Đại Hào Môn

Chương 330: Mục tiêu xuất hiện




Mặt trời rực rỡ chiếu trên cao, một chiếc xe việt dã lắc lư tiến vào trấn Lão Hà.

Trấn Lão Hà là thị trấn cách Lão Hà thôn gần nhất, cũng là thị trấn lớn nhất trong

vòng bán kính mười dặm, dựa theo sự quy hoạch kinh tế của Huyện ủy Thái Hoa

mấy năm trước, trấn Lão Hà phải xây dựng trở thành một thị trấn trung tâm của

khu vực, có tác dụng phóng xạ giống như một cỗ máy phát huy kinh tế. Những

năm này càng thêm đầu tư vốn cho trấn Lão Hà, muốn làm nền móng xây dựng to

lớn. Bởi vậy tuy rằng chỉ là một trấn nhỏ trong núi trên cao nguyên Hoàng Thổ,

nhân khẩu thường trú cũng đạt đến mấy nghìn, chợ tương đối náo nhiệt.

Từ Lão Hà thôn đến thị trấn Lão Hà, xe phải lái hơn một tiếng.

Xe việt dã phong trần mệt mỏi, “két” một tiếng dừng lại trước cửa tiệm thuốc bắc

lớn nhất của thị trấn Lão Hà, ba nữ tử bước xuống, ngay lập tức thu hút không ít

ánh mắt của người đi đường.

Quả thực ba nữ tử này bước đi là hai thái cực khác nhau.

Cô gái bước xuống từ ghế lái, dáng người cao gầy đầy đặn, bộ ngực cao ngất, mặc

Âu phục nữ màu lam, giống như uy phong đẹp đẽ của các nữ tổng tài trên truyền

hình; cô gái bước xuống từ ghế phụ, lại là một người mặc trang phục mô phỏng

theo phong cách Hàn Quốc, một gái có vẻ đẹp thiên kiều bá mị,đôi mắt linh động,

lông mi dài, tinh xảo giống như búp bê, trong phim chưa từng thấy một cô nương

nào xinh đẹp như vậy.

Nhưng ngược lại, bước xuống từ ghế sau của xe việt dã lại là một vị đại tẩu trung

niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, tay chân thô kệch, mặc một bộ Âu phục màu vàng

đất kiểu cổ lật cũ dành cho nữ, tóc ngắn ngang tai, làn da thô ráp, từ trên xuống

dưới, đều rất quê mùa, vừa nhìn đã biết chính là đại tẩu ở vùng nông thôn địa

phương. So với hai vị đại mỹ nữ bên cạnh một chút cũng không tương xứng.

Ba người phụ nữ hoàn toàn không phải cùng một thế giới như vậy, làm sao lại có

thể ở cùng nhau, ngồi cùng một xe đến được?

Quả thật làm cho người ta cảm thấy rất khó lí giải.

Vị đại tẩu trung niên cũng không thèm để ý đến ánh mắt đến ánh mắt của người

xung quanh chút nào, ngẩng đầu nhìn lên tấm biển cửa tiệm thuốc Bắc, cười ha ha

vài tiếng, nói:

- Uyển tiểu thư, Đường tiểu thư, đây là tiệm thuốc bắc lớn nhất của thị trấn

Lão Hà rồi, các cô cần mua thuốc gì, trong này đều có. Tôi không đưa các cô vào,

phải đi đến nhà em gái họ của tôi rồi. Chúng ta sau khi ăn trưa, ba giờ chiều, vẫn

gặp nhau ở nơi này, cùng nhau quay về.

Vị đại tẩu trung niên này, hiển nhiên là Thúy Hoa của Lão Hà thôn, mà người cùng

đến với bà ta lại là Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên.

Đồng ý với lời mời của Diêm đại sư, Tiêu Phàm ở lại Lão Hà thôn giúp ông bày

bố “ Càn Khôn lục hợp trận” kia. Đây là đại trận dùng để trấn áp “ thất sát chi địa”,

không phải nhỏ, tính toán Tiêu Phàm là thuật pháp tông sư như vậy, cũng không

thể một lần là xong. Bởi vì trước đó không có chuẩn bị, chỉ riêng luyện chế vài

món pháp khí bày bố trận, đã phải bỏ ra thời gian mấy ngày. Tiêu Phàm còn phải

thêm vào linh lực cho mấy món pháp khí này, tiêu hao không ít tinh lực, mấy ngày

nay, cần bổ sung dinh dưỡng nhiều.

Bổ sung dinh dưỡng của Tiêu chân nhân, lại không phải là nhờ vào thịt cá, mà là

cần uống một số các vị thuốc đại bổ nguyên khí.

Vào những thời điểm quan trọng như thế này, Tân Lâm hiển hiên sẽ không rời bên

cạnh Tiêu Phàm nửa bước.

Uyển Thiên Thiên bèn xung phong nhận làm nhân viên mua sắm, cầm đơn thuốc

mà Tân Lâm kê, Đường Huyên phụ trách lái xe, kéo theo Thúy Hoa tẩu dẫn đường,

xe việt dã lắc lư cả đoạn đường, hướng về phía thị trấn Lão Hà.

Nghe nói đến đi chợ phiên thị trấn, còn được thuận đường đáp nhờ xe, Thúy Hoa

tẩu hiển nhiên mặt mày hớn hở, không có ý kiến gì liền đồng ý.

Diêm Thái Hoa không phải là tên keo kiệt, mấy năm nay tuy rằng không quay về

Lão Hà thôn, lương cho Thúy Hoa lại là phát đều đặn từng tháng chưa hề rơi rớt,

một cắc cũng không thiếu, đãi ngộ của Thúy Hoa không hề thấp, đều đạt đến mức

lương của công nhân viên chức bình thường trong xí nghiệp nhà nước rồi.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà những năm này Thúy Hoa tận tâm

tận lực chăm sóc ông cụ .

Trong tay có tiền mặt, đi dạo chợ phiên liền trở thành niềm yêu thích nhất của

Thúy Hoa. Có điều Thúy Hoa cũng tự biết mình, có chủ ý đến thị trấn sẽ đi tìm cô

em họ cùng nhau đi dạo, tuyệt đối không đi dạo cùng Uyển tiểu thư Đường tiểu

thư, diện mạo, dáng vóc này quả thật kém xa vạn dặm. Cố ý làm dơ dáy chuyện

của mình, tuyệt đối không thể làm.

Uyển Thiên Thiên, Đường Huyên vừa từ trên xe bước xuống, đôi lông mày của

một nam tử trẻ tuổi trong tiệm mỳ đối diện ở một góc liền dương lên, nghiêng đầu

nhìn Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên, lại mở bàn tay nắm chặt, trong bàn tay

đang nắm là một miếng ngọc phù mỏng manh.

- Chuẩn như thế...Chủ nhân quả thật là thần tiên hạ phàm rồi....

Cảm nhận được từng đợt từng đợt tin tức mà miếng ngọc phù trong tay truyền đến,

nam tử trẻ tuổi không khỏi nhẹ nhàng cảm thán một câu. Nam tử trẻ tuổi này tướng

mạo vô cùng bình thường, cách ăn mặc cũng không hề xuất chúng, lẫn trong đám

người, không có chút gì thu hút. Đương nhiên, nếu như tỉ mỉ quan sát, liền có thể

phát hiện, anh ta chung quy cũng có điểm không giống với người bình thường, đó

chính là ánh mắt của anh ta đặc biệt sắc bén, tinh quang lóe sáng.

Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên hiển nhiên không thể phân biệt ra ánh mắt đặc

biệt trong vô số những ánh mắt từ bốn phương tám hướng quăng đến, đối với đại

mỹ nữ siêu cấp mà nói, được đàn ông chú ý, là việc hết sức bình thường, sớm đã

quá quen thuộc rồi.

- Yes Sir, đại tẩu, cô đi thong thả nhé...

Uyển Thiên Thiên cười khanh khách, chia tay với Thúy Hoa tẩu.

Vốn dĩ Uyển Thiên Thiên vẫn muốn mời Thúy Hoa tẩu dẫn đường, ở thị trấn Lão

Hà này đi lại thăm thú một chút, đây là thói quen của Uyển Thiên Thiên. Mỗi khi

đến một thị trấn mới, đều không nhịn được phải “ thám thính” một phen, hi vọng

có thể phát hiện ra cái gì đó.

Dưới lớp đất Hoàng Thổ ở phía Đông của sông Hoàng Hà này, nhất định được

chôn không ít đồ tốt.

Nhưng Thúy Hoa tẩu người ta lại kiên quyết không chịu làm lá cây đi lót cho hai

đóa hoa hồng các cô, đây cũng gọi là không có cách nào khác.

Đánh tiếng qua với hai cô, Thúy Hoa tẩu liền vui vẻ đi về phía nhà của cô em họ,

trong tay xách theo một chiếc giỏ trúc, bên trong là chút đặc sản địa phương như

trứng gà rau quả các loại, đặc biệt đi cho cô em họ. Ở thị trấn, ngay cả uống ngụm

nước cũng phải bỏ tiền ra mua.

Thúy Hoa tẩu vừa quẹo, nam tử trẻ tuổi ngồi trong quán mì đối diện một góc liền

đứng dậy, bước nhanh theo, đối với Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên vừa bước

vào tiệm thuốc Bắc, hoàn toàn không quan tâm đến.

Thúy Hoa tẩu căn bản không phát giác ra có người đang bám theo, nay cả ý nghĩ

như vậy đều không có.

Ai sẽ bám theo một phụ nữ nông thôn thô kệch như bà đây?

Đùa chứ!

Thị trấn Lão Hà nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, dù sao cũng có tận

mấy con phố. Thúy Hoa tẩu mỗi năm đều phải đến đi dạo mười mấy lần, đối với

đường lớn ngõ nhỏ của thị trấn, cực kỳ quen thuộc, dọc theo phố lớn đi một đoạn,

bèn cua vào một hẻm nhỏ yên tĩnh. Từ hẻm nhỏ này đi ra, đi thêm mấy trăm mét,

thì đến nhà em họ rồi, rất gần.

Đi vào trong hẻm nhỏ, nam tử trẻ tuổi đã cách Thúy Hoa tẩu chỉ có vài mét. Thúy

Hoa tẩu vẫn không hề phát hiện ra, sau lưng có một người đi theo. Quả thực người

đàn ông kia bước đi giống như mèo vậy, không phát ra một tiếng động nhỏ nào.

Lại bước thêm một lúc, xuất phát từ bản năng của động vật, Thúy Hoa tẩu rốt cuộc

cũng phát hiện ra sau lưng có chút khác thường, mãnh liệt dừng bước, nghiêng đầu

qua, thiếu chút nữa đụng vào mặt người đàn ông ngay đối diện.

- A ....

Thúy Hoa tẩu giật nảy người, không kìm nổi liền muốn kêu lên.

Nhưng tiếng kêu sợ hãi này cực kỳ ngắn ngủi, duy trì không đến một phần mấy

giây liền đột nhiên dừng lại. Miệng của Thúy Hoa tẩu bị che bằng một bàn tay

mạnh mẽ có lực, mặc cho bà ta giãy dụa vặn vẹo thế nào, cũng giống như chuồn

chuồn rung cột đá, không thể dao động bàn tay kia một chút. Thúy Hoa tẩu hai

mắt trừng lớn, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ muốn chết. Rất nhanh, đôi mắt mở lớn

của Thúy Hoa tẩu liền từ từ khép lại, tay chân cũng ngừng vặn vẹo dãy dụa, đầu

nghiêng một cái, hôn mê bất tỉnh .

Khoảng chừng một giờ sau, nam tử trẻ tuổi xuất hiện ở một phòng khách sạn phía

Tây của thị trấn Lão Hà.

Tên khách sạn là “ khách sạn Lão Hà”, là khách sạn cao cấp nhất của thị trấn Lão

Hà. Đương nhiên, ở địa phương nhỏ như thế này, khách sạn có “sang trọng” đến

mấy, độ sang trọng cũng chưa chắc đã sánh bằng một nhà nghỉ của thành phố lớn.

Tuy nhiên, một gian phòng VIP nhất của khách sạn, tối qua đã có người ở.

Đối với vị khách này, ông chủ không những tôn kính, thậm chí còn mang theo ý

sợ hãi sâu sắc. Quả thật người đàn ông trung niên này quá uy nghiêm, bất kì ai vừa

nhìn thấy, đều biết rằng ông ta là một nhân vật lớn rất tài giỏi, sợ hãi từ trong tâm

tưởng.

Không nhận được sự phân phó, ông chủ và phục vụ trong khách sạn, ai cũng không

dám đi quấy rầy vị khách này.

Trên thực tế, tối hôm qua cả lầu ba của khách sạn đã trở thành “vùng cấm”, uy

nghiêm của người đàn ông trung niên này không phải là đến từ một người, ngoại

trừ căn phòng VIP kia, các phòng khác của lầu ba đều bị tùy tùng của ông ta thuê

lại. Nhân viên tùy tùng nam có nữ có, nhưng cũng không có gì là “không đúng”,

đặc điểm duy nhất chính là ánh mắt quá lạnh, khi nhìn người khác, ánh mắt đó

không mang theo một chút tình cảm nào. Những người khác trong mắt của bọn họ,

phảng phất là một cỗ thi thể, hoặc là một đám rối gỗ mà thôi.

Ông chủ khách sạn lúc trẻ cũng xem như chạy qua giang hồ, gặp qua không ít

chuyện, cũng là một người có gan to, lại vẫn bị những người này dọa chết khiếp.

Cảm giác, những người này quả thực chính là đến từ một thế giới khác, không

giống như những sinh vật có máu có thịt có tình cảm trong cuộc sống. Nếu như là

trong phim viễn tưởng, ông chủ liền trực tiếp hoài nghi bọn họ là quái thai bị “sinh

vật quái dị” chiếm cứ thân thể nhân loại.

Nam tử trẻ tuổi không gặp trở ngại gì, lên tầng ba của “ khách sạn Lão Hà”, trực

tiếp đi thẳng đến trước cửa phòng VIP, nhẹ nhàng gõ cửa, tiếng gõ cửa rất có tiết

tấu, tỉ mỉ nghe qua, dường như ẩn chứa bí mật nào đó không muốn để người khác

biết, hình như đang đối chiếu ám hiệu với người trong phòng.

Một lát sau, cánh cửa phòng VIP mở ra, một gương mặt xinh đẹp của một mỹ nữ

hiện ra, chỉ có điều lạnh băng, làm cho người ta nhìn thấy trong lòng dựng hết lông

tơ lên. Ánh mắt lạnh băng băng của mỹ nữ quét qua trên mặt anh ta một lượt, sau

đó mới nhường đường.

Nam tử trẻ tuổi lách mình tiến vào, liếc mắt liền nhìn thấy người đàn ông trung

niên đang ngồi ngay ngắn trên sô pha phòng khách.

- Tham kiến Diệp Vương!

Nam tử trẻ tuổi lập tức quỳ một gối xuống, cúi thấp đầu, cung cung kính kính nói.

Mặc dù đây chỉ là một nhà nghỉ không được xếp hạng của một trấn nhỏ hẻo lánh

nằm ở phía Đông sông Hoàng Hà, Diệp Cô Vũ vẫn ngồi rất hào sảng, có khí phách,

tư thế đó, nghiễm nhiên không có gì khác biệt với khi ở trong căn phòng Tổng

thống của khách sạn Trung Thiên.

Một mỹ nữ mặc áo bào trắng trẻ tuổi, quỳ gối bên chân của ông ta, nâng nắm tay

trắng nõn nà, nhẹ nhàng đấm bóp đùi cho ông ta. Mỹ nữ áo trắng vừa mở cửa cho

người đàn ông trẻ tuổi kia, cũng vô thanh vô thức quay về bên cạnh Diệp Cô Vũ,

quỳ gối xuống một bên còn lại, cũng giơ nắm tay trắng nõn, nhẹ nhàng đấm bóp

cho Diệp Vương.

Nam tử trẻ tuổi giống như không khí, căn bản không hề tồn tại.

Trong mắt các nàng, chỉ có Diệp Vương.

Vị thần tối cao trong tâm trí của các nàng .

- Đứng lên!

Diệp Vương chậm rãi nói, giọng điệu vẫn là thẳng thắn có lực như thế.

- Vâng.

Nam tử trẻ tuổi theo lời đứng dậy, cúi đầu mà đứng, bình tĩnh hô hấp, không dám

ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp Vương.

- Báo cáo Diệp Vương, mục tiêu đã xuất hiện rồi.