Đại Hào Môn

Chương 116: Y thuật cao minh




Hoa Giải Ngữ vừa mới pha xong một bình trà, cửa phòng đã bị người vội vàng đẩy ra, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, lưng vác một hòm thuốc, đi vào.

- Tiểu Cao, đến rồi à.

Hoa Giải Ngữ vội vã đứng dậy chào hỏi.

Bác sĩ Cao cùng Lục Hồng, Hoa Giải Ngữ là bạn học cùng lớp, tuổi nhỏ hơn chút, nhưng đây không phải là nguyên nhân anh ta bị người khác kêu thành tiểu Cao, đương nhiên cũng không phải bởi vì anh ta nhỏ người, mà là anh ta có một khuôn mặt baby, nhìn qua so với Lục Hồng ít nhất phải nhỏ hơn năm sáu tuổi. Có khuôn mặt baby, bất kể là nam hay nữ, đều trông rất trẻ.

Tiểu Cao gật gật đầu về phía Hoa Giải Ngữ , liền đi thẳng đến chỗ Lục Hồng, hai hàng lông mày nhíu chặt, nói:
- Thế nào rồi, lại đau dữ dội rồi hả?

- Ừ, vừa mới đi gặp một vị đồng chí, vốn vẫn rất ổn, nhưng khi xe vừa mới tiến vào đại nội, liền phát tác rồi... Tiến không được mà lùi cũng không xong, đành cắn răng gắng gượng đến bây giờ.

Lục Hồng vẫn nghiêng người dựa vào ghế, không vực dậy được tinh thần, thuận miệng đáp.

Hoa Giải Ngữ và bác sĩ Cao nhất thời sửng sốt

Bởi vì người đồng chí từ miệng Lục Hồng nói ra, thực tế là một người danh tiếng lừng lẫy, đó là một trong những nhân vật đầu não cấp cao nhất hiện nay, thật sự là một siêu cấp đại nhân vật ở vị trí trên đỉnh của tháp quyền lực.

Lục Hồng phát bệnh khi đi gặp nhân vật đầu não, thực sự là quá tệ.

Bác sĩ Cao trên mặt hiện lên vẻ hổ thẹn, nói:
- Lục Hồng, bệnh này của anh, tôi cũng bất lực rồi. Hoàn toàn tìm không ra nguyên nhân bệnh… Hay là, anh đi xem đông y đi?

Anh ta vừa nhận được điện thoại của Lục Hồng, không nói lời nào, lập tức bỏ dở công việc đang làm, chạy không ngừng nghỉ kịp đến đây, không phải là do quyền thế của Lục Hồng, cũng không phải hoàn toàn nhìn vào tình cảm bạn học cũ, trong lòng anh áy náy, đây mới là nguyên nhân chủ yếu.

Là một bác sĩ khoa não không chỉ nổi danh ở thủ đô mà còn nổi danh trên toàn quốc, thế mà lại không chữa khỏi được bệnh đau đầu của bạn học. Thậm chí nguyên nhân gây bệnh là gì cũng tìm không ra, trong lòng bác sĩ Cao, thật sự rất khó chịu.

Lục Hồng cười khổ lắc đầu, nói:
- Cậu nghĩ rằng tôi chưa khám qua đông y sao?

Gần hai năm qua, số lượng thuốc đông y Lục Hồng đã uống qua cũng đến một bao tải rồi. Cái này thì bỏ qua không nhắc đến làm gì. Điều khiến cho Lục Hồng dở khóc dở cười nhất chính là, ylần lượt đi khám ba bác sĩ đông y, nhưng lại kê ra ba đơn thuốc khác nhau đối với bệnh tình của y. Mỗi người đều kiên quyết ý kiến của mình, không đưa ramột kết luận nào.

Cái chứng đau đầu chết tiệt này, chữa không khỏi sẽ khiến Lục Hồng bị hủy diệt hoàn toàn.

- Hay là, anh ra nước ngoài kiểm tra xem, tôi gọi điện thoại cho bạn học ở Âu Châu, an bài trước cho anh?

Bác sĩ Cao ngẫm nghĩ một chút lại nói thêm.

Anh ta sau khi tốt nghiệp đại học, đã đi Âu Châu du học, hiện tại có vài người bạn học đều là chuyên gia khoa não nổi danh trên thế giới. Anh ta phải bó tay, có lẽ mấy người bạn học cũ sẽ có biện pháp.

Đây cũng gọi là có bệnh phải vái tứ phương.

Lục Hồng khoát tay, nói:
- Thôi đi, ngay cả cậu cũng chữa không được, tìm người ngoại quốc có ích lợi gì? Tôi không tin bọn họ còn lợi hại hơn so với cậu.

Lời nói này thật sự rất chuẩn mực.

Kỳ thật nguyên nhân chủ yếu là Lục Hồng trước mắt tuyệt đối không thể đi nước ngoài chữa bệnh được. Y một khi ra nước ngoài chữa bệnh, cái ghế Bộ trưởng, trăm phần trăm không còn là chuyện của y nữa. Nói không chừng bệnh chữa không khỏi, sau khi về nước, ngay chức vụ Thứ trưởng thường trực cũng không giữ được.

- Bệnh của anh đã nghiêm trọng đến mức phải ra nước ngoài chữa trị rồi, vậy phải nghỉ ngơi nhiều hơn, trước tiên phải giữ gìn sức khỏe rồi nói sau.

Với thân phận địa vị hiện giờ của y lấy danh nghĩa là đi công tác để xuất ngoại du lịch, không phải là làm không được. Nhưng đi công tác và đi chữa bệnh là hai việc hoàn toàn khác nhau. Trên thế giới này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được.

Bất quá lời nói chuyển vòng này từ miệng gã nói ra, bác sĩ Cao nghe được trong lòng cảm thấy thanh thản hơn.

Trên thực tế, bác sĩ Cao cũng không cho rằng y thuật của các bạn học ở châu Âu cao minh hơn anh ta Đề nghị Lục Hồng xuất ngoại trị liệu, cũng chỉ là ôm ấp một tia hy vọng mong mạnh.

- Tiểu Cao, cho tôi thêm mấy ống thuốc tiêm giảm đau của cậu.

Bác sĩ Cao liền do dự, khuyên nhủ:
- Lục Hồng, đó là thuốc kích thích, dùng nhiều sẽ thành nghiện, sẽ sinh ra tính ỷ lại. Tôi không đề nghị anh sử dụng lâu dài...

Lục Hồng cười không chút sức lực, nói:
- Yên tâm, tôi biết lợi hại. Tôi chỉ là chuẩn bị một chút, nếu chẳng may lại gặp phải tình huống giống như hôm nay, không có cách nào khác thì sẽ dùng một ống, dù sao vẫn chống đỡ được một lúc.

Bác sĩ Cao ngẫm nghĩ một chút, mở hòm thuốc ra, lấy ra hai ống thuốc và hai cái kim tiêm dùng một lần, nói:
- Như vậy đi, tôi cho anh hai ống trước, anh dùng hết rồi thì gọi lại cho tôi… Vẫn là câu nói trước, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, thì không cần dùng thuốc này.

Lục Hồng gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía ống thuốc kia, dường như đang nhìn hai con rắn độc.

Biết rõ dùng thuốc kích thích giảm đau, như là uống rượu độc giải khát, Lục Hồng cũng không có cách nào khác. Như tình huống hôm nay, tuyệt đối không thể để xảy ra lần thứ hai. Bằng không, y thực sự phải sớm rời khỏi vị trí thực quyền này.

Y mới có hơn bốn mươi tuổi, lại phải kết thúc con đường làm quan một cách như vậy, dù sao đi nữa y cũng không cam lòng.

Hoa Giải Ngữ mắt thấy Lục Hồng nặng nề cầm ống thuốc tiêm và kim tiêm gói lại, bỏ vào trong cặp màu đen mang theo bên mình, miệng đang định nói, nhưng rốt cuộc lại đem những lời khuyên can nuốt vào trong, mỉm cười nói với bác sĩ Cao:
- Tiểu Cao, ngồi đi, cùng uống chén trà, nói chuyện vài câu.

Bác sĩ Cao gật gật đầu, ba người ngồi xung quanh, uống trà nói chuyện.

Mới nói không đến vài câu, Lục Hồng khóe miệng khẽ co giật, sắc mặt đột biến, một cơn đau đầu buốt xéchợt truyền đến từ chỗ sâu thẳm trong não, không kìm nổi "Hừ" một tiếng.

Hoa Giải Ngữ và bác sĩ Cao đều kinh hãi.

- Làm sao vậy, lại bắt đầu rồi hả?

Lục Hồng cố hết sức phất tay, muốn gắng gượng, nhưng cơn đau càng ngày càng mãnh liệt, bất kể thế nào đều không chống chịu được, không kìm nổi nắm tay ở trên trán đập thật mạnh hai cái, mồ hôi lạnh liền toát ra.

- Tiểu Cao, làm sao bây giờ?

Hoa Giải Ngữ như cầu xin nhìn về phía bác sĩ Cao.

Bác sĩ Cao cũng nghĩ mãi không ra, cắn chặt răng, mở hòm thuốc, lấy ra một viên thuốc giảm đau, nói:
- Uống viên thuốc này trước đã, nếu có thể không tiêm thuốc, thì hãy cố gắng không tiêm.

Kỳ thực thuốc giảm đau cũng có tác dụng phụ, chỉ là không có rõ ràng như khi tiêm thuốc thôi.

Hoa Giải Ngữ gật gật đầu, nhận lấy viên thuốc, đang chuẩn bị giúp Lục Hồng rót một ly nước ấm, bên ngoài phòng lại vang lên tiếng đập cửa.

- Tiên sinh, xin hỏi ngài tìm ai?

Lập tức, nữ nhân viên canh giữ ở bên ngoài liền vội vàng hỏi.

- Ấy, ấy, tiên sinh, ngài không thể đi vào……

Nữ nhân viên còn chưa kịp nói xong, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Lục Hồng ba người ngạc nhiên nhìn ra, chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc áo tàu màu đỏ tía, bên dưới đi một đôi giày vải màu đen, đã đi vào trong phòng. Người trẻ tuổi kia có bộ dạng nhã nhặn, sắc mặt tái nhợt.

Chính là Tiêu Phàm.

Hoa Giải Ngữ hai hàng lông mày nhăn lại, tay nắm chặt, đem viên thuốc giảm đau nắm ở trong tay, không hài lòng nói:
- Cậu là ai? Vì sao không được cho phép đã đi vào?

Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười, nói:
- Lục thúc, cháu là Tiêu Phàm. Chú còn nhớ cháu không?

- Tiêu Phàm?
Lục Hồng đang đau đến mức mồ hôi đầm đìa, đầu óc cũng không thể linh họat như lúc bình thường, nghe vậy không khỏi sững sờ:
- A, đúng rồi, cậu là... Cậu là con trai của Tiêu Trạm…… Cậu sao lại tới nơi này?

Lập tức ngồi thẳng người, một chút thần tình cảnh giác trong mắt y chợt lóe lên, thậm chí ngay cả cơn đau đầu kịch liệt cũng tạm thời bị ném sang một bên.

Lúc này, con của Tiêu Trạm, chạy đến trước mặt y làm gì?

Về phần Tiêu Phàm làm sao biết y ở quán trà Giải Ngữ, làm sao biết y ở phòng này, trong khoảng thời gian ngắn, làm sao nghĩ được nhiều như vậy?

Nghe nói là con trai của Tiêu Trạm, Hoa Giải Ngữ lại càng kinh ngạc, vốn là muốn lập tức gọi nhân viên bảo an tới, lúc này tự nhiên cũng đành cứng rắn nhịn xuống, chỉ đang đánh giá vị con cháu hậu duệ Tiêu gia này, nên không che dấu được vẻ tò mò.

Một số tình hình liên quan đến Tiêu gia, Hoa Giải Ngữ cũng biết, khi nói chuyện phiếm với Lục Hồng, từng đề cập tới hai đứa con trai rất thất vọng của Tiêu Trạm. Một đứa xuất gia làm đạo sĩ, một đứa trực tiếp trở thành một kẻ ăn chơi trác táng “tiếng tăm lừng lẫy” trong tứ cửu thành.

- Lục thúc, người bị bệnh sao?

Mắt thấy Lục Hồng mồ hôi đầm đìa, hai tay nắm chặt, Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, hỏi.

- Không có việc gì, chỉ là có chút đau đầu, đừng lo... Tiêu Phàm, cháu, cháu đến tìm ta, có chuyện gì không?

Lục Hồng cắn răng, gần như là nói từng câu từng chữ một, dường như mỗi một chữ nói ra, đều hết sức khó nhọc.

- Lục thúc, xem ra chứng đau đầu của thúc rất lợi hại, cháu giảm đau cho chú trước. Chuyện khác, lát nữa nói sau.

- Cháu giảm đau cho ta?

Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Hồng có chút không hiểu ra sao cả.

- Vâng, cháu biết châm cứu, trong phương diện giảm đau khá có hiệu quả. Nếu Lục thúc tin tưởng cháu, cháu sẽ thử một chút?

Nói xong, Tiêu Phàm lấy ra bốn con dao lá liễu nhỏ ngân quang lóng lánh. Nếu không nhìn kỹ, tự nhiên sẽ tưởng đó là kim châm dùng trong châm cứu. Phần lớn, những con dao lá liễu nhỏ này cũng quả thực dùng để châm huyệt, rất ít khi sử dụng làm ám khí.

Bác sĩ Cao không kìm nổi hỏi:
- Cậu là bác sĩ ở bệnh viện châm cứu nào?

Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười, nói:
- Cháu làm việc ở cục Tôn giáo quốc gia.

- Được, vậy cậu thử xem...

Các cơn đau càng lúc càng dồn dập, Lục Hồng nắm chặt tay, móng tay thiếu chút nữa liền đâm vào trong thịt, thật sự là chống chịu không nổi rồi.

- Để cho Tiêu Phàm thử xem có sao đâu?

Nhiều nhất cũng chỉ là không có hiệu quả, tình hình cũng chẳng thể tệ hơn nữa.

- Lục thúc, xin hãy mở hai bàn tay ra.

Tiêu Phàm đi đến trước mặt Lục Hồng, ngân quang trong tay chợt lóe, ở huyệt Hợp Cốc giữa tay trỏ và ngón cái của tay trái và phải Lục Hồng, mỗi bên châm một con dao lá liễu nhỏ. Sau đó hắn lại đi đến phía sau lưng Lục Hồng, con dao lá liễu nhỏ nhẹ nhàng chui vào huyệt Ngọc Chẩm bên trái và phải.

Hợp Cốc là huyệt giảm đau đặc hiệu, hiệu quả trị liệu đối với bệnh đầu đau rất rõ ràng.

Huyệt Ngọc Chẩm cũng là huyệt vị chủ yếu để trị đau cổ.

Bốn chiếc châm vừa đâm xuống, Lục Hồng tức thời liền cảm thấy đầu óc thư thái, đau nhức kịch liệt lập tức liền giảm hẳn. Tiêu Phàm không gấp gáp rời đi, ngón cái tay và ngón tay trỏ của tay phải ấn vào con dao nhỏ, một làn hạo nhiên chính khí chân khí tinh khiết từ huyệt Ngọc Chẩm chậm rãi đi vào cơ thể Lục Hồng, đi đến kỳ kinh bát mạch.

Lục Hồng sắc mặt vốn xám xanh, nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, dần dần có vài tia ửng hồng.

Thời gian không đến nửa chén trà, bệnh đau đầu của Lục Hồng bỗng nhiên khỏi hẳn, tinh thần hẳn lên, ngồi thẳng người.

- Vậy...Vậy là tốt rồi?

Hoa Giải Ngữ nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, chần chờ hỏi.

- Ừ, đã hết đau rồi, tốt lắm.

Lục Hồng chỉ cảm thấy cả người thoải mái, liên tục gật đầu, trên mặt là vẻ mừng rỡ.

Tục ngữ đều nói: Đau răng không phải bệnh, nhưng khi đau rồi thì thật muốn mệnh.

Chứng đau đầu này, kỳ thật cũng giống vậy.

Đang bị giày vò đến "chết đi sống lại", bỗng nhiên liền ngừng lại, tất cả mọi đau đớn đều biến mất vô tung vô ảnh. Lục Hồng thoải mái không nói nên lời, chỉ cảm thấy hạnh phúc của mọi người cũng không hơn như thế.

Bác sĩ Cao miệng mở lớn, không thể ngậm lại.