Đại Hào Môn

Chương 232: Chữa thương




Cơ thể khi khỏa thân của Uyển Thiên Thiên, đẹp đến rung động lòng người.

Mặc dù sức khống chế của Tiêu chân nhân cao cường, một lần nữa lại cảnh cáo bản thân, đây là đang cứu mạng, là đang xây “bảy tòa bảo tháp”, thế nhưng khi trút bỏ tầng lụa mỏng cuối cùng trên cơ thể Uyển Thiên Thiên, Tiêu Phàm vẫn là có chút đờ đẫn.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn đối mặt với cơ thể hoàn toàn trần trụi của một cô nương trẻ tuổi, hơn nữa đối diện còn là cơ thể của một loại tuyệt đại mỹ nhân như Uyển Thiên Thiên.

Trắng!

Trong chốc lát, trước mắt Tiêu Phàm chỉ có một màu trắng chói mắt.

Hiển nhiên, đây là biểu hiện của gà mờ tiêu chuẩn.

Đàn ông có chút kinh nghiệm, trong mắt cũng không thể chỉ còn lại “trắng”, bọn họ sẽ nhìn thấy rất nhiều thứ nên nhìn, thậm chí còn bao gồm cả những thứ không nên nhìn, đều sẽ nhìn thấy.

Thế nhưng trong phút chốc, trán Tiêu Phàm liền rịn ra rất nhiều mồ hôi.

Giờ này khắc này, Uyển Đại đương gia danh xưng “đệ nhất ma nữ” trên giang hồ, tình hình một chút cũng không tốt như Tiêu chân nhân, hàm răng nghiến lại giống như vỏ sò, cắn chặt đôi môi đã thoáng chuyển sang màu tím đen, hai mắt khép chặt, trên chóp mũi kiên đĩnh, mồ hôi từng giọt thấm ra, đôi mi dài không ngừng rung động.

Cho dù ngửa mặt nằm ở nơi đó, cặp núi chưa từng trải qua chuyện đời của Uyển Thiên Thiên vẫn cao ngất, không hề có nửa phần mềm mại.

Nhưng thật sự khiến Uyển Thiên Thiên không dám mở mắt, không phải là cả người trần trụi của bản thân, mà là hai nụ hoa đỏ bừng ở nửa vòng tròn hoàn mỹ, đã nhô đầu ra, kiêu ngạo mà cứng rắn.

Cô gái cho dù chưa hề có chút kinh nghiệm nào đi chăng nữa, cũng hiểu được đây là ý gì.

Xấu hổ chết rồi.

Ở nơi này, bản thân cư nhiên lại có phản ứng.

Thực ra, Uyển Đại đương gia lúc này thực sự “hiểu lầm” bản thân, loại tình huống này quả thật là phản ứng sinh lí tự nhiên, là vì căng thẳng, mà không phải vì động tình.

Thế nhưng, hiện tại thực tế căn phòng này chỉ có một nam một nữ, trên loại chuyện như thế này, đều vẫn là gà mờ.

Tiêu Phàm bình tĩnh nhìn thân thể thon dài trắng nõn của Uyển Thiên Thiên, ánh mắt không kìm nổi thuận theo đường cong lả lướt dời xuống bên dưới từng chút từng chút một. Vóc dáng của Uyển Thiên Thiên ước chừng khoảng 1m66, dáng người thon thả nhưng không gầy guộc, đường cong vô cùng dịu dàng, chỉ có bộ ngực thoáng hiện ra vẻ dốc đứng. Dưới ánh đèn mờ dịu, trên thân thể mịn màng, dường như được bao phủ bởi một vầng sáng nhàn nhạt.

Đây chính là đặc trưng thân thể tiêu chuẩn của trinh nữ, trên thân thể có một lớp lông mao mỏng, đem đến cho người ta một cảm giác cực kì mềm nhẹ.

Bụng dưới bằng phẳng.

“Lỗ rốn” nho nhỏ nằm ở chính giữa, làm cho Tiêu Phàm có chút choáng váng đầu.

Lại xuống chút nữa….

Tiêu Phàm đột nhiên cả người giật nảy mình, mồ hôi mạnh mẽ toát ra.

Lướt nhanh cái vật có màu đen bóng kia, dường như đối với Tiêu chân nhân võ nghệ cao cường tạo thành một sức hút mãnh liệt, cực kỳ khó ngăn cản.

Đầu thật choáng váng.

- Này, anh anh còn muốn nhìn bao lâu nữa?

Rốt cục, Uyển Thiên Thiên thật sự nhịn không được, mở choàng mắt hung dữ nhìn Tiêu Phàm, hung dữ hỏi, nghiến răng nghiến lợi.

Trần trụi như vậy nằm trên giường, một chút cử động cũng không được, tùy ý cho người đàn ông này nhìn qua nhìn lại, từ đầu xuống chân rồi lại từ chân lên đầu, quả thực là khó chịu khổ sở.

Cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm?

Đây chính là là sống một ngày bằng một năm?

Cảm giác, một phút đồng hồ ngắn ngủi, giống như đã vượt qua được nghìn năm vạn năm.

Tiểu nha đầu quả thật chịu không nổi rồi.

Tên đáng ghét này ngày thường giả làm thân sĩ cho lắm vào, giống như nói với mình nhiều thêm vài câu đều ngại ngùng, mặt sẽ đỏ lên. Hiện giờ nhìn thấy mình không mặc quần áo ,tròng mắt còn không phải mở to đến độ muốn rớt ra ngoài hay sao.

Lại nói Uyển Thiên Thiên cũng không phải rất phản cảm để Tiêu Phàm “chiêm ngưỡng”, mấu chốt là phương thức này không đúng. Bản thân mình như vậy quá bị động rồi, nếu thật là đôi bên yêu thương khó kìm nén, chìm trong bể tình, đó mới làm cho lòng người say.

- Hiện tại nhìn thêm một chút, đợi chút nữa đỡ mất công xảy ra chuyện….

Câu trả lời của Tiêu Phàm cũng rất kiên quyết.

Uyển Thiên Thiên gần như muốn ngất đi

Cái này gọi là lời gì?

Chẳng lẽ hiện tại nhìn thêm vài cái, liền có thể miễn dịch rồi? Uyển Đại đương gia liền chỉ có chút sức quyến rũ này, lực hấp dẫn đối với đàn ông chỉ có thể kéo dài vài giây đồng hồ sao?

Không đợi Uyển Thiên Thiên nghĩ ra, Tiêu Phàm đã bắt đầu cởi quần áo.

Uyển Thiên Thiên hoảng sợ kêu lên một tiếng lại gắt gao nhắm chặt hai mắt lại.

Tiêu Phàm nói rồi, chữa thương cho cô cần cực kì thành thực đối diện với một mình cô không mặc đồ , là không đủ. Bản thân mình trần trụi bị người ta nhìn, đó là “bị ép bất đắc dĩ”, nhưng mà chính mình mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm thân thể trần trụi của người ta không ngơi nghỉ, tính là chuyện như thế nào?

Tiểu nha đầu nhắm mắt rất đúng lúc bằng không Tiêu chân nhân thực sự không có cách nào ở bên dưới ánh mắt nhìn chăm chú của cô, thản nhiên thoát y.

Công việc này, dường như so với luyện “Càn Khôn Đại Hoàn đan” còn phí sức lực hơn.

Hàng lông mi dài tinh tế của Uyển Thiên Thiên không ngừng run rẩy, trái tim thình thịch đập loạn, cả người rịn mồ hôi, đại đương gia Yên Chi xã ngày thường cơ trí vô cùng giờ khắc này tai không thông mắt không rõ, thậm chí còn không cảm giác được Tiêu Phàm rốt cuộc đang làm cái gì, cho đến khi….đến khi hai cánh tay thon dài cường tráng chợt ôm lấy cô….

Uyển Thiên Thiên cả người căng thẳng, khuôn mặt xinh đẹp vốn dĩ đỏ sẫm như máu trong nháy mắt trở nên tái nhợt, giống như rối gỗ, cử động cũng không dám, chỉ có thể mặc cho Tiêu Phàm định đoạt.

Tiểu nha đầu có cảm giác cả người mình bị ôm vào trong một lồng ngực cường tráng, phía lưng trơn bóng thơm mát và làn da cũng trơn bóng như vậy của Tiêu Phàm gắt gao dính lại với nhau.

Thân hình nhỏ của Uyển Thiên Thiên xinh đẹp kịch liệt phát run.

- Đừng căng thẳng, thả lỏng….

Tiếng nói êm ái của Tiêu Phàm, vang lên bên tai.

- Đáng ghét…

Uyển Thiên Thiên không kìm nổi nói thầm một câu.

Bảo tôi đừng căng thẳng, xin anh! Tiếng nói của bản thân mình đừng có run lên có được không? Anh không nói lời này còn được, càng là run rẩy như vậy, trong lòng tôi có thể yên ổn nổi không?

Một câu “đáng ghét” còn nói chưa xong, Uyển Thiên Thiên bỗng nhiên kinh hãi “a” lên một tiếng, lòng bàn tay của Tiêu Phàm, cư nhiên đè trên nụ hoa nhỏ đỏ bừng cương cứng của cô.

Vị trí của nụ hoa nhỏ trong thuật trung y gọi là “nhũ trung” huyệt.

- Thả lỏng, đừng ngăn cản!

Ngữ khí của Tiêu Phàm, chợt nghiêm nghị lại.

- Ô…

Uyển Thiên Thiên lập tức ép bản thân mình kiềm chế tâm trạng, không dám nghĩ ngợi linh tinh nữa.

Ngay sau đó, chỉ cảm thấy một hơi thở ấm áp vô cùng,từ huyệt tâm du trên lưng chậm rãi thấm vào, ngay sau đó lan tỏa khắp các mạch, các huyệt trên cơ thể, cả người đều ấm áp, cảm giác cực kỳ thoải mái.

Theo cỗ hơi thở này dần dần tăng mạnh, thân hình nhỏ yêu kiều của Uyển Thiên Thiên cũng từ từ mềm nhũn, khắp người đều có chút mệt mỏi muốn ngủ.

Ngay vào lúc này, nhũ trung huyệt chợt nóng lên, hai cỗ hơi thở ấm áp như vậy, tiến vào cơ thể.

Nụ hoa nhỏ vốn dĩ đã sung huyết, ngay lập tức lại trở nên cực kì căng cứng.

Uyển Thiên Thiên cúi đầu rên rỉ , thân hình nhỏ nhắn trong chốc lát trở nên nóng cháy vô cùng, đầu óc cũng trở nên mơ hồ, vô số cảnh tượng quyến luyến qua lại như đèn kéo quân, trước mắt cô từng màn từng màn hiện ra, một cổ nhiệt chảy ở vùng đan điền bắt đầu xung đột tứ phía.

Dưới tình hình hoàn toàn phó mặc không ngăn cản, thân thể trần trụi không mảnh vải che thân bị Tiêu Phàm cũng trần trụi như vậy gắt gao ôm chặt vào trong lòng, trên nụ hoa nhỏ nhiệt tình như lửa, thế nhưng trong nháy mắt lại trở nên ý loạn tình mê.

- Tiêu Phàm...

Uyển Thiên Thiên nhẹ giọng kêu lên, cánh tay nhỏ nhắn bấu chặt cặp đùi rắn chắc của Tiêu Phàm, năm đầu ngón tay như móc câu, móng tay sắc nhọn, bấu chặt sâu vào trong lớp thịt.

Có gà mờ hơn nữa, Tiêu Phàm cũng có thể cảm giác được, Uyển Thiên Thiên đã cố gắng hết mức để khống chế ham muốn của bản thân, thế nhưng hiển nhiên, loại cố gắng này đã sắp đạt đến cực hạn, bất cứ lúc nào đều có thể sụp đổ.

Nội công kế thừa của Yên Chi kiếm tuy mạnh, lại cũng không thể dựa vào danh xưng khống chế sức lực. Ngược lại, loại nội công kế thừa chuyên môn dùng cho nữ này, có thể đem sức hấp dẫn âm nhu của nữ tính tăng lên đến cực hạn.

Uyển Thiên Thiên cảm thấy khó chịu, dày vò, Tiêu Phàm có phải cũng cảm thấy như thế?

Tiểu cô nương rõ ràng cảm giác được dưới cặp mông mềm mại của mình, có một con quái thú hung mãnh vô cùng, đang nhanh chóng vùng dậy.

- Cẩn thận, kế tiếp sẽ có chút đau….

Tiếng của Tiêu Phàm lại vang lên bên tai Uyển Thiên Thiên.

- Cái gì…

Uyển Thiên Thiên mơ mơ màng màng hỏi han, cả người đều buông lỏng, dường như đã có chuẩn bị, nghênh đón sự “xâm lấn” nào đó.

Liền vào lúc này, ở phía bụng một trận đau nhức không hề báo động trước truyền đến, chẳng khác gì bị dao cắt.

Dù được Tiêu Phàm nhắc nhở trước, cơn đau giống như bị dao cắt này vẫn là làm cho Uyển Thiên Thiên cả người chấn động kịch liệt, hàm răng trắng như tuyết, mạnh mẽ cắn chặt môi dưới, mồ hôi chợt ướt đẫm toàn thân.

Đới mạch trọng thương, vốn dĩ hẳn là đau đớn như thế.

Chỉ có điều Tiêu Phàm vẫn luôn dùng phương pháp châm huyệt, ngăn cách loại đau đớn này. Thế nhưng hiện tại phải dùng Hạo Nhiên chính khí trực tiếp nhằm vào đới mạch và các huyệt để chữa thương, huyệt đạo bị đóng tự nhiên được giải bỏ.

- Đau quá...

Uyển Thiên Thiên yêu kiều rên rỉ, thân mình nhỏ nhắn bắt đầu vặn vẹo

Vốn dĩ Uyển đại đương gia là người rất cần thể diện, cho dù có đau ghê gớm đến mức nào cũng tuyệt đối không rên rỉ, thế nhưng trong lúc này, cả người trần trụi không mảnh vải che thân của cô đều bị người đàn ông này ôm vào lòng. Trước mặt hắn, cái gì thục nữ ngại ngùng tự nhiên đều ném lên tận chín tầng mây, chỉ còn lại bản tính yêu kiều của một cô gái.

- Nhẫn nại một chút…

Tiêu Phàm thấp giọng nói, đôi tay vẫn luôn dán chặt vào nụ hoa nhỏ trên hai ngọn núi di chuyển xuống dưới, dán trên bụng dưới bằng phẳng tuyệt vời của Uyển Thiên Thiên, trực tiếp kết nối với đan điền khí hải, một cỗ hơi thở nóng rực, mãnh liệt nhằm vào bụng dưới của Uyển Thiên Thiên .

- A …..

Uyển Thiên Thiên lại yêu kiều rên rỉ thành tiếng, thân hình xinh đẹp mạnh mẽ dựng thẳng lên, giống như một cây cung.

Loại cảm giác này vừa là đau nhức vừa là tê dại, thực tế làm cho người khó lòng mà kiềm chế được, một cỗ lực tràn trề, mãnh liệt từ vùng đan điền của Uyển Thiên Thiên đi ra, hướng về phía bàn tay to lớn đang dính chặt vào vùng bụng dưới tấn công qua.

Đây là bản nguyên chân khí của nội công truyền thừa Yên Chi kiếm, tự động bảo vệ chủ nhân, không chịu sự khống chế ý thức của Uyển Thiên Thiên.

Tiêu Phàm quát khẽ một tiếng.

Uyển Thiên Thiên chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể của bản thân bỗng nhiên bị một cỗ lực lượng khổng lồ bao vây lại hoàn toàn, phảng phất là thứ có hình có chất, công lực trên lòng bàn tay đang dính chặt ở bụng dưới của chính mình chợt gia tăng mãnh liệt, bản nguyên chân khí tự động bảo vệ chủ nhân và cỗ sức lực khổng lồ này vừa đụng một cái, lập tức liền cứng rắn bị ép xuống, ngay cả nửa phần lực kháng cự đều không có.

Mồ hôi lạnh như hạt đậu nành, mãnh liệt từ cơ thể nhỏ nhắn yêu kiều của Uyển Thiên Thiên toát ra.

Giờ khắc này, giống như thâm nhập vào trong lò nung, cỗ lực lượng khổng lồ đó đang bao vây lấy cô, đang từ bốn phương tám hướng hướng vào trong cơ thể của cô đè ép, tràn trề không có sức chống đỡ.

Uyển Thiên Thiên há to chiếc miệng nhỏ nhắn, không tự chủ được ra sức giằng co. Đây là một loại động tác phản xạ có điều kiện hoàn toàn vô ý thức. cái đầu quả dưa của Uyển Thiên Thiên đã sớm hồ đồ rồi, không biết thân mình đang ở đâu.

- Thả lỏng, đừng căng thẳng!

Tiêu Phàm dán chặt bên tai cô lại là quát khẽ một tiếng.

Một cỗ lực lớn hơn lại mãnh liệt đè ép tiến vào, trong đầu Uyển Thiên Thiên “oanh” một tiếng, lập tức hôn mê bất tỉnh.