khứ Bệnh xoay người đi, “Việc này sau này hãy nói.”

Âm cuối mang theo ý cười thản nhiên khiến tôi đang căng thẳng lại dịu xuống, lòng bàn tay nắm chặt cũng thả lỏng.

Tôi không thể mang lại hạnh phúc cho chàng, chàng hoàn hảo như vậy, nên có một nữ tử tốt nhất bầu bạn, anh hùng Mỹ Nhân, tôi muốn chúc phúc cho họ… Chỉ thế thôi.

Cúi đầu phát hiện hai tay đang nắm chặt vạt áo, vò nhàu đóa phù dung.

“Mỹ Nhân, mời người nhập điện.”

Nhiễm Nhạc đã chuẩn bị từ trước, khi tôi bước vào cửa điện, Hoắc Khứ Bệnh vừa vặn ngẩng đầu, thẻ tre trong tay rơi xuống một chút chàng kịp thời bắt lại.

“Bái kiến Lý Mỹ Nhân.” Chàng ngập ngừng rồi nhìn thẳng vào tôi.

Tôi che mặt, ngăn cản ánh mắt bọn họ, Lưu Tử Ngu từ bên trong chạy ra, chẳng buồn hành lễ đã kéo tôi vào.

“Mỹ Nhân tỷ tỷ, mau đến xem.” Trong điện, trên bức tường phía nam có một bức bích họa (tranh vẽ trên tường dài) hơn hai thước.

Nếu ở hiện đại thì chẳng có gì lạ, nhưng thời Tây Hán, bích họa được biết đến phần nhiều được vẽ trên vách đá rộng rãi.

“Đây là bích họa được họa sĩ của Thường Sơn Vương vẽ, hội họa đồ sơn vô cùng hiếm thấy.” Nàng tỉ mỉ giải thích.

Hoắc Khứ Bệnh không biết từ khi nào đã theo vào, đứng ngay bên tôi, “Tranh sơn mài cung đình đa phần là long phượng, hình ảnh trong bức Phi Thiên Vũ này thật mới lạ.”

Giọng chàng trong trẻo dễ nghe, tôi nghiêng đầu vừa lúc chàng quay sang, ánh mắt xa xăm như xuyên thấu qua tôi nhìn ngắm bức họa kia.

“Hiếm khi được Thường Sơn Vương có lòng.” Tôi nghĩ đến điệu bộ cà rỡn của hắn.

“Trung Sơn Vương mời công chúa quay về điện.” Tiểu hoàng môn bẩm báo.

Lưu Tử Ngu lưu luyến không rời nhìn Hoắc Khứ Bệnh, “Hoắc tướng quân, đừng quên dạy ta cưỡi ngựa!”

Trong điện thoáng chốc chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi dằn xuống kích động, không ngẩng lên nhìn chàng, “Chiêu Dương công chúa đối với chàng là cả tấm chân tình, tuổi chàng không còn nhỏ nữa, cũng nên thành gia đi thôi.”

“Hung Nô chưa diệt, màng gì đến gia thất?” Cánh tay chàng vòng qua ôm tôi từ phía sau.

Tôi giật mình muốn đẩy ra, lại quyến luyến.

“Dao Ca, nàng gầy đi rồi!” Chàng gối lên vai tôi, vòng tay siết chặt hơn.

“Nếu muội chết, chàng sẽ đón nhận nữ tử khác chứ?” Tôi xoay người, lẳng lặng nhìn vào mắt chàng.

“Nếu nàng không muốn thấy ta tuổi già cô đơn thì đừng làm tổn thương chính mình, chỉ cần còn sống là còn có hy vọng.” Bóng chàng nhoáng lên rồi ẩn sau mành che.

Bốn chữ ‘tuổi già cô đơn’ này đập vào lòng tôi, Hoắc Khứ Bệnh không biết, hai mươi tư năm sáng lạn ngắn ngủi mới là cả đời của chàng, như sao băng vụt qua chốc lát, ngay cả một gia đình đầy đủ chàng cũng không có.

Cả đời bôn ba trên sa mạc vô tận cho đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời.

Hung Nô chưa diệt, màng gì đến gia thất?

Tôi ôm chặt lưng chàng, chôn mặt vào ngực chàng, “Muội muốn thấy chàng thực hiện khát vọng, san bằng Hung Nô, phong tư như sói, được muôn đời kính ngưỡng…tương lai rạng rỡ…”

“Nam nhi chí tại bốn phương, nhưng ở đây có một nữ tử, nên đây chính là nhà ta.” Chàng cầm tay tôi, đặt trước ngực.

Tôi vừa định mở miệng, lại rủn chân trượt xuống, Hoắc Khứ Bệnh nhanh chóng ôm lấy tôi định gọi người lại bị tôi bịt miệng.

“Sức khỏe muội vốn rất yếu, mấy ngày nay trong cung bận tổ chức đại yến, muội không muốn gây náo loạn.”

“Khó chịu thế nào?”

Tôi ôm bụng, nhìn chàng lo lắng lại là liệu thuốc chữa thương tốt nhất của tôi.

“Ở đây?” Hoắc Khứ Bệnh chạm lên bụng tôi, dịu dàng mát-xa, hơi thở nóng ấm vương vấn bên tai, lòng bàn tay ấm áp khiến tôi thoải mái hơn.

Tôi gật đầu, gục vào ngực chàng không muốn rời đi, màn che ngăn thành một khoảng trời, tôi tham luyến một thoáng ôn nhu này.

“Vì sao nàng đã bệnh như vậy lại không có ai chăm sóc?” Chàng cọ má lên trán tôi, thì thầm.

“Bệ hạ bận việc chính sự, không rảnh bận tâm, nhưng người đối với muội tốt lắm, tốt lắm…” Tôi ngọ nguậy đứng lên, đẩy chàng ra, dựa vào vách tường.

“Giữa ta và nàng còn phải che dấu sao? Bệ hạ đối với nàng thế nào ta đều biết cả.” Chàng nắm tay tôi, đôi mắt ẩn dấu nhiều cảm xúc.

“Vì biết nên mới càng phải che dấu.” Tôi gạt tay chàng ra, vén mành lên, “Làm phiền Phiêu Kỵ tướng quân giảng giải, bức Phi Thiên Vũ này quả nhiên xảo diệu.”

“Nếu xảo diệu, Lý Mỹ Nhân cứ ngắm lên một lát.”

Vệ Tử Phu không biết đã đứng bên ngoài từ lúc nào, bình thản nhìn tôi, sắc mặt thờ ơ không chút gợn sóng.