Đại Hào Môn

Chương 273: Côn đồ




Nghĩ đến đây, trong lòng Đổng Thiên Lỗi liền có chút không thoải mái.

Tiêu Phàm đây là xem thường Đổng Thiên Lỗi y.

Tiểu tử, ngươi có cái gì rất xuất sắc sao ? Trừ xuất thân của ngươi tốt hơn một chút, có lẽ có một người cha làm quan, ngươi còn có cái gì có thể so sánh với Đổng Thiên Lỗi ta đây ?

Nếu như chúng ta cùng một điểm xuất phát, ngươi làm ngựa cho ta cũng không xứng.

Dưới công ty trực thuộc “tập đoàn Lỗi Thạch”, quả thật có vài nhân viên bình thường, là bạn chơi thời niên thiếu và bạn học trước kia của Đổng Thiên Lỗi. Có thể tiến vào tập đoàn Lỗi Thạch làm việc, nhận một phần lương cố định không tệ, đã là Đổng Thiên Lỗi đặc biệt chiếu cố rồi.

Bạn chơi thuở thiếu thời, hai ba mươi năm trôi qua, khác biệt là lớn như thế.

Mà tên công tử bột Tiêu Phàm này, liền nghênh ngang đến hẹn gặp y như vậy, đây là cho rằng Đổng Thiên Lỗi không dám động đến hắn.

Kiêu ngạo như thế !

Chẳng qua trong lúc này, Đổng Thiên Lỗi vẫn phải khách khách khí khí, bất kể như thế nào, Phương Do mỹ vẫn là đại tiểu thư Phương gia hàng thật giá thật. Ông già nhà cô hiện nay đang ở Viện thường vụ Tỉnh ủy, trung tâm quyền lực cao nhất của cả tỉnh Yến Bắc.

Tiêu Phàm lạnh nhạt nói:
- Đổng tiên sinh, chúng ta đến lấy túi. Nếu như không có chuyện gì khác, mời đi vào chủ đề chính đi.

Sau khi trao đổi với Cơ Khinh Sa, Tiêu Phàm cũng xem như có sự hiểu biết tương đối toàn diện đối với Đổng Thiên Lỗi . Vị Đổng đại ca này, quả thực là mẫu người bướng bỉnh không chịu thuần phục.

Ngay cả Cơ Khinh Sa cũng đánh giá Đổng Thiên Lỗi như vậy, Tiêu Phàm cũng nâng cao vài phần cảnh giác, không muốn giằng co với Đổng Thiên Lỗi. Nếu như chỉ có hắn và Đường Huyên ở đây, vẫn là không vấn đề gì, thân thủ của Đường Huyên không yếu. Nhưng hôm nay thêm Phương Do Mỹ, tình hình có chút không giống.

Hai hàng lông mày của Đổng Thiên Lỗi nhàn nhã dương lên.

Thật lòng mà nói, Đổng đại ca không nhớ rõ bao nhiêu năm qua đã có bao nhiêu người dám vô lễ trước mặt y rồi. Những tên dám làm như vậy, kết cục đều vô cùng khó coi. Một vị có kết cục tốt nhất trong đó, hiện tại mỗi ngày đều lê đôi chân tàn phế ở ga tàu bên kia xin cơm.

Mọi người đều biết, Đổng lão đại không phải là một người nhân từ nương tay , chiếu theo giải thích của bản thân Đổng Thiên Lỗi, lại cũng có “nỗi khổ” bất đắc dĩ – phải giữ gìn quy củ.

Trên thế giới này, bất kể là ai muốn ngồi vững vị trí lão đại, đều phải giữ gìn tốt quy củ.

Tuy nhiên Đổng Thiên Lỗi rất nhanh liền hồi phục thái độ bình thường, cười ha hả nói:
- Tiêu tiên sinh không giống người có tính cách nóng vội như vậy mà. Nếu như đã đến nơi này của ta, vậy chính là khách quý, dù thế nào cũng phải cùng uống chén trà, phiếm vài câu. Bằng không, chẳng phải là quá thất lễ hay sao? Đến đây, Tiêu tiên sinh, mời ngồi mời ngồi ! Hai vị tiểu thư, mời ngồi !

Đổng Thiên Lỗi dẫn khách tiến về phía trước, Tiêu Phàm lại ngồi xuống sô pha bên cạnh, Phương Do Mỹ cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, có chút hiếu kỳ đánh giá hết thảy xung quanh, Đường Huyên liền đứng bên cạnh Phương Do Mỹ.

Theo lý, nàng là “thư ký” của Tiêu Phàm, thế nhưng Đường Huyên rất rõ ràng, Tiêu Phàm vốn dĩ không đến lượt nàng phải bảo vệ. Hôm nay ở đây, Phương Do Mỹ mới là đối tượng chính cần được bảo vệ .

- Đường tiểu thư, mời ngồi.

Đổng Thiên Lỗi liếc Đường Huyên một cái, nói.

Hai vị này đều là nhân vật nổi danh trong giới giang hồ phía Bắc, thế nhưng giữa đôi bên lại chưa từng chạm mặt. Dù sao cũng không phải người cùng một đường, tương đối mà nói, Yên Chi xã mới là bang phái giang hồ thuần túy, Đổng Thiên Lỗi lại là ông chủ của thế giới ngầm. Đổng Thiên Lỗi cũng tuyệt đối không ngờ đến, Nhị đương gia của Yên Chi xã danh chấn giang hồ, lại làm “thư ký” cho người ta.

Còn làm ra dáng vẻ ôn nhu uyển chuyển , nũng nịu nhát gan, vô hại như vậy.

- Không sao, Đổng tiên sinh, tôi đứng là được.

Giọng nói và vẻ mặt của Đường Uyên càng thêm dịu dàng, giống như bất kể khi nào, cũng bất kể trước mặt là ai, nàng đều là thái độ như thế này.

Đổng Thiên Lỗi liền tán thưởng một tiếng.

Thư ký như vậy, quả nhiên là có thể gặp được mà không thể cầu được, làm thế nào lại để cho Tiêu Phàm tuyển được rồi ?

Ngay cả ánh mắt của giám đốc Hạ và đám nam giới mặc Âu phục kia, đều không kìm lòng nổi tập trung trên người Đường Huyên. Phương Do Mỹ xinh đẹp thì xinh đẹp đến cực điểm, lại mười phần ngây thơ đáng yêu, dù sao tuổi vẫn còn quá nhỏ, hơi thiếu đi vài phần quyến rũ hấp dẫn. Đường Huyên thật sự đang ở giai đoạn có sức hấp dẫn bắn ra bốn phía, lại yêu kiều như vậy, dường như bất kỳ người đàn ông nào đều có thể ức hiếp nàng.

Đối với đàn ông trong xương cốt đều có sự bạo ngược mà nói, loại mê hoặc này cực kỳ trí mạng.

Đổng Thiên Lỗi cũng không khuyên Đường Huyên nữa, liền ngồi ở vị trí đối diện Tiêu Phàm. Giám đốc Hạ vung tay lên, lập tức bèn có nhân viên phục vụ dâng trà Thanh Hương Tứ Dật, một đĩa hoa quả thời thượng cũng được đặt lên.

- Ha ha , nghe nói Phương tiểu thư làm mất một cái túi ở ga tàu thành phố Thiết Môn của chúng ta phải không ?

Đổng Thiên Lỗi bưng chén trà lên thưởng thức một ngụm, giống như rất tùy ý hỏi han.

“Ga tàu của thành phố Thiết Môn chúng ta !”

Lời này hiểu không lầm đã lộ ra tâm lí giờ khắc này của Đổng Thiên Lỗi: Họ Phương các người chính là người bên ngoài, Thiết Môn là của chúng ta, không phải của các người.

Hơn nữa lời này của Đổng Thiên Lỗi là biết rõ rồi còn cố hỏi, túi của Phương Do Mỹ sau khi bị người ta đánh cắp ở nhà ga, không phải Đổng lão đại y đích thân gọi điện thoại cho Phương Do Mỹ hay sao ?

Tuy nhiên rất rõ ràng, lực chú ý của hai bên đều không thực sự đặt trên cái túi kia, cũng không có người để ý đến chuyện “làm bộ làm tịch” của Đổng Thiên Lỗi, ngay cả Phương Do Mỹ cũng chỉ là bĩu môi, biểu thị sự khinh thường của bản thân.

- Đây là hiểu lầm thôi, Tiêu tiên sinh, một huynh đệ nhỏ tuổi bên ga tàu, trước đây chưa từng gặp Phương tiểu thư, không quen. Không biết Phương tiểu thư là em gái họ của Tiêu tiên sinh…. Tiêu tiên sinh, không biết cậu và Phương tiểu thư là loại quan hệ anh em họ nào ? Quan hệ bạn bè thân hay là quan hệ con cô con dì?

Đổng Thiên Lỗi trực tiếp hỏi thăm quan hệ thực sự của Tiêu Phàm và Phương Do Mỹ.

- Đổng tiên sinh, đây không phải chuyện chính.

Tiêu Phàm liếc Đổng Thiên Lỗi một cái, nói, hai hàng lông mày nhíu lại.

- Ha ha, Tiêu tiên sinh nói đúng, đây không phải chuyện chính không phải chuyện chính. Lão Hạ, gọi lão Thường qua đây, ga tàu bên đó, đều là do ông ta quản, chuyện này, để ông ta tự mình đến giải thích với Phương tiểu thư.

- Vâng , đại ca….

- Đổng tiên sinh, có cần thiết phải làm cho phức tạp như vậy không ? Một cái túi mà thôi, ông nếu như đồng ý trả, thế là tốt nhất. Thật sự không muốn trả, cũng không sao.

Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm nhíu càng chặt hơn, giọng điệu đã trở nên cực kỳ không hài lòng.

- Tiêu tiên sinh, yên tâm đừng vội. Ta cũng biết trong nhà Tiêu tiên sinh rất giàu có, không để ý đến một cái túi. Thế nhưng ở nơi này của ta, việc bình thường đều chú ý đến quy củ. Chuyện xảy ra bên ga tàu , nên để lão Thường đến giải thích rõ ràng.

Đổng Thiên Lỗi nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, nói, giọng điệu tuy rằng dịu dàng, nhưng cũng vô cùng kiên định, dường như ở trong này, hết thảy đều phải dựa theo ý tứ của y để làm, những người khác chỉ có thể nghe theo y.

May mà cái lão Thường kia , cũng không để Tiêu Phàm đợi quá lâu.

- Đại ca, anh tìm em ?

Theo tiếng gọi này, cánh cửa gỗ lim khép hờ của căn phòng họp bị người đẩy mạnh ra, ba người nghênh ngang bước vào.

Người đi trước, khoảng chừng ba mươi bốn mươi tuổi, để đầu đinh, tướng ngũ đoản, một thân trang phục Armani bình thường, một tay đặt trong túi quần, một tay đung đưa cặp kính râm, cả người trên dưới đều có chút run rẩy.

Đây không phải là bệnh, mà là một loại “phái”.

Dường như không run rẩy như vậy, không thể lộ rõ ra thân phận địa vị không giống bình thường của gã.

Có việc bàn việc, vị này mới thực sự là côn đồ, bất kể gã mò được bao nhiêu tiền, thân phận trong xã hội được bao nhiêu quan viên coi trọng, ví dụ các loại danh hiệu như Ủy viên hội nào đó, Chủ tịch hiệp hội nào đó, trong xương cốt, gã chính là một tên côn đồ, bất luận dùng phục trang quý giá như thế nào, cũng không thể thay đổi loại hương vị của loại lưu manh đầu đường xó chợ kia.

Hai người phía sau gã, lại hơi trẻ tuổi một chút, ước chừng khoảng hai bảy hai tám tuổi. Một người giống như lão Thường, cũng là tướng ngũ đoản, khoảng hơn 1m6, thế nhưng cả người cơ bắp cuồn cuộn,sơ mi xanh khoác bên ngoài áo ba lỗ trắng bên trong, đeo một chiếc thắt lưng da rộng, đeo một vỏ đao đen, ước chừng khoảng một thước dài. Từ chuôi dao bên ngoài phán đoán, đây là một thanh chế theo hình thức mã tấu.Trên mạng hiện nay có rất nhiều cửa hàng đều tiêu thụ loại mã tấu này. Mặc dù không thể phân biệt thật giả, nhìn qua vẫn là rất dọa người.

Một người nữa tương đối khôi hài, vóc dáng hơi cao, lại ăn mặc như một người Nhật Bản, hai tay khoanh trước ngực, trong ngực đặt một thanh kiếm Nhật.

Không sai.

Chính là loại kiếm chỉ huy Nhật Bản mô phỏng theo hình thức kiếm của thời Đường.

Người này thậm chí ở môi trên còn lưu lại một nhúm râu Nhân Đan (là loại râu phổ biến của đàn ông Nhật Bản trước đây, ở môi trên, bên dưới mũi, gọi là râu Nhân Đan) , hiển nhiên là bộ dáng của một tên quỷ tử Nhật Bản. Tên đó không mở miệng nói chuyện, vẫn là không thể phân biệt rõ ràng, anh ta rốt cuộc là người Trung Quốc hay là người Nhật Bản.

Đổng Thiên Lỗi lập tức liền không vui, hai mắt trực tiếp quét đến, hừ lạnh nói:
- Lão Cửu, làm sao lại làm giống như một tên tiểu quỷ thế này ?

- Đại ca, anh lại không phải không biết, lão Cửu thích kiếm Nhật.

- Thích kiếm Nhật không có nghĩa nhất định phải đem bản thân cải trang thành người Nhật. Đây là kiểu ăn mặc gì vậy ?

- Ai, đại ca, cái này anh không cần quan tâm rồi, chỉ cần bản thân lão Cửu thích, nó muốn trở thành người Nhật Bản thì biến thành người Nhật Bản là được rồi, đây có cái gì chứ ? Em mới không quan tâm những thứ đó .

Lão Thường đĩnh đạc nói, tựa hồ đối với sự phê bình của Đổng Thiên Lỗi không thèm để ý chút nào. Xem ra uy phong của đại ca, vẫn chưa đến trên đầu của gã. Lão Thường là loại thái độ này, lão Cửu ăn mặc thành người Nhật Bản kia, thái độ càng không tốt, từ đầu đến cuối, đều không để ý đến Đổng Thiên Lỗi, trong mắt chỉ có một mình lão Thường.

Có lẽ trong đầu của lão Cửu này, lão Thường mới chính là đại ca thật sự của anh ta, Đổng Thiên Lỗi không phải.

Cơ Khinh Sa, Uyển Thiên Thiên đều nói Đổng Thiên Lỗi ngang bướng không chịu thuần phục ai, ai biết lão Thường và huynh đệ của gã càng ngang bướng không chịu thuần phục, trước mặt lão Hạ và một đống người mặc Âu phục đen, đều là oanh oanh liệt liệt làm theo ý mình.

- Được rồi được rồi, không nói cái này nữa….Túi đã mang đến chưa ?

Đổng Thiên Lỗi hình như cũng không muốn ở đây giằng co không nghỉ, lập tức vung tay lên, hỏi.

- Túi ư ? A., em biết rồi….Vị này chính là Phương tiểu thư phải không ? Phương tiểu thư, xin chào xin chào, ta là lão Thường….

Con ngươi lão Thường đảo một vòng, ánh mắt rơi trên mặt của Phương Do Mỹ, ngay lập tức liền cười ha hả, đưa tay về phía Phương Do Mỹ, cư nhiên muốn bắt tay với cô.

Đôi lông mày xinh đẹp của Phương Do Mỹ nhíu lên, có chút không hiểu ra làm sao nhìn lão Thường một cái, nhẹ nhàng “hừ” một tiếng.

Đùa gì vậy, ai muốn bắt tay với ông chứ ?

Nếu không phải vì cảm thấy chuyện này kỳ quái, Phương đại tiểu thư mới không có kiên nhẫn đến cái hội sở rách này đâu, trực tiếp đi đồn công an ở ga tàu báo án rồi.

- Ô, Phương tiểu thư xem thường tôi sao ? Không sao, xem thường thì xem thường vậy, chúng tôi dù sao đều là người thô kệch, sao cũng được !

Lão Thường đụng nhầm cây đinh, cười thu tay về.

Đừng nhìn miệng gã cười ha ha, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.

Thường ca đó cũng không phải là nhân vật nhỏ, là mẫu người tàn độc tiếng tăm lừng lẫy trong giới ngầm ở thành phố Thiết Môn, làm gì cũng đều rất chú ý thể diện!