Đại Hào Môn

Chương 245: Hà Đồ Âm Dương ngũ tuyệt trận




Là một kiến trúc "tầng hầm cổ đại" tiêu chuẩn!

Lối đi lát gạch xanh, ngay ngắn mà thoáng đãng, vẻ tang thương của thời đại kia đập vào mắt. Mật thất ngầm của Chỉ Thủy Quan, cũng có thể mang lại cho người ta cảm giác tang thương thời gian nặng nề như vậy.

- Thiên Thiên, cô thấy đây là địa cung đời Hán phải không?

Tiêu Phàm đi lại trên lối đi lát gạch xanh nhìn nghiêng nghiêng xuống dưới, thuận miệng hỏi.

Uyển Thiên Thiên bĩu môi, hơi không vui nói:
- Tiêu nhất thiếu, Yên Chi xã là trộm mộ, không phải là chuyên gia khảo cổ nhà nước nuôi. Chúng tôi làm cái nghề này, thấy thú vị thì làm thôi. Ai kiên nhẫn làm đến chuẩn xác như vậy? Cũng không nhất thiết phải như thế. Đào lên, có thứ hay là được.

Nhưng thật ra lời nói đều là thật.

Miếu Đông Hoa Đế quân này, địa cung này đều lộ ra vẻ cổ quái. Miếu Đông Hoa Đế quân rõ ràng không phải là kiến trúc đời Hán, nhưng kiến trúc nền móng còn sót lại dường như là của đời Hán. Địa cung này lại cũng không phải là kiến trúc cùng niên đại với nền móng.

Miễn cưỡng mà nói, đây là ba công trình kiến trúc niên đại khác nhau hợp lại cùng một chỗ. Đầu tiên có nền móng của đời Hán, sau đó có miếu Đông Hoa Đế quân, sau nữa có địa cung. Hoặc là nói, địa cung có trước miếu Đông Hoa Đế quân.

Còn về phần vào đời Hán, nơi này là công trình kiến trúc gì, đã không thể kiểm chứng được rồi.

Giống như lời Uyển Thiên Thiên nói, cô không phải là các nhà khảo cổ học, chính là tên trộm mộ, không nghĩ được nhiều như vậy. Chỉ để ý đào được địa cung là tốt rồi, trực tiếp xuống dưới lòng đất đi tìm đồ tốt.

Lối đi lát gạch xanh này không dài, đi quanh co hơn mười mấy mét thì đến một chỗ đại sảnh khá rộng rãi. Tiêu Phàm đoán, nơi này cách mặt đất theo đường thẳng cũng năm sáu mét.

Một địa cung rất cạn.

Địa cung cũng lát gạch xanh, toàn bộ đại sảnh ước chừng bảy tám chục mét vuông, trống trơn, không có thờ cúng bất kỳ vị thần nào. Chính ngay giữa đại cung, có một bệ đá, cao hơn mặt đất khoảng ba thước.

Cơ Khinh Sa quan sát địa cung cổ xưa này, hơi kinh ngạc nói:
- Thiên Thiên, địa cung này có phải là hơi cạn quá không?

Địa cung cạn như vậy không giống kiểu đang chôn cất những đồ vật quý báu.

Rất dễ dàng bị người khác phát hiện!

Cơ Khinh Sa chưa từng trộm mộ, nhưng theo lẽ thường mà suy luận, nghi ngờ này của cô thật ra lại rất có lý. Những đồ vật thật sự quan trọng, hẳn là không đến mức chôn tại địa cung cạn như thế này. Hơn nữa địa cung này còn không có bất kỳ ngóc ngách nào khác, chỉ một lối đi như vậy, đi thẳng xuống là được.

Không đợi Uyển Thiên Thiên trả lời, Tiêu Phàm liền lắc đầu, nói:
- Cái này cũng không chắc. Đại trận phong thủy bố trí ở đây vốn là có tác dụng che lấp thiên cơ. Mặc dù địa cung cạn, chỉ cần trận pháp không bị phá người bình thường không phát hiện ra địa cung này ... Tiền bối trước đây bố trí đại trận phong thuỷ này rất tự tin.

Uyển Thiên Thiên lại không phục, nói:
- Tôi lại không hiểu được trận pháp phong thủy gì gì đó•••

Còn không phải là bị tôi phát hiện ra địa cung này rồi sao?

- Thời gian.

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

- Là thời gian giúp cô. Bất kể đại trận phong thuỷ lợi hại cỡ nào qua thời gian dài như vậy, luôn sẽ phát sinh một vài thay đổi không ngờ. Ví dụ như một trận động đất không mạnh lắm đã có thể khiến trận thế bày ra lúc trước xuất hiện sơ hở.

- Anh là nói, trận pháp này đã không còn hoàn chỉnh nữa rồi ư?

Uyển Thiên Thiên hỏi.

- Ừ.

Uyển Thiên Thiên thầm hít một hơi khí lạnh. Một trận pháp không hoàn chỉnh, đã khiến cô chịu thiệt thòi lớn như vậy. Nếu trận pháp này là hoàn chỉnh, Uyển Đại đương gia kia chẳng phải là gay go to rồi ư?

Tiêu Phàm dường như hiểu được tâm tư của cô, cười cười, nói:
- Nếu trận pháp hoàn chỉnh cô không vào được đâu. Hơn nữa sơ hở của trận pháp rất có thể là xuất hiện ở phương diện che lấp thiên cơ, chứ không phải là sát trận có vấn đề.

Nếu trận pháp hoàn chỉnh không sứt mẻ, đừng nói Uyển Thiên Thiên vào không được địa cung này, căn bản địa cung này cũng sẽ không bị người khác phát hiện. Ví dụ như Chỉ Thủy Quan, ngoại trừ dân thôn vùng lân cận có thể biết trong mảnh rừng cây kia đang cất dấu một tòa đạo quan, cho dù trên bản đồ quân dụng cơ mật nhất cũng tìm không thấy.

Dù là như thế, sức mạnh che lấp đối với thiên cơ của đại trận phong thủy này vẫn không thể coi thường.

Tiêu Phàm tự nghĩ, hắn muốn bố trí một trận pháp che lấp thiên cơ hoàn toàn như vậy là không vấn đề. Trong đại trận che lấp ẩn dấu sát khí tuyệt mệnh, cũng không vấn đề. Lúc luyện chế "Càn Khôn Đại Hoàn đan", hắn bày ra"Vô Cực Luân Hồi trận" ở Chỉ Thủy Quan là có tác dụng như vậy, cuối cùng sát thương đối thủ hùng mạnh đang âm thầm đánh lén. Nhưng muốn duy trì tác dụng của trận pháp tới sau mấy trăm năm thậm chí hơn một ngàn năm thì lại không có chắc chắn được rồi.

Tiền bối trước đây bố trí đại trận phong thuỷ này, quả thực vô cùng tự tin với thủ đoạn của mình. Người dám tự tin như thế, trình độ pháp thuật khẳng định không thể coi thường.

Mọi người miệng trò chuyện, đi một cách tự nhiên tới trước bệ đá cao hơn mặt đất khoảng ba thước ở giữa địa cung.

Bệ đá này nằm ngay giữa địa cung, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.

Đây là một bệ đá khoảng ba thước vuông, dùng đá nhám điêu khắc thành, là một chỉnh thể, được khảm trên nền gạch xanh của địa cung. Dường như hòa thành một thể với toàn bộ bề mặt của địa cung.

Ở giữa bệ đá lại có một lỗ khảm hình chữ nhật.

Đám người Tiêu Phàm vừa nhìn, liền biết nơi này là nơi đặt cái hộp đen kia. Kích thước lỗ khảm giống với kích thước hộp đen.

- Thiên Thiên.

Cơ Khinh Sa kêu Uyển Thiên Thiên một tiếng.

Uyển Thiên Thiên hiểu ý, lập tức mở ba lô mang theo bên người ra, lấy cái hộp đen từ trong ra. Đây là bảo bối Uyển Thiên Thiên "cửu tử nhất sinh" mới lấy ra được từ trong địa cung, đương nhiên muốn vật quý quay về nguyên chủ.

Uyển Thiên Thiên hai tay đặt cái hộp đen vào giữa lỗ khảm ở giữa bệ đá!

Kín kẽ!

Ừ?

Dường như cũng không phải kín kẽ như vậy...

Tiêu Phàm nhìn kỹ, hộp đen có lẽ hơi cao hơn bệ đá một chút. Nếu không nhìn kỹ, một chút sai khác như vậy, hoàn toàn có thể không đáng kể. Chỉ là bệ đá này quá bằng phẳng, thậm chí cả địa cung cũng bằng phẳng, hộp đen cao hơn bệ đá một chút, vẫn khiến Tiêu Phàm cảm thấy có chút bất ngờ.

Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng cười, hỏi:
- Thiên Thiên, tối hôm qua cô không kiểm tra kỹ sao?

Rất dễ nhận thấy, Cơ Khinh Sa cũng cảm thấy điểm khác biệt này có chút bất ngờ.

Uyển Thiên Thiên lắc đầu.

Tối hôm qua cô chỉ lo cầm lấy hộp đen bước đi, khác biệt nhỏ như thế, lại không có quá để ý. Suy cho cùng tình hình tối hôm qua và hiện tại lại có chỗ không giống nhau, chỉ có ba người bọn họ, lực lượng hơi có vẻ mỏng, còn đi sớm yên ổn sớm. Không giống hiện tại, những cao thủ nhất đẳng Tiêu Phàm Tân Lâm Cơ Khinh Sa Phạm Nhạc này đều có mặt, chỉ cần không di chuyển một chi quân đội, bất cứ địch thủ nào đều phải sợ hãi. Đương nhiên có thể chậm rãi nghiên cứu một hồi.

Tân Lâm thản nhiên nói:
- Hình dưới đáy hộp và dưới đáy lỗ khảm bệ đá không thể trùng hợp.

- Thật không?

Uyển Thiên Thiên nửa tin nửa ngờ, lập tức lấy hộp đen từ trong lỗ khảm bệ đá ra. Mọi người cùng nhau thò đầu nhìn, chỉ thấy dưới đáy lỗ khảm quả nhiên cũng có hình thù, lại lật hộp đen lên nhìn, dưới đáy hộp đen cũng có hình thù. Nhìn qua những hình thù này đều rất loạn, hoàn toàn không có theo quy luật, cũng không phân biệt ra được khác biệt giữa hai cái ở chỗ nào.

Nhưng có thể khẳng định là, phân tích của Tân Lâm là chính xác, nếu hình dưới đáy hộp đen và dưới đáy lỗ khảm bệ đá là trùng hợp, như vậy bỏ hộp đen vào lỗ khảm, chính là kín kẽ, sẽ không có lấy một chút sai khác.

Uyển Thiên Thiên nói:
- Hình thù bốn phía cái hộp đen là một mê cung, hiện tại đã hoàn toàn bị loạn xạ. Nhất định phải sau khi phục hồi như cũ mới có thể tìm được đầu mối mới.

Điểm này, mọi người khi ở khách sạn Tây Dương đã nghiên cứu thảo luận qua, đều nắm rõ.

Cơ Khinh Sa quan sát địa cung, nói:
- Thiên Thiên, ngoại trừ cái hộp đen này, không phát hiện ra gì khác lạ nữa sao?

Một điạ cung lớn như thế, còn bày ra đại trận phong thuỷ hiếm thấy để phòng hộ, mà chỉ cất giấu cái hộp đen như vậy, dường như khiến người khác có chút không cam lòng. Mấu chốt hiện tại còn chưa biết trong cái hộp đen này rốt cuộc cất giấu bảo vật quý báu gì. Nếu như đã biết, có lẽ Cơ Khinh Sa đã không còn có hỏi như vậy.

Uyển Thiên Thiên tự nhiên cười nói:
- Chị, chị có thể phát hiện gì khác lạ ở trong này sao?

Toàn bộ địa cung, ngoại trừ bệ đá cao chót vót hơn mặt đất như vậy, các chỗ khác đều là bằng phẳng khác thường, vẻn vẹn bốn vách tường. Quả thực nhìn không ra còn có thể cất giấu đồ vật gì.

Hơn nữa nếu hộp đen này đã thoải mái đặt tại giữa bệ đá, dường như càng không cần phải cất giấu những vật khác. Một đại thuật sư cổ đại có thể bố trí trận pháp phong thuỷ lợi hại như vậy, đoán là không đến mức keo kiệt như thế.

Cơ Khinh Sa cười nói:
- Tôi không thể. Tuy nhiên Tiêu nhất thiếu có lẽ có thể nhỉ?

- Vì sao lại là hắn?

Uyển Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy trong lòng không vừa ý.

- Chẳng lẽ vì hắn là Tiêu nhất thiếu thì bất kể chuyện gì đều nhất định sẽ mạnh hơn người khác một chút sao?

Lời này còn có ý chọc giận. Cho dù Uyển Thiên Thiên hiện tại đã hạ quyết tâm phải "bám lấy" Tiêu Phàm, nhưng cũng không có nghĩa là bất kể chuyện gì cô đều sẽ nhường Tiêu nhất thiếu, nói không chừng còn sẽ cố ý tranh cãi.

Tiêu nhất thiếu là rất giỏi, nhưng nói đến tìm đồ trong địa cung, dù thế nào cũng chỉ là kinh nghiệm phong phú hơn Đại đương gia của yên chi xã thôi?

Cơ Khinh Sa cười một tiếng, nói:
- Thiên Thiên, cô còn không phục. Sự thật chính là như thế. Chính bởi vì hắn là Tiêu nhất thiếu, cho nên bất kể chuyện gì đều nhất định sẽ mạnh hơn người khác một chút. Có lẽ còn không chỉ là một chút!

Uyển Thiên Thiên bĩu môi, hiển nhiên không phục lắm cách nói này của Cơ Khinh Sa.

Hai cô gái "đấu võ mồm" ở mái hiên bên này, Tiêu nhất thiếu không muốn can thiệp vào, sớm đã chắp hai tay sau lưng bước đi thong thả chậm rãi trong địa cung. Nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, chỉ giống như Tiêu nhất thiếu đọc sách trong phòng khách nhà mình đọc đến mệt, đứng dậy đi vài bước, thư giản một lúc.

Tân Lâm yên lặng đứng một bên, nhìn qua, cô ấy đứng một cách rất tùy ý, kỳ thật rất xem trọng chỗ đứng, chặt chẽ quan sát lối đi lát gạch xanh, đây là lối vào và lối ra duy nhất của địa cung.

Là "vệ sĩ bên người" của Tiêu Phàm, Tân Lâm vẫn luôn làm tròn phận sự.

Sắc mặt Uyển Thiên Thiên hơi thay đổi, cũng bước tới, đứng cùng với Tân Lâm.

Nếu phải cạnh tranh, thì phải là cạnh tranh toàn diện!

Giống như cô đã từng nói vậy: Tân Lâm có thể làm tất cả vì Tiêu Phàm, cô cũng có thể làm được.

Mà ánh mắt của Cơ Khinh Sa, không chớp nhìn thẳng Tiêu Phàm, thần tình trên mặt trở nên vô cùng chú ý. Rất hiển nhiên, Tiêu Phàm đang tìm kiếm trận cước của đại trận phong thủy kia. Tiêu Phàm mỗi một lần hơi dừng lại, Cơ Khinh Sa đều một mực nhớ kỹ phương vị của lần dừng lại đó, sau đó tiến hành đối chiếu với những kiến thức kế thừa biết rõ trong đầu mình về trường phái phong thủy.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ, Tiêu Phàm đi một vòng quanh địa cung, quay lại điểm xuất phát ban đầu, ngẩng đầu lên, liếc mắt với Cơ Khinh Sa.

Sắc mặt của Cơ Khinh Sa sớm trở nên âm tình bất định.

Vị trí mỗi một lần Tiêu Phàm dừng lại, ghép lại cùng nhìn, đối với Cơ Khinh Sa mà nói, thật sự quá quen thuộc.

Hà Đồ Âm Dương ngũ tuyệt trận!