Đại Hào Môn

Chương 317: Phiền phức lớn




- Ai , các người đừng làm loạn, đây là phạm tội, hiểu không? Tội chết đấy!

Một tên cảnh sát kêu lên.

Tên cảnh sát này cũng coi như là lão luyện, đi theo Vương Đại Hải lăn lộn không ít, có nằm mơ cũng không ngờ đến, Lê thiếu lại bị người ta cầm dao kề vào cổ, thực sự vượt quá tưởng tượng rồi.

- Cút !

Tân Lâm lạnh lùng quát.

Nếu như là cảnh sát bình thường xuất kích, cho dù có gì sai lầm, Tân Lâm cũng sẽ không phải là thái độ này, thế nhưng mấy tên cảnh sát mặc thường phục này hiển nhiên không phải là bình thường, vừa rồi Vương Đại Hải đã nói rất rõ ràng rồi, bọn họ là lấy thân phận riêng đến đây cổ động cho Lê Lạc.

Tân Lâm phải khách khí với bọn họ mới lạ.

Uyển Thiên Thiên nghiêng đầu cười hì hì nói với Lê Lạc:
- Lê công tử, bạn của anh thật sự không đáng tin cậy, bọn họ một chút cũng không để ý đến tính mạng của anh đó. Anh đều đã thế này rồi, bọn họ còn ở đây lải nhải, cũng không lo lắng chị của ta thực sự dùng một dao cắt cổ của anh hay sao? Đúng, anh có thể là người có một ông bố rất tài giỏi hoặc là có một bà mẹ rất tuyệt vời, thế nhưng anh cũng chỉ có một cái mạng thì phải? Thật sự đụng phải Hoàng Tuyền rồi, không sợ bố mẹ của anh, thấy Lê công tử anh chết cũng chết rồi, anh chẳng phải là bị chết rất oan uổng sao?

Một ngụm máu của Lê Lạc thiếu chút nữa phun ra.

Tình cảnh hôm nay thật sự đụng phải đồ ngốc rồi?

Cửa này, Lê thiếu hiển nhiên rất khó tiến hành tư duy bình thường, chỉ biết nếu như đụng phải người ngốc, Lê thiếu anh ta quả thật có chút nguy hiểm rồi, giống như Uyển Thiên Thiên nói, những người này làm việc không suy nghĩ, trực tiếp giết chết anh ta, lẽ nào còn có người có thể cải tử hoàn sinh sao?

- Đều ra ngoài, đều ra ngoài đi….

Lê Lạc rướn cổ, đem hết toàn lực quát to lên.

- Đều cút hết ra ngoài!

Mấy tên cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng đều chạy ra ngoài, luống cuống tay chân dìu Vương Đại Hải dậy, vừa gọi vừa la, loạn thành một đống. Tân Lâm vừa rồi ra tay thật không lưu tình chút nào, Vương Đại Hải nhất thời làm sao có thể tỉnh lại được?

Tiêu Phàm nhìn Lê Lạc đang nhe răng nhếch miệng một cái, lắc lắc đầu, có chút không hài lòng nói:
- Lê tiên sinh, anh làm như thế này quá lỗ mãng rồi, xem ra phải tìm vài người bạn đến đem phiền toái này giải quyết hết.

- Tiêu tiên sinh, hiểu lầm hiểu lầm….

Lúc cần phải nói, lòng muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Phàm của Lê Lạc đều có, chỉ là dưới sự uy hiếp của mũi sao sáng trắng như tuyết kia, lại không thể không hạ thấp sự cao ngạo xuống, ngoan ngoãn cười cười với người ta.

Đôi mày của Tiêu Phàm nhíu lại, cũng không để ý đến anh ta, chậm rãi ngồi xuống sô pha, móc điện thoại ra, gọi một cú điện thoại.

Trong mắt Lê Lạc lóe lên một tia mong mỏi, xen lẫn có một chút ý khinh thường.

Họ Tiêu này thực sự tính toán muốn tìm bạn bè đến giải quyết phiền phức, thật là chuyện cười. Mày sợ là không biết lợi hại sao? Liền vừa nãy, các người đem con trai của Vương Cục trưởng Cục công an thành phố Cổ Đô một cước đạp ra ngoài, sống chết còn chưa biết, lại cầm dao kề vào cổ Lê Lạc ta. Trong thành Cổ Đô này, ai có thể có mặt mũi lớn như vậy để đến giải quyết phiền phức này? Lại có ai dám nhận củ khoai lang phỏng tay này đây?

- Xin chào, xin hỏi ai vậy?

Điện thoại vừa gọi đã thông, bên trong truyền đến một giọng nữ vô cùng nhã nhặn. Tiêu Phàm mặc sù không có mở loa ngoài, thế nhưng cách gần như vậy, Lê Lạc cũng nghe thấy giọng nữ nhã nhặn này, ngay lập tức sắc mặt đại biến, ánh mắt trở nên vô cùng nghi hoặc.

- Xin chào, xin hỏi là trưởng phòng Tạ phải không? Tôi Tiêu Phàm!

- Trưởng phòng Tiêu?

Giọng nữ tao nhã hiển nhiên không ngờ người gọi điện thoại cho cô là Tiêu Phàm, giật mình kinh hãi.

- Đúng vậy, trưởng phòng Tạ là tôi.

Ngay sau đó, trưởng phòng Tạ liền trở nên cực kỳ nhiệt tình, liên tục nói:
- Chào ngài chào ngài, trưởng phòng Tiêu…Trưởng phòng Tiêu, lâu rồi không gặp, làm thế nào lại nghĩ đến việc gọi điện thoại cho tôi vậy?

- Là thế này, trưởng phòng Tạ, tôi ở Cổ Đô, cô bây giờ có thời gian không?

- Hả ? Ngài đến Cổ Đô rồi sao? Đến khi nào vậy, sao lại không báo cho tôi một tiếng, tôi đi đón ngài. Ngài xem ngài xem, tôi thật là thất lễ rồi…Trưởng phòng Tiêu, ngài bây giờ đang ở khách sạn nào, tôi lập tức qua ngay…

Trưởng phòng Tạ luôn miệng nói.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Trưởng phòng Tạ quá khách khí rồi, thế nhưng tôi bây giờ đụng phải chút phiền phức, có lẽ phải nhờ đến trưởng phòng Tạ giúp đỡ xử lí một chút.

- Phiền phức? Phiền phức gì?

Trưởng phòng Tạ lại giật mình kinh hãi, không ngừng hỏi han, giọng nói đã trở nên có chút lo âu.

Tiêu Phàm là lai lịch như thế nào, cô rất rõ ràng. Đích tôn trưởng của lão Tiêu gia gặp phiền phức ở Cố Đô, không cần liên lụy đến ông cụ nhà cô mới được. Những hào môn thế gia bậc một này, tuyệt đối không thể dễ dàng đắc tội.

- Là thế này, tôi ở phòng 3026 khách sạn Đại Đường Vương Triều, nơi này của tôi có đến mấy vị khách, đều là người của Cục công an, vị cảnh sát dẫn đoàn tên là Vương Đại Hải, thái độ tương đối cứng rắn, xảy ra một chút tranh cãi. Ngoài ra còn có một vị là đồng chí Lê Lạc, cũng ở đây, là bạn của mấy người cảnh sát Vương Đại Hải kia, đối với tôi hình như tương đối có thành kiến.

- Lê Lạc?

Trưởng phòng Tạ càng thêm giật mình.

- Vâng. Trưởng phòng Tạ có thể thuận tiện đến đây một lát không?

Tiêu Phàm vẫn không nhanh không chậm nói.

Bên kia điện thoại, trưởng phòng Tạ hít một hơi thật sâu, luôn miệng nói:
- Đương nhiên đương nhiên, mong trưởng phòng Tiêu đợi một chút, tôi lập tức qua đó…Trưởng phòng Tiêu, nếu như Lê Lạc có chỗ nào không hiểu chuyện, mong trưởng phòng Tiêu nể mặt của tôi, thứ lỗi. Tôi trước tiên thay mặt nó xin lỗi ngài, xin lỗi xin lỗi!

Tiêu Phàm cười cười, thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Tạ, đừng khách khí. Vẫn là đợi cô qua đây hiểu rõ tình hình rồi nói sau.

- Được được, tôi lập tức đi ngay.

- Ừm.

Tiêu Phàm cũng không nhiều lời, trực tiếp cúp điện thoại, ánh mắt lại dừng lại trên mặt của Lê Lạc.

Đầu bị Tân Lâm gắt gao ấn chặt trên bàn trà cẩm thạch, bởi vì bị đè ép, mặt của Lê Lạc bị biến hình hoàn toàn, nhìn qua vô cùng tức cười.

- Tiêu …Tiêu tiên sinh, cậu gọi điện thoại cho ai vậy? Có phải là trưởng phòng Tạ của phòng chính sách pháp quy Ủy ban nhân dân tỉnh – Tạ Minh Thu…

Lê Lạc gắng sức hỏi, bởi vì quá dùng lực, sắc mặt trở nên đỏ bừng.

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng nói:
- Lê tiên sinh và trưởng phòng Tạ là thân thích?

Khuôn mặt đỏ bừng của Lê Lạc “ba “ một tiếng trở nên tái nhợt, miệng há to, nửa buổi cũng không nói ra lời.

Tiêu Phàm và trưởng phòng Tạ đối thoại khi nãy, anh ta nghe thấy rất rõ ràng, chị họ trong điện thoại đối với Tiêu Phàm là thái độ gì, anh ta nghe càng hiểu rõ hơn nữa, vốn dĩ còn ôm một tia hy vọng may mắn. Ai biết Tiêu Phàm trực tiếp chỉ ra quan hệ giữa anh ta và trưởng phòng Tạ, làm sao không khiến trong lòng Lê Lạc vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi được?

Bản thân mình rốt cuộc là đắc tội với người nào vậy?

Làm sao ngay cả chị họ đều đối với hắn kính cẩn như thế?

Khó trách nữ nhân bên cạnh hắn dũng mãnh như vậy, một lời không hợp đã trực tiếp đá bay Vương Đại Hải ra ngoài. Vương Đại Hải từ khi làm việc đến giờ, phỏng chừng chưa từng chịu ấm ức như vậy.

Tuy nhiên lúc này, Lê Lạc hiển nhiên không có tâm tư đi quan tâm đến sống chết của Vương Đại Hải, thân mình còn lo không được đây.

- Tân Lâm.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm.

Lê Lạc chỉ cảm thấy chỗ cổ vừa buông lỏng, cỗ áp lực nặng tựa ngàn cân lập tức biến mất, ngay sau đó bị người túm lấy cổ áo, lôi quẳng sang bên cạnh sô pha.

- Ngồi xuống là được rồi, đừng có làm thiêu thân.

Giọng nói lạnh băng của Tân Lâm lại vang ở bên tai.

- Yên tâm yên tâm, sẽ không như vậy….

Lê Lạc không kìm lòng nổi liên tục gật đầu, trên mặt tận lực gượng một nụ cười, miệng nói năng lộn xộn.

Nhìn dáng vẻ chật vật của Lê Lạc, Uyển Thiên Thiên cười khanh khách không dừng, Đường Huyên lại nhẹ lắc đầu. Lê Lạc trong nháy mắt xấu hổ đến đỏ bừng mặt, xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm một lỗ nẻ chui vào.

Tiêu Phàm không để ý đến anh ta nữa, tự mình cầm chiếc bình bát tạp ngọc lên, tỷ mỉ thưởng thức.

- Tiêu tiên sinh, xin lỗi, xin lỗi, đây là một hiểu lầm…

Thật vất vả, Lê Lạc mới bình tĩnh lại tinh thần, đầu óc hoạt động trở lại, bắt đầu liên tục nói xin lỗi với Tiêu Phàm. Từ thái độ của chị họ với Tiêu Phàm, Lê Lạc cũng có thể đoán ra, lai lịch của Tiêu Phàm, tuyệt đối không đơn giản.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng khoát tay, ngừng lời xin lỗi của Lê Lạc, ra hiệu anh ta không nên làm phiền bản thân mình.

Lê Lạc vội vàng ngậm miệng, vẻ mặt ngượng ngùng, rất xấu hổ. Có thể nhìn ra, Tiêu Phàm từ đầu đến cuối đều không xem bản thân mình ra gì. Lúc đầu còn cho rằng hắn cố ý kiêu ngạo trước mặt, bây giờ mới biết, người ta là không thèm để ý.

Chỉ có điều, trong phòng yên tĩnh, không được bao lâu, bên ngoài lại náo nhiệt trở lại.

Dưới sự nỗ lực của mấy tên cảnh sát và nhân viên phục vụ khách sạn, Vương Đại Hải một mực hôn mê bất tỉnh cuối cùng cũng tỉnh lại, sau đó chính là rống lên tức giận.

- Khốn kiếp! Xông vào cho bố mày, đánh cho đến chết!

Vương đại đội trưởng thực sự là tức chết rồi, trong bụng còn sông cuộn biển ngầm, ngực đau không ngừng, cả đời cũng chưa từng nếm phải quả đắng như vậy.

Ở thành phố Cố Đô, có người dám trực tiếp đạp bay con trai của Cục trưởng Vương Cục công an thành phố, nói ra đều không có người tin. Huống hồ, Vương Đại Hải còn là loại tính cách nóng nảy sét đánh, vẫn là trước giờ bị chiều hư rồi.

- Đại ca, không được…

Một tên cảnh sát thấp giọng nói.

- Khốn kiếp, cái gì không được? Bố mày nói được là được! Xông vào đánh cho bố mày, đánh cho đến chết thì thôi!

Vương Đại Hải càng khan giọng tức giận rống lên.

Mấy tên cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới được.

Lê Lạc giống như ngồi trên đống lửa, từ trên sô pha nhảy lên, chuẩn bị chạy ra ngoài phía cửa, đột nhiên hồi phục tinh thần lại, vội vã cúi đầu về phía Tiêu Phàm, thấp giọng nói:
- Trưởng phòng Tiêu, xin lỗi xin lỗi, tiểu tử Vương Đại Hải này là một tên ngu ngốc, tôi đi nói rõ cho anh ta một chút…

Một câu nói của Lê Lạc còn chưa dứt, Vương Đại Hải lại tức giận rống lên:
- Sững sờ làm gì? Tiến vào đánh cho bố mày đi! Xảy ra chuyện, tao phụ trách.

- Mày phụ trách? Mày phụ trách cái gì? Đồ khốn kiếp!

Liền vào lúc này, một giọng nói già nua cũng tức giận rống lên, tựa như sấm sét cuồn cuộn, lăn ù ù trên đầu mọi người.

Cùng lúc đó, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, hiển nhiên đến không ít người.

- Cha .

Vương Đại Hải vốn dĩ còn đang phát điên ngay lập tức liền sững sờ, ngơ ngác nhìn một người đàn ông khoảng tầm năm mươi mấy tuổi đang vội vã chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ mặt không tin nổi.

Người đàn ông này tóc hoa râm, mặc quần áo cảnh sát, mang theo quân hàm cảnh sát cấp hai, không đội mũ, bước nhanh đến, mồ hôi từng giọt theo mái tóc hoa râm bên thái dương lăn xuống, ngực không ngừng phập phồng, thở hổn hển.

Đi cùng với vị cảnh sát cấp bậc hai, còn có mấy cảnh sát cấp bậc cao, còn có hai người nam nữ mặc thường phục khoảng tầm ba mươi mấy tuổi

Từng người một thần sắc vội vàng, khắp mặt đều là vẻ lo âu bất an.