Đại Hào Môn

Chương 123: Di vật của Vạn thọ đế quân




Mặc Hiên" tuy rằng không phải kho bảo hiểm ngầm, nhưng cũng cất chứa không ít hàng thượng đẳng có thể để vào số báu vật đồ cổ trong biệt thự này, nên không thể có một vật bình thường được. Nếu không, chẳng phải sẽ làm bẩn tên tuổi lớn như Lưu Mặc Lưu Bát gia sao?

Tiêu Phàm đứng ở trước từng dãy giá gỗ màu nâu nhạt tản ra mùi hương nhàn nhạt, tường tận xem xét từng kiện đồ cổ tinh mỹ trên giá gỗ.

Kỳ thật từng dãy giá gỗ được bầy bên trong Mặc Hiên, bản thân nó chính là một bảo bối khó có được, chính là gia cụ bằng gỗ hoa lê vàng chính tông trong thời đại Khang Hi. Dựa theo giá cả thị trường bây giờ, cùng loại với loại này đường kính vật liệu vượt qua từ hai mươi cm tới ba mươi cm cùng với độ dài tấm vật liệu, mỗi nửa cân giá cả liền vượt qua sáu ngàn tệ. Đơn thuần chỉ tính giá cả nguyên liệu, mấy hàng giá gỗ bên trong Mặc Hiên này, giá trị liền lớn tới mấy trăm vạn tệ. Nếu lại đem giá trị đồ cổ tính vào, đó chân chính là giá trị liên thành (vô giá).

Lưu Bát gia truyệt không phải là hạng người chỉ có hư danh.

Chính bởi vì sự quý giá của gia cụ bằng gỗ hoa lê vàng, bình thường có được một món gia cụ như vậy, được tính là nhà hào phú rồi. Phàm là người có được gia cụ bằng gỗ hoa lê vàng, không khỏi là vô cùng trân quý mà đem giấu đi, làm bảo vật trấn gia. Ước chừng cũng chỉ có Lưu bát gia có cách dùng như vậy, đem gia cụ bằng gỗ hoa lê vàng giá cả liên thành thời Khang Hi này lấy ra làm kệ chứa đồ bình thường.

Các khách nhân lần đầu tiên bước vào “Mặc Hiên”, vừa tiến vào cửa liền bị sự hào phóng vô cùng của đại nhân làm cho chấn động tới choáng váng đầu óc. Không cần xem đến những bảo vật cất giữ trên kệ, cũng đã đối với Lưu Bát gia sùng bái sát đất.

Mà những cái bàn ghế gường tủ trong Mặc Hiên, đều là đồ cổ dùng gỗ hoa lê vàng chế tạo thành.

Bày ở nơi dễ thấy nhất trong “Mặc Hiên”, đều đã rung động lòng người như thế rồi, thật không biết trong kho bảo hiểm ngầm của Lưu Bát gia, rốt cuộc còn cất chứa những báu vật hiếm có như thế nào nữa.

Có người thậm chí nói, đồ Lưu Bát gia cất giữ, có lẽ so với nhà bảo tàng trong đại nội còn quý hiếm hơn.

- Thiếu gia, thật ngượng ngùng a, trong khoảng thời gian này, không có vật gì đặc biệt hiếm lạ.

Lưu Mặc bồi ở bên cạnh Tiêu Phàm, mỉm cười nói vẻ mặt áy náy.

Lưu Bát gia khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, hàm dưới để chòm râu dài khoảng hai tấc, giống hệt tóc của gã ta, đen nhánh tỏa sáng. Vóc dáng bậc trung, cơ thể săn chắc, không có một chút thịt thừa, tinh thần dồi dào.

Gã ta ăn mặc tương tự như Tiêu Phàm, đường trang màu tím đỏ, giầy vải màu đen.

Lưu Mặc miệng nói xin lỗi, trong đầu lại âm thầm kinh ngạc.

Tiêu Phàm lúc trước đến nhà tuyệt đại đa số đều là do Lưu Bát gia mời mà đến, Lưu Bát gia một khi kiếm được vật mới mẻ hiếm lạ, sẽ gọi điện thoại cho Tiêu Phàm, mời hắn lại đây giám định và thưởng thức một phen.

Trong giới cổ vật ở thủ đô, đại sư giám định và thưởng thức đồ cổ chân chính khiến Lưu Mặc công nhận không nhiều lắm, Tiêu Phàm là một trong số đó.

Nhất là đồ cổ có liên quanvới truyền thừa đạo gia, năng lực giám định và thưởng thức của Tiêu Phàm lại càng là số một. Vị Tiêu thiếu gia này, tựa hồ đối với đồ vật đạo gia có năng lực cảm giác khác thường, bất luận loại đồ cổ nào qua tay hắn, đều không thể lọt khỏi mắt. Điểm này, ngay cả Lưu Mặc đều xem thế là đủ rồi.

Đồ cổ có linh hồn, ở trong mắt Lưu Mặc, những lời này tuyệt đối là thật sự, không mang theo nửa điểm giả dối.

Bất kể người khác tin cũng tốt, không tin cũng thế, Lưu Mặc chính là dựa vào bản lĩnh này khởi nghiệp.

Tiêu Phàm dường như có năng lực tương tự như gã ta.

Có đôi khi, Lưu Mặc cũng âm thầm may mắn, Tiêu Phàm không có đem tinh lực chủ yếu đặt trên đồ cổ. Nếu không, chỉ sợ Lưu bát gia sẽ đụng phải đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhất, chưa chắc đã có thể giành được thành tựu huy hoàng và địa vị vô thượng như hôm nay.

Nếu luận bàn về năng lực phân biệt giám định và thưởng thức đồ cổ, Lưu Mặc tự nhận không kém Tiêu Phàm. Thế nhưng người ta họ Tiêu a, Tiêu Phàm nếu cùng gã trở thành đối thủ cạnh tranh, dựa vào danh tiếng và quyền lực to lớn của Tiêu gia, Lưu Mặc bất kể như thế nào đều chịu không nổi.

Cũng may Tiêu Phàm chỉ là "Người chơi".

Đối mặt với người tài giỏi như vậy, Lưu Bát gia phá lệ cẩn thận một ít, hoàn toàn là lựa chọn chính xác.

Lần này, Lưu Bát gia vẫn chưa phát ra lời mời, Tiêu Phàm đã chủ động liên hệ với gã ta, nói muốn đi qua nhìn một cái. Lưu Mặc nhiệt tình tiếp đãi, đồng thời cũng có chút không yên, không biết Tiêu Phàm dùng gì để phá lệ.

Tiêu Phàm không dừng lại lâu ở trước giá gỗ hoa lê vàng, giống như Lưu Mặc nói, trên giá gỗ đều là một ít đồ vật cũ. Tiêu Phàm trước kia đều giám định và thưởng thức qua rồi, không có đồ vật mới mẻ.

- Thiếu gia, mời ngồi.

Lưu Mặc niềm nở mời ngồi, lại hướng về Tân Lâm áy náy cúi đầu làm lễ, lúc này mới ngồi xuống chiếc ghế điêu khắc bằng gỗ hoa lê vàng phía đối diện.

Lưu Bát gia cũng không phải là người thường, ánh mắt kia rất độc ác.

Mặc dù Tân Lâm cho tới bây giờ vẫn yên lặng theo sát phía sau Tiêu Phàm, Tiêu Phàm ngồi cô đứng, quy củ thủ thật sự rất nghiêm. Nếu đổi lại người bình thường, khẳng định sẽ bỏ qua vị "Nha hoàn" này.

Lưu Bát gia không thể không trình độ như vậy.

Tân Lâm kia thâm tàng bất lộ cái khí độ của cao thủ đứng đầu, thoát không khỏi ánh mắt của gã ta, chỉ là không biết Tân Lâm là nhân sĩ giang hồ, hay là xuất thân từ cao thủ đại nội của cục cảnh vệ.

Lưu Mặc không có đi điều tra.

Gã biết rõ đạo lý "Tò mò hại chết mèo".

Bí mật của một số người, là tuyệt đối không thể đi điều tra. Làm rõ thân phận chân thật của Tân Lâm, chỉ có thể thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của gã ta, nhưng khả năng bởi vì việc này mà dẫn phát đếnlại sẽ là phiền toái lớn.

Nhìn trộm cơ mật của con cháu Tiêu Gia, hậu quả nghiêm trọng như thế nào?

Có lẽ sẽ vạch áo cho người xem lưng, làm cho người ta tìm được lý do để ra tay đối phó.

Bởi vì cái gọi là "Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội", gia tài bạc tỷ và những cất chứa phẩm quý hiếm của Lưu bát gia, người đỏ mắt thèm thuồng là vô cùng nhiều. Làm cho người ta tìm được cớ để dựa vào, có khả năng chính là tai hoạ ngập đầu.

Mỗi lần Tân Lâm tùy thị đến, Lưu Mặc đều chưa từng đối với cô thất lễ qua. Tân Lâm tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, không chịu ngồi xuống. Đó là chuyện của cô, nếu thất lễ, thì chính là Lưu bát gia không có mắt!

Bầy ở trước mặt hai người, là một mộc án có mùi hương và màu sắc cổ xưa, chất liệu cũng là gỗ hoa lê vàng, điêu khắc thành bàn cái cổ thụ, hình dạng là thọ tinh hiến đào. Gỗ hoa lê vàng từ trước đến nay khuyết thiếu nguyên liệu, mộc án điêu khắc này cũng là được ghép lại mà thành, làm thành hình dáng chạm khắc.

Trên bàn gỗ hoa lê vàng, bầy một bộ trà cụ chuyên dùng để pha trà.

Lưu Mặc tự mình pha trà.

Khách nhân có thể tiến vào đến "Mặc Hiên", vốn là ít càng thêm ít. Dù là như thế, đãi ngộ khách nhân cũng như trước chia làm ba bảy loại. Khách nhân bình thường chỉ có thể ở "Mặc Hiên" thăm quan một chút, đã bị mời ra ngoài. Khách nhân trọng yếu hơn, có thể ở Mặc Hiên ngồi một lát, do người chuyên môn pha trà khoản đãi. Khách nhân như Tiêu Phàm, thuộc loại tôn quý nhất, Lưu Bát gia tự mình pha trà.

Từ sau khi Lưu Mặc chuyển đến Thiên Nguyên cư xá, khách nhân tôn quý được hưởng thụ loại đãi ngộ này, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Rất nhanh, mùi thơm ngát tỏa ra bốn phía.

- Thiếu gia, mời!

Lưu Mặc đem một ly nước trà sắc vàng cam, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Tiêu Phàm.

- Cám ơn.

Tiêu Phàm mỉm cười nói tạ ơn, nâng chén trà lên, uống một ngụm.

Lưu Mặc phụng bồi.

Thấy Tiêu Phàm trước sau cũng không đề cập đến mục đích lần này tới, Lưu Bát gia lại càng nói năng thận trọng, tuyệt không mở miệng truy vấn. Loại lão điểu giang hồ như Lưu Mặc, biết rất rõ giao tiếp với loại người nào thì phải sử dụng loại phương thức nào.

Tiêu Phàm nhìn qua nhã nhặn dịu dàng, kì thực là loại người chủ kiến cực kỳ kiên định.

Có việc sẽ tự chủ động mở miệng, nếu không, hỏi cũng như là hỏi không.

- Lưu tổng, chỗ ta có một đồ vật nhỏ, ngài nhìn một cái, cho giá đi.

Tiêu Phàm uống hai hớp trà, mỉm cười nói.

Đây cũng là chỗ đặc biệt của Tiêu Phàm. Thông thường người trong ngành, đều tôn xưng Lưu Mặc là "Bát gia" mà không phải xưng danh. Giới cổ vật ở thủ đô, "Bát gia" là một cách xưng hô riêng, vừa nhắc tới bát gia, chính là nói đến Lưu Mặc, không thể là người khác.

Nhưng Tiêu Phàm từ đầu đến cuối đều gọi Lưu Mặc là Lưu tổng, vô cùng chính quy.

Lưu Mặc cũng không cảm thấy có gì không ổn. Dù sao Tiêu Phàm là cháu đích tôn Tiêu gia, hưởng thụ đãi ngộ của cán bộ quốc gia cấp Phó quận, tự nhiên sẽ không thể đem mình và nhân sĩ giang hồ hòa chung, làm mất thể thống.

Tuy nhiên nghe xong lời nói của Tiêu Phàm, Lưu Mặc lại hơi sững sờ giật mình.

Như thế nào, Tiêu Phàm hôm nay chủ động đến nhà, chính là muốn bán đồ vật này nọ cho gã sao?

Thế này thật là có chút kỳ quái.

Tân Lâm tiến lên một bước, đem một vật hình tròn màu đồng xanh loang lổ, đưa cho Lưu Mặc.

Lưu Mặc vội vàng đưa hai tay tiếp lấy, tùy mắt đảo qua, sắc mặt biến hóa, nói:
- Thiếu gia, đây là... vật của Vạn thọ đế quân?

Vật này hình tròn, là một mặt gương đồng, đường kính ước chừng năm centimet, cực mỏng, độ dày không đến 0,5 centimet, điêu khắc cực kỳ tinh xảo, đồ án bát quái và chữ cổ triện của "Vạn thọ đế quân".

Gương đồng bát quái là một loại pháp khí thường thấy trong những vật truyền thừa đạo giáo, nhưng quy cách như mặt gương đồng này, có thể coi là rất nhỏ rồi. Bình thường đạo giáo sử dụng pháp khí gương bát quái, đường kính đều là hai mươi centimet trở lên.

Cái gọi là "Vạn thọ đế quân", trên lịch sử kế thừa đạo giáo cũng là một nhân vật rất nổi danh.

Người này không phải là đạo sĩ, chân chân thực thực, mà chính là một vị Hoàng đế, vạn thừa tôn sư ——Hoàng đế Tông Gia Tĩnh đời Minh, Chu Hậu!

Đời Minh tuyệt đại đa số Hoàng đế đều tín ngưỡng đạo giáo, dựa vào Gia Tĩnh Hoàng đế là nhất, gần như đạt đến trình độ điên cuồng.

Gia Tĩnh Hoàng đế tại vị thời gian thật dài, khoảng bốn mươi lăm năm.

Gia Tĩnh Hoàng đế là người vô cùng nổi danh trong các lịch đại hoàng đế ở Minh triều, thứ nhất là bởi vì tiền nhiệm của ông, Minh Võ Tông Chính Đức hoàng đế Chu Hậu Chiếu có danh là Hoàng đế hoang đường, nguyên hình nhân vật "Du long diễn phượng", đời sau có rất nhiều bí cung dã sử và hí kịch sân khấu về "Chính Đức Hoàng Đế du Giang Nam". Chu Hậu Chiếu chết sớm, không có con thừa kế, Chu Hậu lấy thân phận là em họ của Chính Đức Hoàng Đế, do ngoại phiên mà thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước. Thứ hai là bởi vì thời gian ông tại vị, xuất hiện một tên đại tham quan, trong lịch sử trứ danh "Thanh Từ Tể tướng" - Nghiêm Tung, chính là y, một tay nhổ đi.

Trong lịch sử đời Minh, Nghiêm Tung so với Chu Hậu càng thêm nổi danh.

Làm làm một vị Hoàng đế, điểm không thể tha thứ cho Chu Hậu chính là ông mê luyến đạo giáo, hơn hai mươi năm không để ý đến triều chính, toàn bộ do gian tướng Nghiêm Tung nắm giữ. Giống như Tống Huy Tông, Chu Hậu tự mình phong rất nhiều danh hiệu đạo giáo, trong đó nổi danh nhất chính là "Vạn thọ đế quân".

Cả ngày ở Tử Cấm thành nấu đan dược luyện thủy ngân, theo đuổi đạo trường sinh.

Tuy rằng lúc Chu Hậu tại vị, ngu ngốc lười biếng, không để ý tới triều chính, ngay lúc đó Đại Minh triều và thiên hạ dân chúng vô cùng cực khổ. Nhưng mấy trăm năm sau khi ông chết, ông còn để lại một ít pháp khí đạo giáo, lại trở thành văn vật lịch sử quý báu.

Coi như là vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng rồi.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Đúng, đây là món đồ nhỏ tôi đã tìm được từ lâu, lúc ấy rất nhiều người đều cho rằng là vật nhái, tôi thuận lợi mua lại.

Lưu Mặc cười nói:
- Những người này đúng là có mắt không nhìn được kim khảm ngọc (bảo vật) rồi.

- Lưu Tổng, ngài kiểm tra hàng.

- Thiếu gia, ngài đây là đang đánh mặt ta ư. Pháp khí của Vạn thọ đế quân, từ trong tay ngài xuất ra, còn có thể là giả hay sao?

Lưu Mặc nghiêm mặt nói.

Năng lực giám định và thưởng thức pháp khí đạo giáo của Tiêu Phàm, không người nào có thể phủ nhận.

Ít nhất Lưu Bát gia là nhận định như vậy.