Đại Hào Môn

Chương 242: Giản sử phát triển pháp thuật




Miếu Đông Hoa đế quân rách nát, nhưng người xây ban đầu cũng không hề làm đại khái! Diện tích cũng không coi là nhỏ, có đủ chính điện, thiên điện, hiên nhà. Mặc dù là cổ nát thê lương, nhưng kết cấu cơ bản của miếu thờ vẫn còn rất rõ ràng.

Nhiều năm trước, tại sao cổ nhân muốn xây một ngôi miếu Đông Hoa đế quân ở nơi hoang vu, điều đó không thể nghĩ tới. Tiêu Phàm không phải là nhà khảo cổ học, không có ý định làm rõ nguyên nhân.

Rất nhiều chuyện trong tôn giáo, dùng lý do thế tục là rất khó giải thích rõ ràng.

Tiêu Phàm chậm rãi bước vào miếu Đông Hoa đế quân.

Lực cắn nuốt này ngày càng không an phận, chỉ muốn tiến vào cơ thể của Tiêu Phàm. Cả người Tiêu Phàm lưu chuyển Hạo Nhiên Chính Khí, đẩy lực cắn nuốt quỷ dị này ra ngoài. Tập trung quan sát vẻ mặt của những người khác, ngoài Uyển Thiên Thiên hơi không thích ứng ra, những người khác không có phản ứng khác thường nào.

Xem ra lực cắn nuốt này chỉ “ra tay” với người mạnh nhất, vì sao như vậy, càng làm Tiêu Phàm thêm hiếu kỳ.

Đại điện vô cùng tan hoang, tượng thần của Đông Hoa đế quân vẫn còn đứng đó, chỉ là dày đặc mạng nhện, “rối bù”, nước sơn bong ra từng mảng, sớm không còn phong cảnh hiển hách năm đó nữa.

Tiêu Phàm chầm chậm tiến lên, làm lễ.

Mặc dù Vô Cực Môn chưa tính là truyền thừa đạo gia chính tông, nhưng cũng không hề coi thường đối với “Thần” của đạo giáo. Trong truyền thuyết, Đông Phương Sóc là đệ tử của Đông Hoa đế quân, mà Đông Phương Sóc là tiền bối pháp thuật sùng bái Vô Cực Môn, có quan hệ mật thiết với sư tổ trưởng giáo năm đó của Vô Cực Môn, nghe nói thường xuyên cùng nhau bàn pháp thuật. Liên quan đến chuyện cũ đều có ghi lại trong “Vô cực thuật tàng”.

Đoàn người Uyển Thiên Thiên nhìn xung quanh thấy Tiêu Phàm nghiêm túc như thế, từng người họ cũng yên lặng, chắp tay thi lễ với tượng thần của Đông Hoa đế quân.

Uyển Thiên Thiên thậm chí thì thào cầu nguyện:
- Lão thần tiên, đại nhân đại lượng, xin đừng so đo với con, con biết không nên đào địa cung của người, nhưng chúng con chỉ có làm vậy mới sống được, không đào không được, xin người thứ lỗi.

Đột nhiên âm thanh như muỗi kêu, nhỏ đến nổi không thể nghe thấy.

Nội công Tiêu Phàm tinh xảo, lại đứng khá gần cô ấy, khoảng chừng nghe được vài câu, không khỏi bật cười.

Lời khẩn cầu của cô bé này có thể nói rất mới lạ. Với tính cách của Uyển Thiên Thiên có thể “cúi đầu nhận sai” với Đông Hoa đế quân, đó đã là việc khó lường rồi. Từ đó có thể thấy, sâu thẳm trong lòng Uyển Thiên Thiên thật sự có thay đổi.

Sau khi thăm viếng bài vị của Đông Hoa đế quân, Tiêu Phàm không vội vã bày trận, mà cẩn thận thăm dò bố cục của miếu thần. Dù rằng chỉ còn là nơi đổ nát, nhưng có thể nhìn ra được, miếu Đông Hoa đế quân này vẫn duy trì vẻ đặc sắc của thời đại xưa.

Tiêu Phàm bỗng khẽ lắc đầu.

Cơ Khinh Sa, người luôn âm thầm chú ý đến hắn nhẹ giọng hỏi:
- Nhất thiếu, sao vậy? Phát hiện ra gì à?

Tiêu Phàm nói:
- Miếu này không phải là xây vào thời Hán, phong cách xây không đúng, không có đặc điểm kiến trúc nào của thời Hán cả.

Cơ Khinh Sa không khỏi ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía Uyển Thiên Thiên, hỏi:
- Thiên Thiên?

Đối với đồ cổ, Cơ Khinh Sa cũng không phải là không biết, cho dù cô không học chuyên ngành khảo cổ, cũng không phải là người sưu tầm. Nhưng đồ cất giữ trong nhà khá phong phú, có trình độ nhất định về giám định đồ cổ. Chỉ là phân biệt đồ cổ và kiến trúc cổ không phải là một chuyện.

Về mặt này, Uyển Thiên Thiên và Yên Chi xã là người lành nghề.

Không có kiến thức về mặt này, Yên Chi xã dựa vào đâu mà có thể thành đội trộm mộ lớn nhất phương Bắc chứ?

Uyển Thiên Thiên cười nói:
- Miếu không phải thời Hán, nhưng nền nhà là thời Hán. Không nghi ngờ gì nữa, gạch chân tường chắc chắn là gạch thời Hán, địa cung cũng là xây vào thời Hán. Bất kể là phong cách xây dựng hay là gạch thì đều là phong cách kinh điển của gạch thời Hán. Chẳng những hoa văn hình thoi thường thấy, còn có hoa văn đồng tiền rất hiếm thấy. Tôi xem chừng, miếu là thế hệ sau xây dựng cải tạo, là đặc biệt sửa miếu này trên địa cung, rất vừa khéo, vừa vặn sửa trên địa cung, vì thế rất khó đưa ra kết luận…. Tôi không phải là nhà khảo cổ học.

Tôi là người trộm mộ.

Tôi không quan tâm miếu này là do người nào xây, vì sao phải xây, tôi chỉ quan tâm trong địa cung này có vật nào đáng để tôi lấy không thôi.

- Nhất thiếu, vậy sát trận phong thủy này là do người thời Hán xây hay là thế hệ sau xây?

Đôi mi thanh tú của Cơ Khinh Sa khẽ chau lại hỏi.

Tiêu Phàm khẽ cười, nói:
- Cơ tổng, đây chính là làm khó tôi rồi. Tôi thật sự không rõ điểm này.

Muốn nghiên cứu “niên đại” của sát trận phong thủy, khó tránh có phần hơi làm khó người khác. Mặc dù Tiêu Phàm là thuật sư đứng đầu, nhưng cũng không phải là thần tiên.

Cơ Khinh Sa không khỏi bật cười, vuốt vuốt một luồng tóc đen rủ xuống bên tai, nói:
- Tôi hỏi không đúng rồi.

Tiêu Phàm lại trầm ngâm nói:
- Đợi sau khi sát khí nơi này tỏa ra sạch sẽ, nếu có thể tìm thấy bố trận pháp khí lúc trước, có lẽ có thể nhìn ra chút manh mối.

Uyển Thiên Thiên khó hiểu nói:
- Rốt cuộc là sát trận phong thủy là do người thời nào xây, có quan hệ gì sao? Phải biết rõ mới được à?

Cô đối với tướng thuật phong thủy, các loại bói toán cũng biết được ít nhiều, nhưng nhiều nhất cũng là bề ngoài mà thôi. Theo cô, nhất thiết phải hiểu những thứ này sao? Chẳng lẽ không thể thu hoạch những thứ mà không hiểu nó có ý nghĩa gì sao? Cũng không thể lôi người đãchết không biết bao năm lên để nói chuyện.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Cũng không phải là không làm rõ không được, nhưng có thể làm rõ, có lẽ tốt hơn.

- Tốt chỗ nào?

Uyển Thiên Thiên lập tức bắt đầu truy cứu đến cùng.

Thật ra cô là một cô gái có tinh thần nghiên cứu. Có lẽ Uyển Thiên Thiên muốn hiểu rõ thêm một bước về pháp thuật để hiểu rõ Tiêu Phàm hơn, cô hiện tại rất chờ đợi để hiểu rõ mọi thứ về Tiêu Phàm.

Đối mặt với Tân Lâm không nói tiếng nào, Uyển Thiên Thiên luôn có một cảm xúc vô cùng nặng nề, “cuộc cạnh tranh” giữa cô và Tân Lâm không đi cùng một con đường. Trước khi cô biết Tiêu Phàm, chị Tân đã sớm ở cùng Tiêu Phàm ba bốn năm rồi. Hơn một ngàn ngày sớm chiều ở chung, đủ để bồi dưỡng tình cảm thêm sâu đậm.

So với Tân Lâm mà nói, Uyển Thiên Thiên hiện tại là “ưu thế” duy nhất, có lẽ chính là trải qua tối qua. Cô đã thẳng thắn nói với Tiêu Phàm, tuy nhiên vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng khiến Uyển Thiên Thiên tự giác vô cùng.

Tôi liền dựa vào anh.

Dù là như thế, Uyển Thiên Thiên vẫn là không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để hiểu rõ Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cười, nhưng không nói gì.

Không phải Tiêu Phàm không muốn trả lời Uyển Thiên Thiên, thật ra tình hình này, vài ba câu không thể giải thích rõ. “Vô Cực Thuật Tàng” có độ dài, mặc dù lấy “Vô Cực Cửu Tương Thiên” làm căn cơ và trung tâm pháp thuật, nhưng trên thực tế, “Vô Cực Thuật Tàng” được cho là một bộ “Giản sử phát triển pháp thuật Hoa Hạ quốc”

Vô Cực Môn qua nhiều thế hệ chưởng giáo và cao nhân tiền bối đối với hoàn cảnh và phát triển thời đại pháp thuật, đều ghi lại. Việc ghi lại này vô cùng đơn giản, có độ khái quát cao, có thể là “nói không rõ ràng”, nhưng lại hết sức khách quan. Ví như trong lịch sử bốn lần “việc diệt Phật”, về cơ bản có thể thấy là đạo giáo, nho giáo giúp đỡ hoàng quyền tiến hành tiêu diệt Phật giáo. Một số nhà pháp thuật lớn làm ra những chuyện này vô cùng ảnh hưởng.

Ví như, sau khi Chu Thế Tông diệt phật, có quan hệ nhất định với đồ nam chân nhân hi di Trần Đoàn sư tổ.

Sư tổ Trần Đoàn vẫn là người sáng lập tử vi, là nhân vật tài ba trong đạo giáo.

Những năm trước đây xảy ra đại họa lớn ở Hoa Hạ quốc, cũng ảnh hướng lớn đến sự phát triển pháp thuật. Sư tổ Chỉ Thủy và Văn nhị thái gia đều viết tác phẩm sở trường, miêu tả tình hình phát triển của pháp thuật trong hai ba mươi năm, đều ghi ở trong “Vô Cực Thuật Tàng”.

Trừ cái đó ra, “Vô Cực Thuật Tàng” cũng có ghi lại sự phát triển của trường phái pháp thuật khác. Trong lịch sử, địa vị của nhiều bậc thầy trong “Vô Cực Thuật Tàng” đều cao trọng, dù đại sư pháp thuật này không hề là truyền nhân của Vô Cực Môn. Ví dụ: “Vô Cực Thuật Tàng” tôn sưng Trần Đoàn là sư tổ Hi Di, tôn xưng Viên Thiên Cương là “Viên tổ” hoặc là “sư tổ hỏa sơn”.

Bởi vì Viên Thiên Cương ban đầu từng đảm nhiệm lệnh hỏa sơn, cho nên có tên đó.

Nếu như Tiêu Phàm có thể thông qua bố trận pháp khí do thám được sát trận phong thủy này là do vị tôn sư pháp thuật ở thời nào bố trí, có lẽ có thể dựa cái này để biết được kiến thức về pháp thuật mà trước đó chưa biết.

Tình hình nội bộ này khá phức tạp, hơn nữa cũng không nắm bắt được bao nhiêu, Uyển Thiên Thiên cũng không phải là đồng đạo, Tiêu Phàm cũng vốn không muốn giải thích nhiều với cô. Đương nhiên, đây cũng là lý do hiện nay Uyển Thiên Thiên trong lòng Tiêu Phàm vẫn không bằng Tân Lâm. Nếu Tân Lâm hỏi, Tiêu Phàm nhất định sẽ giải thích rõ ràng cho cô.

- Bắt đầu bày trận đi.

Tiêu Phàm nói với Cơ Khinh Sa.

Cơ Khinh Sa gật đầu hỏi:
- Nhất thiếu, tại sao không xuống địa cung bố trận, mà phải bố trận trong miếu?

Xuyên thấu trong miếu, đã có thể nhìn thấy cổng vào địa cung sau miếu, bên cạnh là hoàng thổ mới lạ, là thổ nhưỡng mà lúc Uyển Thiên Thiên bọn họ khai quật địa cung đã đào lên.

Cơ Khinh Sa mơ hồ cảm giác được, sát trận phong thủy của người xưa là bố trí trong địa cung, muốn phá giải trận thế này, theo lý hẳn là xuống địa cung bố trận càng thích hợp hơn, cũng càng trực tiếp hơn, hiệu quả tốt hơn một chút.

Tiêu Phàm nói:
- Cái mà chúng ta bố trí là trận đạo dẫn, không phải là trấn áp đại trận, cũng không cần xuống địa cung bố trí đâu. Trong địa cung khá chật chội, sát khí cắn nuốt khó có thể ra ngoài. Cương quyết bố trận trong địa cung, hiệu quả sẽ không tốt. Ngôi miếu này xây phía trên địa cung, địa thế khá rộng, bố trận trong miếu, hiệu quả càng tốt hơn.

Cơ Khinh Sa cười nói:
- Được, hết thảy mọi thứ đều nghe Nhất thiếu sắp xếp, anh nói tôi làm gì thì tôi sẽ làm đó.

Cơ Khinh Sa tinh thông pháp thuật, nhưng có thể biết trình độ pháp thuật của Tiêu Phàm so với mình càng cao hơn, lấy ý kiến của Tiêu Phàm làm chuẩn, sẽ không sai đâu.

Đôi mi thanh tú của Uyển Thiên Thiên nhíu lại, trừng mắt với Cơ Khinh Sa.

Cơ Khinh Sa vừa rồi lời nói này nghe rất mềm mại, tuy Uyển Thiên Thiên cũng là mỹ nữ, nhưng dường như cũng có thể cảm thấy được ý ám muội cực hấp dẫn trong câu nói của Cơ Khinh Sa.

Một Tân Lâm đã khiến cho Uyển đại đương gia đau đầu rồi, không nắm chắc nửa phần “chiến thắng”, nếu cộng thêm Cơ Khinh Sa nữa, phải ứng đối như thế nào đây.