Đại Hào Môn

Chương 320: Pháp tướng luân hồi




- Này, Tiêu Phàm, lời ông ấy nói là thật hay giả?

Uyển Thiên Thiên sững sờ một lúc, lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, kêu la, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Cô vừa rồi là cầu xin Diêm đại sư xem tướng, không phải là cầu xin tôi xem tướng. Là thật hay giả, không nên tới hỏi tôi, hỏi bản thân cô tin hay không tin là được rồi.

- Nhưng ông ấy nói, tôi tương lai là vợ bé của Hoàng đế?

Uyển Thiên Thiên tiếp tục kêu la.

Đường Huyên và Tân Lâm liếc nhau, vẻ mặt cũng vô cùng kỳ lạ.

Diêm đại sư sắc mặt trang nghiêm nói:
- Uyển cô nương, là chức vị quý phi!

Uyển Thiên Thiên xua tay, kêu lên:
- Bất kể là quý phi cũng được, cái gì cũng được, tóm lại là vợ bé thôi.

Diêm đại sư cũng sững sờ, không ngờ tìm không ra lời phản bác lại. Uyển Thiên Thiên nói những lời này khá thẳng thắn, nhưng cũng là sự thật. Ngoại trừ Hoàng hậu là vợ cả của Hoàng đế ra, phi tần còn lại, nghiêm túc mà nói, thì đều là vợ bé. Chỉ có điều phi tần của Hoàng đế, trong mắt người bình thường, đó lại là vô cùng cao quý, trong các loại tướng lí, đây cũng là tướng đại quý.

- Ai, Tiêu Phàm, nói như vậy, sau này anh là làm hoàng đế rồi?

Uyển Thiên Thiên bỗng nhiên lại kêu lên với Tiêu Phàm.

Đường Huyên hé miệng cười khẽ, sắc mặt Tân Lâm lại có chút không vui.

Về phần Tiêu chân nhân, lại là vô cùng nhức đầu, không biết nói gì cho phải, chỉ có thể khẽ lắc đầu. Khả năng liên tưởng này của Uyển Thiên Thiên, cũng không tránh khỏi quá phong phú rồi.

Diêm đại sư lại không có cười, tỉ mỉ quan sát tướng mạo của Tiêu Phàm, phút cuối cùng, khẽ thở dài, nói:
- Tiêu tiên sinh, xin thứ lỗi cho tôi bản lĩnh kém, không nhìn ra được.

Tiêu Phàm thân là đại thuật sư, lực che lấp thiên cơ trên người rất mạnh, trong mắt thầy tướng bình thường, hắn chính là người không có tướng.

Tiêu Phàm mỉm cười hỏi:
- Diêm đại sư đêm khuya tới thăm, không phải là vì bói tính tướng mệnh cho chúng tôi mà đến chứ?

- Tiêu tiên sinh có con mắt tinh tường, tôi đúng là vì bình bát này mà tới.

Nói xong, ánh mắt của Diêm đại sư liền đảo về phía bình bát tạp ngọc đặt trên bàn trà, không hề có vẻ gì che dấu hướng nhìn trong đôi mắt.

- Xin lỗi Diêm đại sư, bình bát này là của chúng tôi.

Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, Uyển Thiên Thiên lập tức tiếp lấy câu chuyện. Bình bát tạp ngọc này, Tiêu Phàm nói rồi là "gợi ý" mà ngọc quy cho hắn, không hề nghi ngờ cực kỳ quan trọng. Tiêu chân nhân là quân tử hào phóng, không giỏi "mặc cả" với người khác, những việc này, đương nhiên phải để con gái ra mặt.

Diêm đại sư đều không hề để ý đến Uyển Thiên Thiên, lập tức nói với Tiêu Phàm:
- Tiêu tiên sinh, không giấu gì ngài, bình bát này đối với tôi mà nói rất quan trọng. Nếu không phải là Lê Lạc nói dối, trong đại hội giám bảo, tôi là sẽ đấu giá đến cùng với Tiêu tiên sinh.

Uyển Thiên Thiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Diêm đại sư, nói như vậy, ông cũng không phải là người tốt lành gì. Đại khái ông cảm thấy Lê Lạc có thể ỷ thế hiếp người? Nếu đã như vậy, còn có gì hay ho để nói nữa? Cứng rắn tranh đoạt không thành, thì lại dùng bản lĩnh mềm mỏng ư?

Diêm đại sư liếc Uyển Thiên Thiên một cái, thản nhiên nói:
- Uyển cô nương, cô cũng không cần giả bộ vô cùng chính nghĩa ở trước mặt tôi. Tôi tuy rằng không biết lai lịch của Uyển cô nương, nhưng trong cơ thể cô sát khí nặng như vậy, có thể thấy được nghề nghiệp của cô, cũng thấy được không quang minh chính đại gì. Thì không cần đi vạch trần tôi chứ?

Uyển Thiên Thiên không khỏi giận dữ, con ngươi trợn lên, cười lạnh nói:
- Đúng, bản cô nương chính là người trộm mộ đấy, vậy thì làm sao? Nghề nghiệp của tôi ám muội, không có nghĩa là ông muốn ỷ thế hiếp người cũng là rất chính nghĩa, chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân, đại ca không nói nhị ca. Bây giờ chúng tôi đã giành được bình bát này rồi, bản cô nàng dùng hai triệu để mua được nó, đây chính là đồ của tôi. Ngươi đừng mơ tưởng lấy khỏi từ tay tôi. Ông không được hoan nghênh ở đây, xin mời!

Cô bé lại có chút thẹn quá thành giận rồi, ngược lại cũng có hứng thú.

Sắc mặt Diêm đại sư lập tức trở nên u ám như nước, khóe mắt không ngừng co giật, cho thấy được ở sâu trong đáy lòng vô cùng căm phẫn.

Tiêu Phàm thản nhiên nói:
- Diêm đại sư, mặc dù Thiên Thiên nói có hơi thẳng thắn, nhưng trên cơ bản cũng là ý của tôi. Bình bát này đối với ông rất quan trọng, đối với tôi cũng rất quan trọng. Cho nên, e rằng không thể được như ông mong muốn. Nếu không có chuyện gì khác, tôi đây sẽ không mời ở lại rồi.

Lại là như hạ lệnh đuổi khách.

Uyển Thiên Thiên liền bĩu môi, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Bất kể nói thế nào, thời khắc quan trọng, Tiêu Phàm vẫn là rất bênh vực cho cô.

Diêm đại sư cười ha hả, nói:
- Tiêu tiên sinh, lời cũng không cần nói một cách tuyệt đối như thế chứ, bất cứ chuyện gì đều có chỗ linh động để thương lượng. Chỉ cần Tiêu tiên sinh bằng lòng nhượng lại bình bát này cho tôi, tôi tất nhiên cũng sẽ đưa ra đồ vật khiến Tiêu tiên sinh hài lòng để trao đổi.

- Trao đổi? Rất xin lỗi, mặc kệ ông đưa ra cái gì, chúng tôi đều không có thèm.

Uyển Thiên Thiên thở hổn hển nói.

- Thật không? Tiêu tiên sinh, thật sự ngay cả thứ này, ngài cũng không động lòng?

Diêm đại sư cũng không để ý tới Uyển Thiên Thiên, lập tức lấy từ trong túi ra một thứ, đưa tới trước mặt Tiêu Phàm.

Đám người Uyển Thiên Thiên, Tân Lâm, Đường Huyên đều mở to hai mắt nhìn. Nhìn qua, đây chẳng qua là một trang giấy nhỏ mà thôi, gấp thành hình tứ phương, vô cùng bẩn thỉu, thật sự nhìn không giống giá trị hai triệu.

Hai hàng lông mày Tiêu Phàm hơi nhăn lại, không có vội nhận lấy tờ giấy kia, hỏi:
- Diêm đại sư, ông đây là ý gì?

- Tiêu tiên sinh, những gì tôi muốn nói, đều viết trong tờ giấy này, ngài nhìn sẽ biết ngay.

Diêm đại sư cười cười nói, một bộ dạng rất thần bí.

- Được, thế đưa tôi xem xem.

Tiêu Phàm gật gật đầu.

Rất nhanh một bàn tay trắng nõn thon dài giơ ra, Diêm đại sư còn chưa có lấy lại tinh thần, trang giấy liền đã nằm trong tay Tân Lâm. Trên mặt Đại Sư Diêm không khỏi hiện lên một chút vẻ kinh ngạc.

Động tác này cũng không tránh khỏi quá là nhanh.

Tân Lâm cầm lấy trang giấy, tiện tay mở ra, Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên cũng thò đầu đến xem, tất cả đều lộ ra vẻ mặt mê hoặc lẫn lộn. Nhưng chỉ thấy trong trang giấy viết mấy câu, còn vẽ ba cái hình đơn giản.

- Đây, hình như có chút giống địa ngục ngạ quỷ trong đạo luân hồi...
Hàng lông mi dài của Uyển Thiên Thiên chớp chớp vài cái, tự nói một mình, lại nhìn Đường Huyên một cái:
- Nhị tỷ, chị còn có chút ấn tượng gì không?

Thân là Đại đương gia Nhị đương gia của Yên Chi xã, thường xuyên vào các loại mộ cổ, cũng thường đến các loại chùa miếu Phật gia, những hình vẽ âm u khủng bố này, luôn luôn có ý nghĩa giống nhau.

Đường Huyên nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc, chần chừ nói:
- Đúng là có chút giống lục đạo địa ngục ngạ quỷ của luân hồi, nhưng những hình vẽ này quá đơn giản, chỉ có thể ngầm hiểu, khó có thể dùng lời lẽ diễn đạt được.

Tân Lâm không nói một lời, đem trang giấy giao cho Tiêu Phàm.

Là "vệ sĩ bên người" của Tiêu chân nhân, Tân Lâm chủ yếu là kiểm tra xem trên trang giấy này có dấu hiệu gì không. Về phần nội dung viết trên trang giấy, thì cô mặc kệ, đương nhiên do chính Tiêu chân nhân phân biệt.

Tiêu Phàm tiện tay nhận lấy, liếc qua, hai mắt lại bỗng dưng trợn tròn, trên khuôn mặt vốn bình tĩnh, lộ ra vẻ cực kỳ khiếp sợ.

- Làm sao vậy?

Đám người Uyển Thiên Thiên không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, không biết đã xảy ra biến cố gì, lại khiến một Tiêu Phàm luôn bình thản như nước bỗng nhiên biến thành bộ dạng như thế. Đừng nói Uyển Thiên Thiên Đường Huyên, dù là Tân Lâm, đi theo Tiêu Phàm hơn ba năm, dường như cũng chưa từng thấy qua vẻ khiếp sợ như thế.

Tiêu Phàm hoàn toàn không để ý tới sự kinh ngạc của ba cô gái, dường như mê muội, hai mắt gắn chặt trên trang giấy nhỏ có nếp gấp kia, vẻ khiếp sợ trên mặt, không có chút nào giãn ra.

- Là cố luân hồi chi đạo, khứ lai vãng phục, như luân hồi toàn, lục đạo canh thế, chu nhi phục thủy, vô hữu bất biến...

Tiêu Phàm lẩm bẩm có tiếng trong miệng.

- Chị Tân, đây là vật gì?

Uyển Thiên Thiên thật sự không kiềm chế được, hạ giọng hỏi Tân Lâm.

Dù sao thời gian ở cùng nhau giữa Tân Lâm và Tiêu Phàm cũng vượt xa thời gian cô và Tiêu Phàm quen biết nhau, lại luôn ở cùng với Tiêu Phàm tại Chỉ Thủy Quan, những đồ vật thần bí này, chắc chắn biết nhiều hơn mình.

Tân Lâm cũng rất hoang mang, lắc lắc đầu, hạ giọng nói:
- Tôi cũng không rõ lắm, hình như có chút liên quan đến ' Luân Hồi Tướng ' mà anh ấy tu luyện...

- Luân Hồi Tướng? Đó là cái gì vậy?

Uyển Thiên Thiên càng thêm mơ hồ.

Tân Lâm biết đến tình hình thất lạc số trang của "Vô Cực cửu Tương Thiên", "Thiên Nhân Thiên" mười không còn một, "Trường Sinh Thiên" và "Tạo Hóa Thiên" hoàn toàn thất lạc. Thậm chí ngay cả "Luân Hồi Thiên" mà Tiêu Phàm dốc lòng tu luyện thực ra cũng là không hoàn chỉnh, theo Tiêu Phàm nói, quyển sách nguyên bản thiếu khoảng hai ba phần mười.

Những thông tin này, Tân Lâm đương nhiên sẽ không nhắc đến với Uyển Thiên Thiên.

Tiêu Phàm cũng không có nói qua.

Nhưng Tân Lâm lại biết, từ lần trước nghịch thiên cải mệnh cho Tiêu lão gia tử, Tiêu Phàm gặp phải cường địch công kích. Tuy rằng giữ được tính mạng, nhưng cảnh giới giảm mạnh, các loại tướng ác nghịch liên tục xuất hiện. Muốn một lần nữa tu luyện "Luân Hồi Tương" tới cảnh giới viên mãn, theo Tiêu Phàm nói, nhất định phải tìm lại những chương đã bị thất lạc kia của "Luân Hồi Thiên", lúc này mới có thể tránh lối đi tắt, tái tạo luân hồi.

Nhìn Tiêu Phàm khiếp sợ như thế, miệng nhắc tới lại có hai chữ "luân hồi", Tân Lâm liền mơ hồ đoán được. Những nội dung Diêm đại sư ghi lại trong trang giấy này, khả năng đúng là những gì Tiêu Phàm khổ sở tìm kiếm.

Diêm đại sư thì mỉm cười đứng lặng một bên, dường như đã sớm đoán trước được những gì sẽ xảy ra.

Phải rất lâu sau, Tiêu Phàm mới ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt nhấp nháy nhìn thẳng Diêm Tướng, trầm giọng nói:
- Diêm đại sư, mấy thứ này từ đâu ra vậy?

Diêm đại sư cười ha hả, nói:
- Tiêu tiên sinh, cái này thì ngài đừng tìm hiểu đến cùng. Tôi chỉ muốn hỏi Tiêu tiên sinh, những khẩu quyết và pháp tướng này, có phải là những gì Tiêu tiên sinh cần không?

Tiêu Phàm gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, Diêm đại sư, những khẩu quyết và pháp tướng này quả thật đều là những gì tôi cần. Nhưng Diêm đại sư cũng nên hiểu, khẩu quyết này cũng là không được trọn vẹn đầy đủ đâu, không nhiều bao nhiêu so với khẩu quyết mà tôi có được. Chỉ dựa vào khẩu quyết và pháp tướng không trọn vẹn này mà muốn đổi lấy bình bát này, e rằng không đủ.

Diêm đại sư cười nói:
- Cái này tôi đương nhiên biết, làm kinh doanh mà, chính là đồng giá trao đổi. Tiêu tiên sinh yên tâm, khẩu quyết và pháp tướng đều là hoàn chỉnh đấy. Nhưng không giấu gì Tiêu tiên sinh, những khẩu quyết và pháp tướng này cũng không phải là tôi tự tu luyện, mấy thứ này cũng không phải là do tôi viết. Tiêu tiên sinh nếu như muốn có được khẩu quyết và pháp tướng hoàn chỉnh, sợ là còn phải vất vả đi cùng tôi một chuyến đến gặp sư phụ tôi.

- Sư phụ ông?

Hai hàng lông mày Tiêu Phàm hơi giương lên, hơi giật mình hỏi.

- Đúng, chính là sư phụ tôi. Tiêu tiên sinh, ý ngài như thế nào?

- Được, chúng ta lên đường thôi.

Tiêu Phàm không chút do dự gật đầu, nói.

Người này không ngờ lấy ra pháp tướng tu luyện và khẩu quyết thất lạc của "tướng luân hồi", việc này thật hề đơn giản. Đừng nói là đi gặp sư phụ ông ta, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, Tiêu Phàm cũng sẽ quyết không chần chừ.