Đại Hào Môn

Chương 51: Văn điên, võ điên




Nhà của Yến Đông Lâu có hàng rào bao bọc ở phía sau núi, nhà lợp bằng ngói có bốn gian, một cái sân nhỏ, nhìn xa xa gần như mới xây.

Yến Đông Lâu nói với Tiêu Phàm:

- Tiêu tiên sinh! Nhà này là do Đặng đại ca xây cho chúng tôi.

Đặng Thông Thiên khoát tay chặn lại, nói:

- Đông Lâu à! Không được nói những việc đó nữa, năm đó, anh và anh của em là giao tình gì chứ? Hắn còn cứu anh một mạng....

Tân Lâm hỏi:

- Ca ca của Yến tiên sinh làm gì?

- Hái thuốc, cũng rất yêu thích câu cá, Đông Lâu còn cùng ca ca của cậu ấy còn cùng nhau bái sư học câu cá. Hiện tại, Đông Lâu chính là điếu vương của Khánh Nam chúng ta.

Yến Đông Lâu vội vàng xua tay, nói:

- Đặng đại ca, em không dám nhận là điếu vương đâu, Hướng lão của Ô Kê trại có kinh nghiệm phong phú hơn so với em.

Nghe ý tứ xâu xa trong câu này thì Yến Đông Lâu có vẻ rất tôn sùng vị Hướng lão này.

- Này, Hướng lão đầu đã bao lâu chưa có xuất hiện chứ? Mấy năm trước, hắn đúng là lợi hại, hiện giờ sao... Một cụ già bảy tám mươi tuổi không thể tính là...

Yến Đông Lâu liền phì cười.

Đặng đai ca là như vậy, nói cái gì chính là cái đó, anh ấy không thích người khác chống đối với anh.

Đám người đi về hướng sân nhỏ, nhưng lại thấy một người đang ngồi dưới cây bồ đào, ngơ ngác nhìn ngọn núi phía xa xa, mặt mũi dại ra, trong miệng liên tục lẩm bẩm cái gì đó, cũng không nghe rõ được là cái gì.

Đó là một người đàn ông, nhìn bề ngoài chắc khoảng bốn mươi tuổi, có lẽ không được chăm sóc chu đáo, tóc hơi dài, dài đến vai, dáng người vô cùng gầy, mặc quần áo nông gia may bằng vải thô bình thường, nhưng cũng rất sạch sẽ. Đám người vừa vào cửa, người đàn ông này cũng không có nữa điểm phản ứng, vẫn tiếp tục duy trì tư thế ngồi như cũ, cũng không biết là hắn đã ngồi đó bao lâu rồi.

- Ca...

Yến Đông Lâu lập tức đi tới, kêu lên một tiếng.

Người đàn ông không có chút phản ứng nào.

- Ca, ăn đường... Đặng đại ca mua này.

Yến Đông Lâu nghẹn ngào, nhanh chóng mở túi ni lông lấy ra một cái kẹo, lột ra, cẩn thận đưa đến bên mép người đàn ông gầy còm. Có thể nhận thấy, tính cách của Yến Đông Lâu tương đối nhu nhược, dễ dàng xúc động. Người đàn ông gầy còm há miệng, ngậm kẹo vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, vẫn như trước không nói lời nào, cũng không thèm nhìn Yến Đông Lâu một cái.

Đặng Thông Thiên liền thở dài, nói:

- Đó chính là ca ca của Đông Lâu, Yến Tây Lâu. Lúc còn trẻ, Tây Lâu là một anh chàng rất đẹp trai tài giỏi, là một cao thủ hái thuốc, vượt núi băng đèo như đi trên đất bằng, những nơi người khác không thể đi được hắn đều có thể đi đến. Ngay cả tôi cũng thua kém hắn. Thế nhưng mười năm trước, sau một lần hái thuốc trở về không bao lâu thì hắn đã trở thành như vậy, mỗi ngày đều ngồi thừ người ra, cũng không nói với ai lời nào, trong miệng cứ lẩm bẩm một mình như vậy, cũng không ai nghe rõ hắn nói cái gì, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra... Khụ khụ!

Đặng Thông Thiên vừa nói vừa liên túc lắc đầu.

Tỉ mỉ quan sát Yến Tây Lâu, đúng là giống như Đặng Thông Thiên nói, đường nét trên khuôn mặt hắn rất rõ ràng, ngũ quan cân đối. Nhìn ngang nhìn dọc đều thấy là một anh chàng đẹp trai, dù cho bây giờ vô cùng gầy, mặt mày dại ra. Nhìn mà chua xót trong lòng.

Tân Lâm hỏi:

- Không có dẫn hắn đi chữa bệnh sao?

Đặng Thông Thiên lắc lắc đầu, nói:

- Kéo thế nào hắn cũng không nhúc nhích. Tân tiểu thư à! Cô không biết đâu, sức của Tây Lâu rất mạnh, đừng nói là người bình thường không thể kéo được hắn, mà ngay cả tôi cũng không kéo hắn nhúc nhích được.

Tân Lâm nghe xong thì vô cùng kinh hãi.

Bản lĩnh của Đặng Thông Thiên thế nào, Tân Lâm cũng từng diện kiến qua. Tuy rằng Tiêu Phàm chỉ dùng một chiêu đã chế trụ được hắn, nhưng tuyệt đối không thể lấy Tiêu Phàm làm "Vật tham chiếu" được. Hiện tại, thế gian có bao nhiêu người có thể cùng với chưởng môn chân nhân đương nhiệm của Vô Cực Môn so chiêu được chứ? Mặc dù Hồng Sa Chưởng mà Đặng Thông Thiên tu luyện vẫn không thể xem là võ công ngoại môn đứng đầu, nhưng nó cũng vô cùng cương mãnh, vô cùng bá đạo.

Thoạt nhìn, cân nặng của Yến Tây Lâu cũng chưa tới một trăm cân, nhưng mà ngay cả Đặng Thông Thiên cũng không thể kéo hắn nhúc nhích được?

- Hắn có tu luyện qua võ thuật sao?

Đặng Thông Thiên thoáng chau mày, nói:

- Đã từng luyện qua, trong làng chúng tôi có rất nhiều người luyện võ, đều là do lão tổ tông truyền lại, chủ yếu là để cường thân kiện thể, người thực sự bằng lòng chịu cực khổ tu luyện càng ngày càng ít, dù sao thì thời đại đã thay đổi rồi...

Yến Đông Lâu ngắt lời Đặng Thông Thiên:

- Tân cô nương, Đặng đại ca chính là cao thủ lợi hại nhất Tây Trại, mười người cũng không đánh lại anh ấy.

Mặt dày như Đặng Thông Thiên cũng chợt đỏ lên, liếc Yến Đông Lâu một cái, vội vàng nói:

- Đông Lâu đừng có nói nhảm, anh mà tính là cao thủ gì chứ? Đừng để cho khách quý chê cười.

Nói thực, trong lòng Đặng Thông Thiên đối với Tiêu Phàm là cảm kích biết ơn, nhưng hắn cũng rất thắc mắc, Tiêu Phàm nhiều nhất cũng chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thế nhưng lại luyện thành một thân thủ cao siêu như vậy. Có thể xem là thiên hạ vô địch thủ, có lẽ người có thể làm đối thủ ngang sức với cậu cũng không nhiều lắm.

Ít nhất trong mắt Đặng Thông Thiên, Tiêu Phàm là như vậy.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

- Đặng đại ca không nên quá khiêm tốn như vậy, Hồng Sa Chưởng uy mãnh bá đạo, bên ngoài khó có địch thủ. Cho dù không phải là nhất đẳng cao thủ cũng là nhị đẳng cao thủ.

Đặng Thông Thiên là một người thẳng thắn, nghe Tiêu Phàm nói vậy thì cười ha hả, nói:

- Có thể được Tiêu tiên sinh khen một câu như vậy, đối với lão Đặng tôi chính là vinh quang không gì sánh được... Nào, đến đây, Tiêu tiên sinh; Tân cô nương! Chúng ta vào nhà ngồi. Cửu thẩm, cửu thẩm, có khách đến thăm, khách quý!

Một lão phụ nghe tiếng Đặng Thông Thiên thì vội bước ra cửa, bà cũng vô cùng gầy còm, mặt mày hiền hậu, sắc mặt có chút xanh mét, bước chân có chút khập khiễng, rõ ràng có bệnh trong người. Bà vừa nhìn thấy Đặng Thông Thiên thì lập tức nở nụ cười.

- Là Thông Thiên tới sao? Còn có khách quý nữa, xin mời vào nhà ngồi!

Tiêu Phàm cung kính nói:

- Cửu Thẩm khỏe chứ ạ. Đặng đại ca à! Tôi thấy cái sân này cũng rất lớn, hay là chúng ta cứ ngồi trong sân là được rồi. Chúng tôi đi gấp quá, cũng không có mang theo lễ vật gì, thực sự là ngượng ngùng mà.

Đặng Thông Thiên vội vàng nói:

- Tiêu tiên sinh đừng nói vậy, ngài là ân nhân của Đặng mỗ tôi. Hôm nay, ngài có thể đến cái làng nhỏ này đã xem như là cho chúng tôi mặt mũi rồi. Thông thường khách quý như vậy, chúng tôi có dùng kiệu tám người khiêng cũng không mời được nữa là. Đông Lâu à! Mau đem mấy cái ghế ra đây, chúng ta ngồi trong sân nói chuyện.

- Dạ...

Yến Đông Lâu trả lời một tiếng rồi vội vàng chạy vào nhà, tay chân nhanh nhẹn đem mấy cái ghế ra, dọn sạch cái bàn gỗ, đoán chừng đây chính là cái bàn nhỏ dùng để ăn cơm.

Cửu Thẩm đích thân mang ra một đĩa đầy hạt dưa; đậu phộng cùng với một ít hoa quả khô ra, đoán chừng hái từ trong núi. Ngoài ra còn có một đĩa cá khô, màu sắc rất óng ánh, hương thơm lập tức xộc vào mũi.

Đôi mắt mèo xanh biếc của Hắc Lân tức khắc trợn tròn.

Đặng Thông Thiên cười nói:

- Tiêu tiên sinh à! Con mèo của ngài rất biết phân biệt hàng tốt xấu nha. Đây chính là cá bạc ngân được Đông Lâu câu ở trong đầm sâu Ô Kê Sơn, Cửu Thẩm đích thân làm đó, mùi vị vô cùng tươi ngon, còn có tác dụng bổ khí an thần.

Tân Lâm bĩu môi, nói:

- Hừ, ngậm một cái là ta vả vào mồm, chiều riết hư à!

Tân Lâm vừa nói vừa cầm một con cá đưa tới miệng Hắc Lân, Hắc Lân lườm cô một cái rất kiêu ngạo rồi há miệng cắn, sau đó lập tức xoay người sang chỗ khác, đứng lên quẫy quẫy đuôi. Đây cũng là thói quen của Hắc Lân, không thích ăn trước mặt người khác, rất rụt rè khi ăn.

Cửu Thẩm cầm lấy gói quà vặt mua từ cửa hàng, lại đi vào trong nhà, cũng không có ngồi đó tiếp khách.

Đặng Thông Thiên vội vàng giải thích:

- Tiêu tiên sinh à! Đây chính là phép tắc của làng chúng tôi, đàn bà không được ngồi bàn.

Tân Lâm hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng cô rất xem thường quy tắc này.

Thất Diệu Cung lấy chế độ nữ tôn, đệ tử hạch tâm hầu hết là nữ, rất ít nam, hơn nữa toàn bộ bọn họ đều là đệ tử ngoại môn làm chân sai vặt. Có rất ít đệ tử nam có thể học được tuyệt kỹ truyền thừa chân chính của Thất Diệu Cung.

Đặng Thông Thiên liền cảm thấy lúng túng, vội vàng nói:

- Tân cô nương à! Đây là phép tắc của làng chúng tôi mấy trăm năm qua thôi, chỉ là quy tắc trong nhà, cũng không ai muốn sửa đổi... Không phải áp dụng với cô, cô là khách quý của chúng tôi.

Tân Lâm gật đầu, biểu hiện đã rõ, nói:

- Bình thường do Yến Đông Lâu chăm sóc Cửu Thẩm cùng với ca ca của hắn sao?

Đặng Thông Thiên nói:

- Cửu Thẩm có bệnh hen suyễn, thân thể tương đối yếu ớt, nhưng mà bà có thể làm được việc nhà. Bình thường, Đông Lâu đi câu cá, bán lấy tiền, sống qua ngày. Chuyện trong nhà cũng do Cửu Thẩm lo liệu, Tây Lâu cũng do Cửu Thẩm chiếu cố... Cũng may là Tây Lâu không có náo loạn ầm ĩ, hắn cũng biết tự ăn cơm. Bằng không thì cuộc sống của bọn họ càng thêm vất vả hơn rồi.

Yến Đông Lâu liền nói:

- Đúng vậy, ai cũng nói may là anh tôi văn điên chứ không có võ điên. Nếu không thì mẹ tôi sẽ vất vả hơn rồi.

Tiêu Phàm mỉm cười, nói:

- Đúng, nếu như anh ấy võ điên thì chỉ sợ không chỉ riêng một nhà anh phiền phức mà sợ là toàn bộ người dân trong làng này cũng gặp phiền phức không nhỏ.

Đặng Thông Thiên vô cùng kinh hãi, vội hỏi:

- Tiêu tiên sinh, ý của ngài là...

Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Tôi không có ý tứ gì khác. Đông Lâu à! Mời cửu thẩm ra đây ngồi một chút, tôi sẽ bắt mạch cho thiếm ấy.

Hai mắt Đặng Thông Thiên lập tức sáng ngời, lập tức lên tiếng:

- Đúng đúng đúng rồi, ngài xem, sao tôi lại quên chuyện này chứ? Tiêu tiên sinh là thần y mà, mau, Đông Lâu à, đi mời cửu thẩm ra đây, mời Tiêu tiên sinh bắt mạch cho thẩm ấy. Nói không chừng bệnh của mẹ cậu sẽ được chữa lành đó,

Tiêu Phàm nói:

- Bệnh kéo dài mười năm muốn trị tận gốc không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được. Tôi cũng không phải thần y, nhưng mà trị cho bệnh tình thuyên giảm, làm cho thân thể của thẩm ấy khỏe mạnh hơn vài phần thì có thể.

Yến Đông Lâu vừa mừng vừa sợ:

- Tiêu tiên sinh còn biết xem bệnh sao?

Đặng Thông Thiên lập tức trừng mắt với Yến Đông Lâu một cái, nổi giận nói:

- Nói nhảm, không phải anh đã nói với cậu rồi sao, chính Tiêu tiên sinh trị hết bệnh cho anh. Nhanh lên, mời cửu thẩm ra đây, đứng ngẩn ngơ ở đó làm gì chứ?

- Dạ, dạ...

Yến Đông Lâu chạy vội vào nhà, dẫn mẹ ra sân.

Cửu thẩm dường như có chút nửa tin nửa ngờ, trong miệng nói thầm:

- Bệnh của mẹ đã có rất nhiều năm rồi, không sao đâu con, người cũng sắp xuống mồ rồi...

Nhưng mà trước khi ngồi xuống cạnh bàn nhỏ, vẫn mỉm cười hỏi thăm Tiêu Phàm.

Đặng Thông Thiên được công nhận là Đại tộc trưởng của Tây Trại, khách quý mà hắn đích thân dẫn tới cửa, bà không thể chậm trễ được.

- Cửu thẩm à! Tôi sẽ bắt mạch cho thẩm.

Tiêu Phàm mỉm cười nói.

Nếu như đến nhà người ta, mời Yến Đông Lâu câu giúp Ngọc Giao thì cũng phải biếu một món quà ra mắt chứ. Kẹo ngọt, điểm tâm thì có chút tầm thường, nhưng quà đương nhiên phải biếu rồi, hơn nữa trông gia cảnh Yến gia rất nghèo khó, rất cần sự giúp đỡ. Mặc dù nể mặt của Đặng Thông Thiên, Yến Đông Lâu chắc chắn sẽ không cự tuyệt, nhưng nếu như cậu giúp thẩm thẩm trị chút bệnh thì lúc Yến Đông Lâu câu Ngọc Giao sẽ tận lực một chút, đó cũng là điều tốt.

Đối với Tiêu Phàm mà nói thì lần này nhất định phải câu được Ngọc Giao, hơn nữa thời gian lúc này lại rất cấp bách rồi.

Chuyện này chỉ cho phép thành công, không được thất bại.