Đại Hán Phi Ca

Chương 90: Lựa chọn




Tôi chống tay cố gắng đẩy Lưu Triệt, hắn lập tức buông tôi ra, làm như vẫn chưa nghe thấy tiếng động bên ngoài, hổn hển bình ổn hô hấp, câu đầu tiên hắn nói là, “Có thể tha thứ cho trẫm không?”

Tôi hoảng hốt không biết làm sao nhưng câu nói này rơi xuống đáy lòng lại khiến tôi không kiềm được run rẩy, “Người có thật là Lưu Triệt không?”

Hắn cầm tay tôi, đôi mắt sâu thẳm như nước hồ thu, “Trẫm xin lỗi nàng!”

“Vì sao người còn tìm đến đây? Cứ xem như tôi đã chết không tốt hơn sao?”

“Trẫm sẽ làm hết sức để bồi thường những uất ức cho nàng, Y Lan Điện vẫn luôn chờ nàng.”

Những chuyện ngày trước vẫn còn quá rõ ràng, tới bây giờ, vết thương hắn gây ra cho tôi vẫn sâu hoắm nhưng tôi lại không tìm được lý do để hận hắn.

Có lẽ mọi chuyện theo thời gian đã được mài mòn dần, yêu và hận, đúng và sai đã khó có thể phân định.

Giọng nói của Hoắc Khứ Bệnh lại vang lên, Lưu Triệt vẫn không xuất hiện, đột nhiên sai người tăng tốc chạy sâu vào trong rừng.

Hắn sửa sang lại y phục, còn tôi cứ đứng ngồi không yên, sự xuất hiện của Lưu Triệt làm cho tôi cảm thấy xa lạ, vô cùng xa lạ.

“Hôm nay, việc này hãy đặt dấu chấm hết tại đây đi.” Hắn nói thế.

“Bệ hạ không giữ lời, đã nói muốn bồi thường cho tôi, sao bỗng dưng lại bức ép?” Tôi căng thẳng, không thể đoán được bước tiếp theo hắn sẽ làm gì.

Chuyện ba người chúng tôi, dù biết rõ trong lòng nhưng lại chưa bao giờ đối mặt công khai thế này, những mâu thuẫn âm ỉ từ lâu đã đến lúc bùng nổ một lần cuối cùng.

“Nếu như trẫm đã nhận lời, vậy lần này hãy để hắn tự lựa chọn.” Lưu Triệt bình tĩnh mở miệng, ngữ khí nghiêm túc.

“Người sẽ thả tôi đi, để tôi theo chàng sao?” Tôi cười buồn nói.

“Vậy phải xem ý nguyện của hắn.”

“Đừng trừng phạt chàng, đây là khẩn cầu cuối cùng của tôi.” Tôi không thể không bận tâm, ván cờ Lưu Triệt bày ra trong thiên hạ này ai có thể đào thoát?

“Đó là hài tử của nàng?” Hắn chuyển mắt, tôi nhất thời thót tim.

“Người không thể lần nữa hại con tôi!”

“Trẫm… hài tử đâu?” Hắn thoáng xúc động.

“Không còn nữa!” Tôi phẫn nộ quay đi, nhìn hắn đau khổ mà có cảm giác thoái mái vì trả được thù.

“Đã chết nhờ ly rượu mừng bệ hạ khâm ban, chết trong vườn ngự uyển của phụ thân nó.” Tôi nức nở tuyệt vọng như đang lần nữa quay trở lại đêm tối mịt mùng không đường thoái lui đó.

“Đừng nói nữa…” Hắn che tai, cúi người vùi đầu xuống cổ tôi, lồng ngực phập phồng tựa vào vai tôi.

“Người không đủ tư cách làm cha!” Tôi mặc hắn dựa, không chút cử động.

“Một năm qua trẫm từ thịnh nộ đến hối hận, giờ phút này mới hiểu được, chỉ cần giữ được nàng bên cạnh, tất cả đều có thể suy xét.”

Ngữ điệu dè chừng của hắn toát lên cảm xúc khẩn thiết tôi chưa từng thấy, bỏ qua địa vị để trò chuyện ngang hàng cùng tôi.

Tôi nên vì sự hối hận của hắn mà cảm động, vì sự bao dung của hắn mà vui mừng, nhưng tôi lại bình tĩnh lạ thường, những điều này chẳng còn quan hệ đến tôi.

Xe ngựa dừng, Hoắc Khứ Bệnh ruổi ngựa theo sát, hồi kết sắp đến, Lưu Triệt kéo tôi xuống xe.

Như lời hắn nói, hôm nay dù thế nào cũng phải có được một kết cục.

“Thần bái kiến bệ hạ.” Hoắc Khứ Bệnh kiềm cương, xoay người xuống ngựa.

“Nay chỉ có ba người chúng ta, không cần đa lễ.”

“Thần đến đây là muốn dẫn nàng về nhà, mong bệ hạ cho phép.” Hoắc Khứ Bệnh kiên quyết đến cạnh tôi.

“Khứ Bệnh, dũng khí của ngươi trẫm rất khâm phục, dù trên chiến trường hay tình trường.” Lưu Triệt khoanh tay đứng đó.

“Bệ hạ quá khen rồi, thần không muốn lừa gạt, từ trước khi Dao Ca vào cung, chúng thần đã nảy sinh quyến luyến, sau đó, Dao Ca bất đắc dĩ vào cung, nhưng tâm ý của thần vẫn không hề thay đổi.” Hoắc Khứ Bệnh nói năng khoan thai, có khí phách.

Trong lòng cảm động và kinh ngạc, tôi không thốt nên lời, đột nhiên hốc mắt nóng lên, chàng có thể ở trước mặt Lưu Triệt nói ra hết thảy, tôi đã không còn gì để nuối tiếc.

Bốn năm quá ngắn, một đời quá dài, tâm ý của chàng tôi không biết đền báo thế nào.

Bầu không khí giữa núi rừng mênh mông đang lượn lờ chuyển động.

“Nghe được lời ấy trẫm rất vui, vì không nhìn lầm ngươi.”

“Xin bệ hạ thành toàn.” Hoắc Khứ Bệnh quỳ gối, kéo theo tôi hành lễ.

Trong lòng tôi không yên, nghĩ lại một phen vừa rồi trong xe, Lưu Triệt muốn Hoắc Khứ Bệnh lựa chọn thế nào?

“Ta đường đường là một võ tướng Đại Hán, hôm nay ta và ngươi sẽ dùng võ nghệ để tranh cao thấp.”

“Thần xin phụng bồi!”

Lưu Triệt lấy hai cây cung từ trong xe, Hoắc Khứ Bệnh đón lấy ngẩng đầu nhìn tôi, mỉm cười nói, “Dao Ca, còn nhớ kỹ thuật ta đã dạy nàng không?”

“Nhớ!” Tôi theo cạnh chàng, nỗi sợ hãi bất cứ lúc nào cũng có thể bị chia cắt khiến tôi phải nắm giữ từng giây từng khắc, không dám thả lỏng.

Lưu Triệt vẫn tỏ vẻ bễ nghễ như nhìn thấu tất cả, “Lấy chạc cây đầu tiên của cây dương đằng kia làm hồng tâm, trúng thì thắng, lệch thì bại.”

“Thắng thì tính thế nào?” Hoắc Khứ Bệnh chuyển động, nhắm mục tiêu.

“Nếu thắng, sẽ cho ngươi mười vạn thiết kỵ, tây chinh Hung Nô, san bằng Mạc Bắc.” Lưu Triệt giương cung, âm điệu trầm thấp, mơ hồ như đang đưa tôi gia nhập chiến trường hỗn tập, cát vàng lồng lộng, mênh mông hùng vĩ.

Tôi thấp thỏm suy nghĩ, Hoắc Khứ Bệnh cũng hơi chấn động, đồng tử lấp lánh sáng.

Tôi hiểu, chàng mong chờ trận chiến đó hơn bất kỳ ai khác.

Dẹp yên Mạc Bắc, đối ẩm trên biển cát vàng, giữa dãy núi Lang Cư Tư.

“Nếu bại, thu binh bãi quyền, cùng nàng quy ẩn, vĩnh viễn không được làm quan.” Lưu Triệt ánh mắt sắc bén đảo qua chúng tôi rồi nói tiếp, “Nếu ngươi thắng trẫm, cho phép ngươi chọn. Nếu ngươi thua, trẫm sẽ lựa chọn.”

“Không thể được.” Tôi khó tin nhìn Lưu Triệt, thế này là muốn bức Hoắc Khứ Bệnh vào đường cùng mà.

Nếu buộc chàng chọn giữa tôi và tín ngưỡng của chàng thì dù Hoắc Khứ Bệnh chọn lựa thế nào cũng hết sức gian nan.

“Tướng quân có muốn thử một lần? Đây là cơ hội trẫm cho các ngươi.” Lưu Triệt cười lạnh lùng, hắn đang nói cho Hoắc Khứ Bệnh, mỹ nhân và giang sơn, từ xưa đến nay không thể đi liền.

“Vì sao không thể?” Hoắc Khứ Bệnh triển khai tư thế, nói với tôi, “Ta chắc chắn sẽ không bại.”

Nếu không có tôi, chàng vẫn uy vũ trên chiến trường, lưu danh muôn thuở nhưng nếu không có chiến mã, cuộc đời chàng sẽ không còn đầy đủ, không còn ý nghĩa nữa.

“Không cần đấu nữa, tôi quyết định theo người hồi cung.” Tôi chắn trước mặt Lưu Triệt, cầm tên của hắn lên.

“Đây là cuộc chiến giữa nam nhân, không ai được ngăn cản.” Lưu Triệt cạy ngón tay tôi ra, kiên định nói.

“Dao Ca, tin tưởng ta!” Hoắc Khứ Bệnh vươn tay về phía tôi.

Tôi ra sức lắc đầu, “Trận tỷ thí này vốn không có người thắng, chúng ta đều sẽ thua thảm hại thôi!”

Một tiếng xé gió, Lưu Triệt nhắm ngay thân cây, mũi tên rời cung theo ngọn gió lạnh lẽo xẹt qua tóc tôi.

Tôi quay phắt lại, lòng đau như cắt.

Mũi tên cắm chính giữa thân cây, không lệch một ly.

Tôi không biết nên vui hay buồn, khi Hoắc Khứ Bệnh giơ cung lên tôi chạy tới.

Mũi tên nhọn hoắc mang theo độ ấm của chàng cắm vào đầu vai tôi, nỗi đau quen thuộc ập đến, tôi bị cặp mắt đỏ ngầu chất chứa đau thương đâm vào mắt.

Hoắc Khứ Bệnh ném cung đi, đón lấy cơ thể đang lảo đảo sắp ngã của tôi, “Vì sao nàng…”

Chàng không ngừng lau máu đang trào ra, nửa câu sau không nói nên lời vì chàng có thể hiểu được tâm ý của tôi.

“Phiêu Kỵ tướng quân, chàng thua rồi nên để bệ hạ chọn thôi.” Tôi cầm chuôi kiếm bằng gỗ cắt một đoạn tóc rồi đưa lại cho chàng chuôi kiếm đẫm máu.

Hai tay tôi run rẩy, cả người mềm nhũn, đã không còn cảm giác đau đớn nữa, chút khí lực còn sót lại cũng đang cạn dần.

Tôi ngước mắt chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bờ môi Hoắc Khứ Bệnh, một giọt nước ấm nóng rơi xuống chóp mũi tôi, rồi hóa lạnh lẽo chảy xuống cổ.

Chàng vòng tay ôm tôi chặt hơn, không còn phân rõ là chàng hay chính tôi đang run nữa.

Đôi giày màu đen của Lưu Triệt thong thả tới trước mặt, tôi ngẩng đầu khẩn cầu nhìn hắn.

“Nếu tướng quân đã thua, vậy trẫm sẽ quyết định.” Lưu Triệt điềm nhiên nói rồi cúi xuống ôm lấy tôi trong tay Hoắc Khứ Bệnh.

Hoắc Khứ Bệnh như hóa đá, vẫn không nhúc nhích, nắm lấy tay áo tôi rồi suy sụp buông xuống.

“Phiêu Kỵ tướng quân, phong làm Đại Tư Mã, thống lĩnh mười vạn tinh binh, tức khắc lên đường tây chinh, chiếu thư ít ngày nữa sẽ công bố khắp thiên hạ.”

“Cám ơn!” Tôi nhếch khóe miệng vương tơ máu, nụ cười cứng ngắc, giọng nói thấp đến không thể nghe thấy.

Thời gian như ngừng lại, rồi Hoắc Khứ Bệnh nghiêm túc đứng lên, cầm kiếm hành lễ, “Thần lĩnh mệnh, nhất định không phụ thánh ý.”

Tầm mắt tối dần, hình ảnh cuối cùng như dừng lại rồi kéo dài vĩnh viễn.

“Lý cơ đã chết, từ nay về sau, trên đời này chỉ còn Lý Mỹ nhân Vị Ương Cung…” Tôi vươn tay, nói câu cuối với Hoắc Khứ Bệnh, đoạn không nhìn được gương mặt chàng lần cuối mà ngất đi.

*******

“Nàng tỉnh rồi!” Lưu Triệt thở dài, ngón tay vuốt ve mặt tôi.

“Chàng…”

“Nàng không cần nói nữa, trẫm đã làm như nàng mong muốn.” Hắn cầm tay tôi.

“Tốt quá rồi!” Mũi tôi chua xót, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đây là một căn nhà dân bình thường, bây giờ tôi đang nằm trên tháp, bên dưới là chăn bông dày, trên ngực quấn băng trắng dày cộm.

“Trẫm biết nàng là vì hắn nhưng vẫn bởi nàng đồng ý theo trẫm hồi cung mà vui mừng.”

“Lần này thiếp hồi cung sẽ không để người khi dễ nữa, bệ hạ chớ có hối hận.” Giờ tôi mới cảm thấy cơn đau trên ngực, hai lần trúng tên lại cùng một chỗ.

Nếu lần đầu tiên là khi tìm thấy chàng thì có phải rõ ràng, lần này là khi rời khỏi chàng?

“Không đâu, trẫm đã xử trí Doãn phu nhân.”

“Đâu chỉ Doãn phu nhân, thiếp còn muốn hơn thế nữa.” Tôi nở nụ cười rực rỡ, bừng bừng sức sống.

“Nàng muốn gì trẫm đều đồng ý.”

“Thiếp muốn nếm thử mùi vị vinh hoa phú quý, có thật như lời thế nhân nói sẽ khiến người trầm luân.” Tôi nằm quay vào, không nói tiếp.

Trời hừng sáng, lâu rồi không thấy nữ tử vận bạch y trong mộng làm tôi hơi nhớ, nhớ khuôn mặt tuyệt vọng vỡ vụn và giọt lệ nơi khóe mắt kia.

Con người ta một khi đã hoài niệm thì trái tim cũng bắt đầu già nua.

Ở lại Tửu Tuyền quận mấy ngày, Lưu Triệt tìm lang trung tốt nhất trong thành, thuốc bôi tốt nhất, mỗi ngày ngoài xử lý quân tình khẩn cấp thì không hề rời khỏi tôi.

“Bệ hạ, nếu có một ngày thiếp không còn trẻ trung nữa, dung nhan cũng úa tàn, người sẽ làm thế nào?” Tôi nằm trên đùi hắn, mái tóc được ngón tay hắn quấn lấy.

“Vậy trẫm cũng đã tóc bạc trắng.” Hắn thoáng xúc động.

Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hương hoa thoang thoảng bay tới, “Hoa mai thơm quá!”

Dưới tàng mai kia, thiếu niên trong y phục màu vàng giữa tiết trời cuối xuân vẫn luôn tinh khôi, rạng ngời đến thế!

Lưu Triệt qua loa bưng bít sự tình xảy ra trong một năm qua.

Nam Lăng ngay ngày hôm sau khi tôi bỏ đi đã tự sát trong ngục, trước khi chết đã khai hết những chuyện Doãn phu nhân làm để hãm hại tôi.

Con người ta trước khi chết, lời nói thường thật tâm.

Doãn phu nhân bị biếm truất, phế bỏ ngôi vị, giam giữ trong Vĩnh Hạng.

Tôi đột nhiên nghĩ đến Dao Quang nhưng chưa hỏi, thời cơ chưa tới, đối với tâm tư Lưu Triệt, tôi vẫn không thể đoán được.

Chỉ mười ngày sau đã về đến Trường An.

Quang cảnh dường như đã đổi thay, sau tôi mới phát hiện, thay đổi chỉ có chính bản thân mình mà thôi.

Bên bờ sông Vị Thủy mới được trồng một hàng liễu xanh, nghiêng soi bóng nước dập dờn.

Y Lan Điện sạch sẽ sáng sủa cứ như tôi chưa bao giờ rời đi.

Nhã Dư nghênh đón tôi nhập điện, khom người bái lạy, “Chúc mừng Mỹ nhân lành bệnh.”

Tôi mỉm cười gật đầu, “Nhờ ngươi dốc lòng chăm sóc, Bổn cung tất có trọng thưởng.”

Trong điện chỉ còn lại mình Nhã Dư, còn đều là những khuôn mặt xa lạ, cảnh còn người mất.

Mới vừa tới nội các, gió nhẹ thổi bay màn che, tôi như nhìn thấy Nam Lăng đang chạy từ trong ra, vui sướng thay cho tôi bộ y phục mới.

Trời đông giá rét đã qua đi nhưng nàng lại không nhìn được cảnh xuân nữa.

Chuyện đầu tiên Lưu Triệt làm sau khi hồi cung là đích thân soạn thảo chiếu thư phong hào Phu nhân.

Còn chuyện đầu tiên tôi làm là sai người tới Bình Dương phủ, tuyên Thúy Lâu vào cung, tùy thị Y Lan Điện.