Đại Hào Môn

Chương 129: Đại Đương gia của “Yên Chi xã”




Sáng hôm sau, một chiếc Mercedes Benz màu đen mới tinh bóng loáng chạy vào Thất Tinh quan.

Xe đổi chứ người không đổi.

Tiêu Phàm vẫn trang phục xanh nhạt, giày vải đen. Tân Lâm cũng vẫn quần bò áo phông, tóc đen xõa vai. Hai người như vậy xem ra không sánh nổi với chiếc xe Mez sang trọng đẹp đẽ kia.

Nhất Hành tiên sinh đến uống trà ở Thất Tinh trà lều tất nhiên vẫn phải cải trang.

Nếu Tiêu Nhất thiếu uống rượu giải trí với đám con ông cháu cha Tiêu nhị ca, Giang Vũ Thành, Tiểu Quế Tử thì phải thay đổi trang phục chứ.

Tiêu Phàm lại chẳng muốn thêm phiền phức.

Điều kinh ngạc nhất vẫn là ông chủ Thái Phong của Thất Tinh trà quán. Trên danh nghĩa, Thái Phong cũng là đạo sĩ của Thất Tinh quan, trên thực tế thì Thất Tinh trà quán là y thầu lại từ cậu em vợ của trụ trì Thất Tinh quan. Để trốn thuế, Thái Phong cũng trở thành người xuất gia, nhận bằng đạo sĩ của Cục tôn giáo.

Đối với bên ngoài, Thất Tinh trà quán không phải là đơn vị mang tính doanh nghiệp, chỉ là nơi mà khách qua đường mệt mỏi nghỉ chân, uống trà tán dóc, đạo quán thu chút chi phí hợp lý, đến tiền trà thuốc còn không đủ, nói gì đến chuyện nộp thuế chứ.

Nhiều năm nay, Tiêu Phàm bình thường rất ít khi xuất hiện ở những nơi công cộng giữa thủ đô, nhưng lại là khách quen của Thất Tinh trà quán.

Phải nói thật rằng, Thất Tinh quán giờ càng ngày càng giống một nơi kinh doanh, khách đến cũng đủ loại người, đã chẳng còn không khí thanh tịnh yên bình như trước nữa.

Đây là công của Thái Phong.

Thái Phong không thể vừa giả làm đạo sĩ, vừa giả làm người kinh doanh, y là người rất có đầu óc. Sau khi y tiếp nhận quyền kinh doanh Thất Tinh trà quán, Thất Tinh trà quán nhanh chóng dựa thế các doanh nghiệp lớn, liên tiếp tung ra các chiêu thu hút các thương gia hay khách hàng. Hơi thở thương nghiệp hóa của Thất Tinh trà quán ngày càng rõ rệt.

Tât nhiên, cái gọi là hơi thở kinh doanh chính là chỉ về hoàn cảnh và sự thay đổi. Thất tinh trà càng ngày càng nổi bật.

Đây cũng là một kiểu mánh khóe làm ăn.

Các ông chủ, chủ tịch hay thành phần trí thức sống trong các đô thị hiện đại cần một nơi để giải trí thư giãn đặc biệt như thế. Thất Tinh trà quán so với mấy năm trước, quy mô lớn hơn rất nhiều, xây thêm mấy đình trà trên mặt nước, bên cạnh là núi giả, đá lạ, dưới chân thì nước chảy róc rách, khung cảnh tuyệt đẹp.

Cái gọi là hơi thở kinh doanh chính là chỉ thu phí của những trà đình đó.

Thu phí của trà đình đắt hơn nhiều so với phòng riêng hay chỗ uống trà bình thường, là chỗ thưởng trà VIP của Thất Tinh trà quán, giá cả thì đắt hơn nhiều. Thưởng trà ở đình trà trên mặt nước của Thất Tinh quán là một kiểu thể hiện và chứng minh thân phận và địa vị.

Vốn dĩ là đến Thất Tinh quán uống trà, điều chú ý chính là cảnh thanh tịnh chốn đào nguyên, kiểu ngồi mà như thoát tục.

Nay những cảnh loại này cũng bị Thái Phong cho phá bỏ hết.

Nhưng bây giờ, nơi này lại là nơi tụ họp giải trí của những người lắm tiền.

Tiêu Phàm cảm thấy không lâu sau, chính hắn cũng không muốn đến Thất Tinh trà quán nữa. Thất Tinh trà quán lúc này dần dần đã không còn khác biệt nhiều so với quán trà trong nội thành nữa rồi.

Nhưng trong mắt Thái Phong, sự thay đổi của Tiêu Phàm làm y giật mình.

Thái Phong quen Tiêu Phàm, biết Tiêu Phàm là cán bộ của Cục quản lý tôn giáo. Đó là một lần tình cờ, Thái Phong có việc ở văn phòng tôn giáo, gặp đúng lúc Tiêu Phàm đi làm ở Cục. Tiêu Phàm cả năm thấy mặt ở Cục tôn giáo không được mấy ngày, thế nào lần đó lại đi lại đụng mặt Thái Phong, cũng coi như có duyên.

Thái Phong là người làm ăn rất khôn ngoan. Từ đó về sau liền nhớ kỹ Tiêu Phàm. Chỉ cần Tiêu Phàm đến Thất Tinh trà quán giải trí, y lúc nào cũng dành cho Tiêu trưởng phòng một chút ưu đãi.

Mức độ ưu đãi không nhiều, nhưng cũng là ân tình nho nhỏ, không ai để ý chút tiền, quan trọng là có được coi trọng không.

Trong kinh doanh, để khách hàng có cảm giác mình được coi trọng chính là một bí quyết quan trọng. Bất cứ một chỗ kinh doanh nào, chỉ cần làm được điều này, việc làm ăn không thể không phát đạt.

Tiêu Phàm không để ý việc này, nhưng cũng không giải thích rõ với Thái Phong rằng hắn không cần ưu đãi.

Tất cả cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

Thái Phong cũng biết Tiêu Phàm không có quyền ở Cục Tôn giáo, nên mỗi lần chỉ dành một chút ưu đãi nho nhỏ. Như vậy cũng đủ rồi, người làm ăn đều hiểu nguyên tắc đầu tư để sinh lợi.

Có điều Thái Phong không ngờ đến, lần này Tiêu Phàm đi xe Mercedes mới cứng tới.

Loại Mercedes này là loại xe mà Thái Phong thích nhất trong mơ, cũng là mục tiêu lớn nhất của y trong thời gian tới. Ngắm nó mà nghĩ đến một ngày, mình cũng có thể lái một chiếc xe hoành tráng như thế.

Đây mới là sự thể hiện thân phận và địa vị.

Làm thế nào mà một cán bộ cấp Trưởng phòng của Cục tôn giáo như Tiêu Phàm bỗng nhiên thay đổi sang trọng, xa hoa thế kia.

Thái Phong chưa kịp nghĩ, một chuyện khác lại làm y trợn mắt há mồm.

Lưu Bát gia bất ngờ từ trong trà quán bước ra, đón Tiêu Phàm.

Thái Phong quen Lưu Mặc.

Địa vị của Lưu Bát gia trong giới văn vật thủ đô là không thể nghi ngờ.

Thái Phong cũng thích chơi cổ vật, trong điều kiện kinh tế cho phép, cũng sưu tầm một số đồ vật. Tính ra so với tiền gửi ngân hàng thì mức độ giá trị của những đồ này không lớn, nhưng ít nhất cũng có giá trị bảo đảm.

Đối với Lưu Bát gia, Thái Phong tôn sùng thật sự.

Y tôn sùng tất cả những người có tiền.

Mỗi lần Lưu Bát gia đến trà quán, Thái Phong đều lên thăm hỏi mấy câu, có thể xúc động cả buổi. Lưu Bát gia cũng rất hòa nhã, không hề tự cao tự đại. Nhưng Thái Phong biết, không tự cao tự đại chính là tự cao tự đại nhất. Cái gọi là “bình dị gần gũi” là hình dung từ đặc biệt của những nhân vật tầm cỡ.

Người kéo xe như người anh em thì lấy tư cách gì mà “bình dị gần gũi” chứ?

Thái Phong có nằm mơ cũng không nghĩ nổi, Lưu Bát gia lại có thể tự mình đi nghênh đón người khác.

Điều này thật quá điên rồ.

Hơn nữa người được nghênh đón lại là Tiêu Phàm, một cán bộ cấp Trưởng phòng nhỏ bé chẳng ai biết đến của Cục tôn giáo.

Tiêu Phàm đối với sự khách khí của Lưu Bát gia, lại không chút nghi ngờ, chào hỏi Lưu Bát gia, hàn huyên một câu, liền là bước đi về phía trước, Lưu Bát gia bồi ở bên cạnh Tiêu Phàm.

Trong mắt Thái Phong, điều này thể hiện rõ ràng rằng, thân phận của Tiêu Phàm còn cao hơn Lưu Bát gia, lai lịch chỉ sợ cũng lớn hơn.

Không ngờ bản thân mình từ trước đến giờ toàn nhìn lầm rồi.

Vị Tiêu trưởng phòng này mới là nhân vật tầm cỡ thực sự.

Đối với những rối rắm trong lòng Thái Phong, Tiêu Phàm, Lưu Mặc đương nhiên không để ý đến, cứ đi thẳng đến đình trà ở trên mặt nước. Lưu Bát gia tự mình pha trà, trà Phổ Nhĩ cao cấp nhất.

Chỉ riêng một lần pha trà Phổ Nhĩ, Lưu Bát gia đã tiêu hơn mười ngàn đồng.

Đúng là thú vui của kẻ lắm tiền.

Thái Phong thấy, đây không phải là uống trà mà là đốt tiền.

Là người quản lý thực sự của trà quán, Thái Phong cũng từng thưởng thức cực phẩm Phổ Nhĩ, dường như cũng không có gì khác biệt đặc sắc. Tuy y là người phụ trách Thất Tinh trà quán, nhưng lại không phải người trong nghề, biết thưởng trà.

Y chỉ biết làm ăn.

Thưởng trà cần nhất là khung cảnh, cái này không thể miễn cưỡng, gượng ép được.

Đánh chết Thái Phong cũng không tin, giá tiền của một lần pha trà Phổ Nhĩ thật sự có thể lên đến mười ngàn đồng, thậm chí mấy chục ngàn đồng.

Lăng xê thôi!

Người có tiền thì đốt sạch, ngươi lo cái gì.

Nhìn thấy tư thế này, thậm chí Thái Phong cũng không dám lên nói chuyện. Một nhân vật tầm cỡ như Lưu Bát gia cũng phải xun xoe, thì mình trước đây thật sự quá tùy tiện vô lễ rồi. Ai biết được từ trước giờ Tiêu Phàm có để ý hay không?

Nếu chẳng may để ý, lần này tự mình chẳng phải là tự tìm phiền phức sao.

- Nhất thiếu, khoan hãy nói, chiếc phù của ngài rất linh ứng. Mới sáng nay, bên kia đã có tin tức, muốn hẹn ngài gặp mặt đó.

Lưu bát gia mỉm cười mang cho Tiêu Phàm một tách trà sóng sánh màu vàng, nói. Động tác nhẹ nhàng, vô cùng tao nhã.

Ở những chỗ đông người, Lưu Bát gia trước nay đều mang phong thái của một vị thân sĩ thư thái, mơ hồ lộ ra khí chất quý tộc nói không rõ ràng.

Điều này cũng là bình thường.

Chơi cổ vật mà thành nhà giàumới nổi, đó mới nực cười.

Uẩn tình bên trong của Lưu Bát gia, người bình thường không phải ai cũng suy đoán được.

Trong trà đình, ba người bọn họ ngồi hai bên. Tân Lâm vẫn giữ thân phận “Hộ vệ” như trước, tuyệt không ngồi chung với Tiêu Phàm. Người của Thất Diệu cung có quy tắc, môn phái kế thừa càng lâu đời thì quy tắc càng nghiêm ngặt.

Có một số quy tắc nếu như đánh mất, thì cả môn phái coi như cũng cơ bản đoạn tuyệt.

Nhưng ở một chỗ bốn phía không thấy được như trà đình lại ẩn nấp không ít cao thủ.

Bất kể đi đến đâu thì an toàn vẫn là số một.

Đây cũng là nguyên tắc của Lưu Bát gia. Nếu người chẳng còn thì có nhiều tiền nữa, cổ vật có quý nữa cũng còn ý nghĩa gì?

Lưu Bát gia tranh giành cực khổ như vậy để tích cóp gia tài giàu có không thể nào để đến một ngày bị người khác cướp đi, có cho cũng chỉ có thể cho con cháu gã.

Có điều, Lưu Bát gia tin tưởng, với bản lĩnh của gã và các biện pháp bảo vệ nghiêm mật, người bình thường muốn hại gã quả thật không dễ dàng.

Đến Gia Cát Ánh Huy cũng không vào được phòng bảo hiểm ngầm của gã.

Nguyên tắc bảo vệ cao nhất của đội bảo an không phải là bảo vệ sự an toàn của hầm bảo hiểm, mà ưu tiên số một là bảo vệ sự an toàn tính mạng của Lưu Bát gia.

Tiêu Phàm cầm tách trà, uống một ngụm, mỉm cười nói:
- Mọi thứ đều theo nhu cầu cả thôi.

Lưu Bát gia gật đầu cười, che dấu sự kinh ngạc trong lòng mình khá tốt.

Thật ra không phải sáng sớm nay gã nhận được cuộc điện thoại kia, mà lão đại của Thiên Nhãn Tống tam ca đã gọi từ tối qua, đích thân Đại Đương gia của “Yên Chi xã”( đoàn thể trộm mộ lớn nhất trên giang hồ) gọi điện thoại cho gã.

Đại Đương gia khách khí nhờ Lưu Bát gia sắp xếp một cuộc hẹn, nói là muốn gặp mặt Tiêu nhất thiếu nói chuyện.

Lưu Bát gia không dám chậm trễ.

Gã có thể coi thường Tống Tam, nhưng tuyệt đối không thể như vậy đối với vị Đại Đương gia, danh chấn giang hồ của “Yên Chi xã” này.

Tính khí không tốt của vị Đại Đương gia nàyđã có tiếng trên giang hồ.

Hễ ai từng đắc tội với Đại Đương gia, dù là vô tình hay cố ý, cũng không có một kết cục tốt.

Lưu Bát gia thật sự rất muốn biết, chiếc phù mà Tiêu Phàm đưa cho Tống Tam, rốt cuộc có ma lực gì đặc biệt mà đến Đại Đương gia của “Yên Chi xã” cũng không kìm nén được, vội vã hẹn gặp Tiêu nhất thiếu.

Gần đây rất ít chuyện khiến Lưu Bát gia hứng thú nhiều đến vậy.

Trời hôm nay khá đẹp, tiết xuân ấm áp, muôn hoa đua nở, đúng là rất hợp với việc du ngoạn ngoại ô thưởng thức trà. Khách của Thất Tinh trà quán không ít, trong đó có khách đến du ngoạn đạo quán, mệt thì đi dạo quanh trà quán. Nói thật thì trà quán đã là cảnh quan đẹp nhất của Thất tinh quan, còn thu hút khách hơn cả Thất Tinh quan.

Hai cô nương vừa cười vừa nói từ đằng kia bước tới.

Hai người đều còn rất trẻ.

Vị cô nương lớn tuổi kia ước chừng hai lăm hai sáu tuổi, ăn mặc nho nhã, là người đẹp trí thức điển hình. Cô nương kia có thể là em gái cô ấy, mặc chiếc áo len màu đỏ, chiếc quần đen bó sát hấp dẫn, đôi giày màu trắng to, tóc dài xõa vai, tay cầm một chiếc quạt gấp. Nhìn dáng vẻ sôi nổi, hoạt bát thì nhiều nhất cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt thanh tú, mỹ miều, quả thật là trang tuyệt sắc giai nhân.

Hai cô nương cười cười nói nói bước tới, cô bé mặc áo đỏ liếc nhìn Tân Lâm, liền cười hì hì bước vào trà đình.

- Chị, chị thật là xinh đẹp!

Giọng nói trong trẻo, hồn nhiên giống như chuông bạc, cực kỳ êm tai, cực kỳ dễ chịu.

Mặt Lưu Bát gia thoáng vẻ vô cùng kỳ lạ.

Tân Lâm liếc nhìn cô ta một cái, thần sắc thản nhiên, giọng nói cũng lạnh lùng.

- Đại Đương gia, không dám nhận!