Đại Hào Môn

Chương 168: Đua xe




- Anh đẹp trai, thật ngại quá, làm hỏng hết việc rồi, không ngờ là tên đó ngậm độc dược..
Chiếc xe Porsche đỏ rực vừa ra khỏi tòa nhà văn phòng, Uyển Thiên Thiên đã chủ động xin lỗi. Tuy là miệng nói "ngại quá", nhưng trên mặt Đại đương gia không lộ chút hổ thẹn nào.

Kiểu tự sát bằng độc dược kịch độc trong thời khắc nguy cấp như vậy, thường được làm thành răng giả, hàn trực tiếp lên mặt răng, một khi có chuyện, lập tức cắn vỡ vỏ con nhộng, không đến 1 phút, tử thần liền phủ xuống.

Muốn ngăn cản tên sát thủ độc hành tự sát, chỉ có một cách, khống chế y thật nhanh, không cho y có cơ hội cắn vỏ con nhộng. Có 2 phương thức, một là điểm huyệt, hai là đánh ngất xỉu.

Thuật điểm huyệt cực kỳ cao minh đó chỉ tồn tại trong truyền thuyết giang hồ, Uyển Thiên Thiên cho dù võ thuật cao cường, nhưng cũng không nắm được thủ pháp điểm huyệt (khống chế huyệt) cao minh như thế. Dùng thuật điểm huyệt làm nửa người bất động là điều có thể làm được, giống miêu tả trong các tiểu thuyết võ hiệp, điểm trúng huyệt đạo, đối phương lập tức trở thành tượng đất. Đó là tiểu thuyết.

Ít nhất Uyển Thiên Thiên vẫn chưa từng gặp cao thủ tuyệt đỉnh như vậy.

So sánh với cách đánh ngất xỉu đối phương, thì càng có khả năng thực hiện.

Nhưng tính cảnh giác của tên sát thủ độc hành rất cao, với khả năng của Uyển Thiên Thiên, tiếp cận phía sau y còn cách 3 thước mà vẫn bị y phát hiện được. Nhận thấy trong tay y cầm nỏ tiễn có tính sát thương tàn bạo, cực kỳ khủng khiếp, lựa chọn duy nhất của Uyển Thiên Thiên chính là lập tức loại trừ mối nguy hiểm này.

Nếu bị nỏ tiễn bắn trúng, thì đó là kết cục tan xương nát thịt.

Mục tiêu của sát thủ độc hành chính là chiếc xe con, cũng có thể nói, loại thuốc nổ cực mạnh mà nỏ tiễn mang theo có thể làm nổ tung chiếc xe lên trời.

Tiêu Phàm nhẹ lắc đầu, hai hàng lông mày nhíu lại, nói: - Là ta chưa suy nghĩ chu toàn, sớm biết như thế, ta đã tự mình ra tay.

- Ai, anh nói vậy là ý gì?

Uyển Thiên Thiên đạp mạnh chân, chiếc Porsche phát ra tiếng phanh chói tai, cứ thế đỗ ngay giữa đường. Tiểu nha đầu quay đầu lại, đôi mắt to long lanh trợn to, nhìn trừng trừng Tiêu Phàm, vẻ vô cùng khó chịu.

Tiêu nhất thiếu, nói vậy thì ngươi có cách, chỉ một chiêu khống chế được y, khiến y đến cơ hội cắn độc dược cũng không có sao?

Uyển Thiên Thiên thật sự không tin!

Đã từng biết tuyệt kỹ"Phi vũ liên hoàn thất tuyệt trảm" Thất Diệu cung của Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên trước nay chưa từng khinh thường Tiêu Phàm. Nhưng Uyển Thiên Thiên cũng không nghĩ rằng, Tiêu Phàm biết thuật điểm huyệt trong truyền thuyết.

Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết!
- Có.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, chẳng có ý kiến gì trước kiểu dừng xe nguy hiểm, không theo quy định giao thông của Uyển Thiên Thiên, càng không có ý giục Uyển Thiên Thiên mau lái xe.

Cho dù phía sau đã inh ỏi một loạt tiếng thắng xe và tiếng còi ồn ào tức giận.

- Anh nói thật ư?

Uyển Thiên Thiên vốn dĩ không phục, thấy bộ dạng bí hiểm này của Tiêu Phàm thì lại nửa tin nửa ngờ.

Con người này, có lẽ thật sự biết một số chiêu thức tà môn, chẳng hạn hắn biết vẽ bùa, mà lại đặc biệt hiệu nghiệm. Điều này chính Uyển Thiên Thiên đã lĩnh giáo rồi. Uyển Thiên Thiên dù còn ít tuổi, nhưng thời gian bôn ba cũng không ít. Trước đó rất lâu, khi còn là một tiểu nha đầu thực sự, cô đã theo sư phụ chạy loạn khắp nơi, kiến thức giang hồ còn hơn cả những người từng trải.

Nhưng Uyển Thiên Thiên không nhìn thấu Tiêu Phàm, một chút cũng không thấu.

Cơ Khinh Sa dò xét qua tướng mạo, Uyển Thiên Thiên lại đang dò xét bằng kinh nghiệm giang hồ của mình, thế nhưng kết quả đều giống nhau.

Đây là một nam nhân bí ẩn.

Lão Tiêu gia lại xuất hiện kiểu nam nhân này, thật là kỳ lạ.
- Uhm.

Tiêu Phàm đáp cứ như không.

- Được, một ngày nào đó, tôi nhất định phải xem thủ đoạn này của anh.

Uyển Thiên Thiên bỗng nhiên hết tức giận, lại mỉm cười.

Tiêu Phàm thật sự đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô.

Người trộm mộ, về cơ bản đều vô cùng hiếu kỳ. Là Đại đương gia của một đội trộm mộ tiếng tăm nhất phương Bắc, Uyển Thiên Thiên rất giàu, có thể nói là cực kỳ giàu. Những vật dụng sinh hoạt hàng ngày chôn dưới lòng đất thời cổ đại đó, được đào lên chính là từng bó từng bó tiền mặt lớn. Nếu chỉ vì tiền, thì Uyển Thiên Thiên đã sớm có thể rửa tay gác kiếm. Gia sản của cô bây giờ, đủ cho cô sống cuộc sống xa xỉ nhất, thậm chí còn có thể sống xa xỉ đến mấy đời. Cũng không phải vì các anh em huynh đệ của Yên Chi xã đi theo cô. Của cải tích lũy mấy năm nay có thể cho từng người nòng cốt của Yên Chi xã sống những tháng ngày thoải mái.

Động lực trộm mộ thật sự của Uyển Thiên Thiên chính là lòng hiếu kỳ.

Thử nghĩ xem, trong đêm không trăng lộng gió ở vùng hẻo lánh hoang dã, cẩn thận khai quật một mộ phần của cổ nhân, trước khi tiến vào huyệt mộ, ngươi sẽ không bao giờ biết được trong mộ có cái gì hay ho.

Trò chơi này còn kích thích hơn cả mua xổ số.

Mỗi một lần chờ đợi, hoặc có thể thành công, hoặc có thể thất bại, nhưng tâm trạng chờ đợi đó đều giống nhau, làm người ta nghiện mê mệt không chán.

Bây giờ, Tiêu Phàm trong mắt Uyển Thiên Thiên có lẽ đã thành một "cổ mộ sống", Uyển Thiên Thiên rất muốn lột bỏ lớp "bùn đất" bao phủ trên người hắn, lột trần hắn để tìm hiểu xem, trong con người nam nhân này rốt cuộc còn ẩn giấu những bí mật gì.

- Này, lái xe thế nào đấy?

Một chiếc BMW màu xám bên cạnh phóng lên, lái xe hạ cửa kính, trút tức giận lên chiếc Porsche.

Chủ nhân chiếc BMW khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, tóc húi cua, vẻ mặt dữ tợn, tướng tá hung ác, nhìn qua là biết người không nên dây, giờ đang nổi giận đùng đùng. Vừa rồi, xe gã chạy ngay sau xe Porsche, Uyển Thiên Thiên phanh gấp, suýt nữa thì đầu xe đâm vào rồi.

Tiêu Phàm lắc đâù cười.

Uyển Thiên Thiên hạ kính xe xuống, ngón giữa tay phải chỉ thẳng người đàn ông tóc húi cua.

Ngón tay nhỏ nhắn trắng muốt đó xinh đẹp như thế lại có thủ thế dũng mãnh như vậy, cũng xem là một đại kỳ quan.

Người đàn ông tóc húi caa rõ ràng không ngờ chủ chiếc Porsche là một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, tức thời sững sờ, ngơ ngẩn, đợi gã hoàn hồn lại, định nói, thì Bzum chiếc Porsche đã lao đi rồi.
- Có gan đua không..

Chiếc Porsche gầm rú trong tiếng gió, văng vẳng vang lên tiếng cười như chuông bạc của Uyển Thiên Thiên.

- Bố khỉ, đồ lẳng lơ, muốn đua xe à, được, bố mày chơi luôn.

Tên tóc húi cua là kẻ không chịu thua, lập tức nhấn mạnh ga, chiếc BMW cũng lao theo điên cuồng.

Đoạn đường từ tòa nhà văn phòng đến Thiên Nam trà quán, tuy không phải là đoạn đường chật chội nhất trong nội thành, lưu lượng xe cũng không ít, quả thực không phải con đường đua xe tốt.
Nhưng Uyển Đại đương gia mặc kệ.

Cô muốn đua là đua, không ai cản được.

Chiếc Porsche lao nhanh như chớp, chạy hình chữ chi trên đường, liên tục vượt xe. Uyển Thiên Thiên còn cố ý hạ cửa xe, tiếng gió gào thét cũng không át được tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của cô.

Kỹ thuật lái xe của gã tóc húi cua cũng không tồi, gắt gao bám sát chiếc Porsche.

Sắc mặt Tiêu Phàm bình thản, khóe miệng chỉ hơi cười khổ, khiến cho lòng Uyển Thiên Thiên càng thêm khó chịu. Uyển Thiên Thiên lớn lên, chưa bao giờ bị đàn ông coi thường. Tiêu Phàm rõ tàng chỉ hơn cô mấy tuổi, nhưng lúc nào trước mặt cô cũng tỏ vẻ một bậc đàn anh tung hoành ngang dọc, dường như tất cả những gì Uyển Thiên Thiên làm đều là đang càn quấy, chỉ là đang nhịn mà không nói ra.

Chân Uyển Thiên Thiên đi giày da dê màu phấn hồng, lại nhấn thêm chân ga.

Xe BMW bám sát.

Bất ngờ Uyển Thiên Thiên lại đạp mạnh chân lên phanh.

"C-K-Í-T..T...T "

Gã tóc húi cua không kịp đề phòng, vừa đánh mạnh vô lăng vừa ra sức nhấn phanh, cuối cùng dừng được xe trước khi lao vào dải cây xanh trong dải phân cách trên đường. Mặt gã trắng bệch, há hốc mồm, thở hổn hển, hai tay nắm chặt vô lăng, mồ hôi đầm đìa khắp người.

Uyển Thiên Thiên chậm rãi lái xe qua, lại lần nữa chĩa thẳng ngón tay giữa vô cùng xinh đẹp về phía gã.

Gã tóc húi cua không còn sức nhìn cô nữa, giống như toàn bộ tinh lực khắp người bỗng nhiên bị rút sạch, phải gắng sức thở gấp.

Uyển Thiên Thiên mỉm cười chiến thắng, vừa nhấn ga, chiếc Porsche lại lao vút đi.

Không biết mất bao lâu, gã tóc húi cua rốt cuộc mới bình tĩnh lại, không kìm được đánh mạnh vào vô lăng, chửi rủa.
Uyển Thiên Thiên cuối cùng cũng kéo kính xe lên, cười khanh khách thật vui vẻ.

- A, anh đừng có như vậy được không? Tôi biết anh không nhìn đến tôi, anh là đại thiếu gia nhà quyền quý, dòng dõi quý tộc, không coi trọng nữ tử giang hồ như bọn tôi. Anh thích kiểu không nói không rằng, ngoan ngoãn nghe lời như Tân Lâm phải không?

Vẻ mặt vẫn cứ thản nhiên như trước của Tiêu Phàm rốt cuộc đã kích thích dây thần kinh thiếu nữ nhạy cảm của Uyển Thiên Thiên, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc đột nhiên im bặt, đôi lông mày lá liễu tuyệt đẹp dựng đứng lên.

Uyển Thiên Thiên chăm chú nhìn Tiêu Phàm một cách hung dữ.

- Không phải.
Tiêu Phàm lắc đầu nói, tiếp thêm một câu.

- Tôi thích Tân Lâm không liên quan gì đến tính cách, cũng không liên quan gì đến xuất thân của cô ấy.

- Ha, anh cuối cùng cũng thừa nhận rồi, anh thích cô ta.

Uyển Thiên Thiên kêu lên giống như tìm thấy đại lục mới

Tiêu Phàm hơi kinh ngạc nói: - Tôi đâu có nói là ta không thích cô ấy chứ?

- Đúng vậy.
Uyển Thiên Thiên hừ lạnh một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm cong lên, thắng mạnh xe dừng lại lần nữa như giận dỗi. Tuy nhiên lần này, cô đỗ xe bên đường, không có hành động đùa nghịch mạo hiểm nữa.

- Tiêu Phàm, anh chọc tôi rồi đấy, anh biết không?

Uyển Thiên Thiên nhìn Tiêu Phàm, nói rất chân thành. Đã không gọi là "anh đẹp trai", cũng không kêu là "Tiêu công tử Tiêu Nhất thiếu", mà gọi thẳng tên.

- Tôi biết.

Tiêu Phàm nhẹ gật đầu, vẫn điềm tĩnh không hề ngạc nhiên.

Uyển Thiên Thiên hận nhất chính là điều này.
Người đàn ông này không thèm đếm xỉa đến cô!

Nếu Tiêu Phàm biểu lộ cảm xúc hoặc giả vờ thanh cao không quan tâm đến cô, thậm chí dùng thủ đoạn bạo lực mà ép cô lên giường, Uyển Thiên Thiên cũng không tức giận như vậy.

Như thế hoàn toàn còn chứng minh được sức hấp dẫn của cô.

Nhưng thái độ "Không gì cả" này thật sự làm Uyển Thiên Thiên tổn thương vô cùng.

Từ khi mười hai tuổi, hễ người đàn ông nào gặp cô, chỉ cần không phải người già thì đều không bước nổi chân, chưa từng có ai như Tiêu Phàm. Uyển Thiên Thiên liếc mắt cũng có thể nhận thấy, trong ánh mắt nóng rực của bọn họ, sâu thẳm trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

- Được, được lắm, anh khá lắm!

Uyển Thiên Thiên trố mắt nhìn Tiêu Phàm, giơ ngón tay cái lên.

Nhưng Uyển đại đương gia đương nhiên không ngờ được, Tiêu Nhất thiếu " khá lắm" giờ phút này, kỳ thực trong lòng đang vô cùng bối rối, không như vẻ ngoài bình tĩnh của hắn.

Tiêu Phàm không phải có ý gì với Uyển Thiên Thiên, hắn chỉ đang khẩn trương.

Thật sự rất khẩn trương.
Đối phó với các cô gái, nhất là kiểu thích càn quấy, lại xinh đẹp không tả nổi như Uyển Thiên Thiên, con người Tiêu Phàm quả thật không có nhiều kinh nghiệm.

Đây là điểm yếu của Tiêu Phàm.

Nhất định phải vững vàng, tuyệt đối không thể để Uyển Thiên Thiên phát hiện tý sơ hở nào, nếu không chuyện sẽ thực sự phiền phức.

Về điều này, Tiêu Phàm không chút nghi ngờ.