Đại Hào Môn

Chương 67: Lời trách mắng của cha




Trong tiểu viện yên tĩnh, một số cây không phải là loại cây xanh quanh năm đều trở nên khô vàng héo hắt.

Mùa đông đã đến rồi.

Tiêu Phàm chầm chậm đi vào cửa, đi về hướng phòng bệnh.

Lần này, bệnh tình của ông nội vô cùng trầm trọng, đã ở bệnh viện 301 hơn hai tháng rồi, nhưng không hề có dấu hiệu có thể xuất viện. Phó viện trưởng Ninh, người có quan hệ đặc biệt thân thiết với Tiêu Trạm đã lén trao đổi với ông, rằng phải chuẩn bị tâm lý xấu nhất. Đương nhiên bệnh viện đã dốc hết toàn lực chữa trị, Phó viện trưởng Ninh đã đích thân làm tổ trưởng tổ chuyên gia chữa bệnh cho Tiêu lão gia.

Lúc Tiêu Phàm đi vào phòng bệnh là lúc Tiêu Trạm cũng có ở đó, còn có thư ký của Tiêu lão gia và Trương hộ sĩ.

Thấy Tiêu Phàm bước vào cửa, trên mặt Tiêu bộ trưởng lộ ra vẻ không vui.

Biết rõ ông nội bệnh nặng trầm trọng, nhưng Tiêu Phàm lại biến mất hai tháng, không hề xuất hiện ở bệnh viện lấy một lần. Thật không biết là nó bận rộn chuyện gì. Trước kia, ngoại trừ việc khăng khăng muốn đi tu, thì ở những phương diện khác, Tiêu Phàm vẫn luôn là một người rất hiểu chuyện, cậu cũng chính là người khiến Tiêu lão gia vui vẻ.

Nhưng bây giờ cũng không biết có chuyện gì xảy ra với cậu?

Ngược lại Tiêu lão gia lại nở nụ cười vui vẻ.

Tiêu lão gia nửa nằm ở trên giường, thân thể càng thêm gầy gò, trên cánh tay đã trở nên khô héo cắm ống truyền nước biển, tinh thần cực kỳ kém.

Thư ký cùng với Trương hộ sĩ gật đầu với Tiêu Phàm một cái, coi như là chào hỏi. Tình hình của Tiêu lão gia như thế, bất cứ người nào cũng không thể vặn ra được vẻ tươi cười, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.

- Ông nội, ba!

Tiêu Phàm chậm rãi bước tới trước giường bệnh.

- Đi đâu? Lâu như vậy mới chịu lộ mặt!

Tiêu Trạm xịu mặt hỏi, trong mắt tràn đầy tia máu, nhìn qua có vẻ cực kỳ mệt mỏi. Trong khoảng thời gian này, Tiêu Trạm quả thật rất bận rộn. Từ khi phó viện trưởng Ninh lén lút trao đổi tình hình bệnh tật với ông, mặc dù Tiêu Trạm không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng cũng đành phải chuẩn bị công việc "Hậu sự" cho Tiêu lão gia.

Cái gọi là "Chuẩn bị hậu sự" của nhà nhất đẳng đại hào môn ở thủ đô cũng không đơn giản như những gia đình bình thường. Liên tục chừng mười ngày, Tiêu Trạm đều ở đây gặp gỡ nhân vật quan trọng, bàn bạc về trận phong ba về chính trị sau khi ông cụ qua đời. Công tác của bản thân Tiêu Trạm cũng không thể bỏ mặt được, mà phía bệnh viện bên này cũng phải thường xuyên túc trực. Mặc dù Tiêu Trạm tuổi còn trẻ, thân thể cũng không tệ, nhưng ông cũng cảm thấy không chịu đựng nổi.

- Có chút việc gấp.

Tiêu Phàm trả lời cha một câu đơn giản.

Cặp lông mày của Tiêu Trạm nhướng lên cao.

Rõ ràng câu trả lời này của Tiêu Phàm không đủ làm cho ông hài lòng, có chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của ông nội mình chứ? Chẳng qua là có mặt Tiêu lão gia ở đây, nên Tiêu Trạm không tiện răng dạy con trai, tránh cho ông cụ nhìn không thoải mái, bệnh tình lại nặng thêm.

Cơn tức giận của Tiêu Trạm nằm trong dự liệu của Tiêu Phàm, cậu trầm ngâm nói:

- Ông nội, cha, con có một số việc muốn đơn độc nói với hai người.

Vẻ mặt của thư ký thoáng chốc cứng đờ.

Ý của Tiêu Phàm chính là muốn hắn và Trương hộ sĩ tránh đi. Sự việc như vậy diễn ra ở vô số hào môn thế gia, thông thường thư ký đều tự hiểu, hắn cũng không muốn dính vào quá sâu.

Hào môn sâu tựa như biển!

Có đôi khi tham dự việc cơ mật quá sâu chưa chắc là chuyện tốt lành gì.

Chẳng qua loại yêu cầu này nói ra từ miệng của Tiêu Phàm, thoáng có chút kỳ lạ. Nghiêm túc mà nói, Tiêu Phàm chẳng qua chỉ có quan hệ huyết thống với Tiêu lão gia mà thôi, những việc lớn việc nhỏ của Tiêu gia, cho tới bây giờ cậu cũng không hề nghe lọt tai.

Cậu ta là "Người tu hành".

Đừng nói là những trưởng bối hào môn thế gia khác, cho dù là con gái hay thân thích khác của Tiêu gia cũng đều bài trừ Tiêu Phàm. Hoặc giả chỉ có tiệc sinh nhật, kết hôn, hoặc những dịp ăn mừng như vậy thì bọn họ mới nhớ tới Tiêu gia còn tồn tại một cháu đích tôn như vậy mà thôi.

Cuối cùng Tiêu Trạm có vẻ đã không nhịn được nữa, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, kêu lên một tiếng, nói:

- Có việc gì cứ nói đi, ở đây cũng không có người ngoài.

Những lời này của Tiêu Trạm, hiển nhiên là muốn cấp cho bí thư mặt mũi. Bí thư của Tiêu lão gia cũng là con trai trưởng của phó cấp bộ bát kinh, giữ chức vụ cấp phó ở trung ương bộ ủy, lại tham gia hội đồng quan trọng trong bộ vụ. Quyết định quan trọng của cán bộ cấp cao nhất cũng do hắn phản hồi lại cho Tiêu lão gia, khi Tiêu lão gia đưa ra "Kiến nghị" cũng do hắn phản hồi lại cho lãnh đạo chủ chốt cùng với những ban ngành liên quan.

Tiêu Phàm rất bình tĩnh, gật đầu với cha một cái, nhưng miệng lại đóng chặt lại, không nói thêm bất cứ lời nào nữa.

Tiêu lão gia nằm ở trên giường bệnh, khẽ ho khan một tiếng. Chỉ phát ra vỏn vẹn một tiếng ho khan, mà Tiêu lão gia đã mất rất nhiều khí lực rồi.

Bí thư lập tức gật đầu, thấp giọng nói:

- Tiêu lão, Tiêu bộ trưởng, tôi ra ngoài một lúc.

Cha già đã biểu hiện thái độ của mình thì Tiêu Trạm cũng không tiếp tục kiên trì nữa, chỉ mang theo một chút áy náy gật đầu với bí thư. Khóe miệng bí thư thoáng nhấc lên một nụ cười, trên mặt lập tức xuất hiện vết nhăn, biểu hiện bản thân ông hiểu, mong Tiêu Trạm không cần phải để ở trong lòng.

Trương hộ sĩ cũng vội vàng đuổi theo bí thư, hai người cùng nhau ra ngoài, đi tới cửa còn ngoái đầu nhìn giường bệnh của Tiêu lão gia, rõ ràng là bà có chút không yên lòng. Tuy nhiên hai người rất nhanh đã đi ra ngoài cửa, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

- Chuyện gì? Cứ làm ra vẻ thần thần bí bí!

Bí thư cùng với Trương hộ sĩ vừa đi ra, trên mặt Tiêu Trạm liền khắc vẻ không hờn giận, nhưng ai cũng biết chẳng qua ông chỉ đang cố gắng đè nén lửa giận trong lòng mình mà thôi.

- Cha, con có thể trị hết bệnh của ông nội.

Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh nói, giọng nói vẫn dịu dàng như trước, tựa như đang kể một câu chuyện rất bình thường, không có nửa điểm sốt sắng.

- Con nói cái gì?

Tiêu Trạm vốn đang thong dong, chợt trợn to mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

- Con đùa cái gì thế?

Ngay cả giáo sư chuyên môn cao cấp của bệnh viện 301 dốc toàn lực cũng không có cách nào chữa trị, bảo trong một khoảng thời gian ngắn, làm sao Tiêu Trạm có thể tin tưởng vào những lời này của Tiêu Phàm được chứ?

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, nói:

- Cha, chuyện này nói ra rất phức tạp, trước tiên con chữa cho ông nội tỉnh táo chút đã.

Tiêu Trạm không lên tiếng, không gật đầu cũng không lắc đầu. Lời của Tiêu Phàm thực sự khiến Tiêu Trạm quá mức kinh hãi, nhất thời không thể tiêu hóa được. Đương nhiên ở sâu trong nội tâm ông vẫn mong lời Tiêu Phàm nói là sự thật, không phải là đang trêu đùa ông.

Tiêu Phàm ngồi xuống giường bệnh của Tiêu lão gia, cầm lấy cánh tay gầy còm của ông nội, một luồng Hạo Nhiên Chính Khí chậm rãi truyền vào huyệt Lao Cung của Tiêu lão gia. Thân thể ông cụ quá mức yếu ớt, chân khí không thể truyền vào quá mau được, bằng không thì ông cụ không thể nào chịu đựng nổi.

Chỉ chốc lát sau, gương mặt xám tro của Tiêu lão gia dần dần hiện lên hai vệt đỏ ửng nhàn nhạt, đôi mắt đục ngầu vô thần cũng dần dần trở nên long lanh có thần, cả người trong nháy mắt trở nên sức sống bừng bừng.

Tiêu Trạm không nén được mà há miệng ngạc nhiên.

Đây chính là ý của Tiêu Phàm muốn tạo ra "Hiện trường hiệu quả".

- Giải Phóng, khí công của Tiêu Phàm rất hữu hiệu.

Tiêu lão gia dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn con trai mình, nhàn nhạt nói, giọng nói vững vàng, không giống như là một người bị bệnh nặng, thập tử nhất sinh.

Giải Phóng là nhũ danh của Tiêu Trạm, nghe nói lúc mới sinh ra, ngay lúc Phùng lão gia dẫn đầu một đám quân đội đánh thắng một trận lớn, giải phóng một huyện thành, song hỷ lâm môn, Tiêu lão gia liền cao hứng đặt cho con trai nhũ danh là "Giải phóng". Mấy chục năm sau, Tiêu lão gia vẫn luôn gọi con bằng cái tên ấy.

Tiêu Trạm liên tục gật đầu.

Sự thật xảy ra ở trước mắt, tận mắt nhìn thấy, ông cũng không thể không tin được.

Tiêu Phàm lại lấy ra một thanh Diệp Tiểu Đao, ghâm vài châm trên người ông cụ, làm cho kinh mạch trong người Tiêu lão gia vận hành thông suốt hơn, tạo điều kiện cho chân khí trong cơ thể ông tuần hoàn dễ dàng hơn. Lúc này Tiêu Phàm mới ngẩng đầu lên, bàn bạc với Tiêu Trạm:

- Cha à! Hiện tại, con lấy chân khí do chính con tu luyện, truyền vào trong cơ thể ông nội, để tinh thần ông nội phấn chấn hơn chút. Nhưng đây chỉ là biện pháp tạm thời, cũng không thể duy trì công dụng mãi được. Đây thuần túy là ngoại lực tác động từ bên ngoài thôi, hiệu quả lần sau kém hơn lần trước. Muốn cho ông nội triệt để có chuyển biến tốt, còn phải dựa vào biện pháp khác.

- Ừ.

Tiêu Trạm gật đầu.

Đạo lý này, ông chả hiểu gì cả, tuy nhiên "Chân khí" mà Tiêu Phàm nói, ông thật sự không hiểu đó là gì.

- Con nói xem phải như thế nào mới có thể tìm ra biện pháp chữa trị tận gốc?

Trong hốc mắt Tiêu Trạm tràn ngập hy vọng, vừa rồi Tiêu Phàm xuất ra chiêu thức này, khiến cho ông vô cùng tin tưởng. Có thể khiến một ông cụ ốm hấp hối, ngay cả sức lực để tằng hắn một tiếng cũng không có, trong phút chốc mặt mày trở nên hồng hào, thần thái sáng sủa. Coi như là đám chuyên gia do phó viện trưởng Ninh dẫn đầu dùng thuốc nhập tốt nhất chữa trị, e rằng cũng tuyệt đối khó có thể làm được.

Có lẽ thuật châm cứu đông y cùng với cái gọi là "Chân khí" mà Tiêu Phàm nói, có thể tạo ra tác dụng khó tin!

- Cha, nhắc đến bệnh này của ông nội, chúng ta phải nói đến nguồn gốc bắt đầu cơn bệnh, tại sao ông nội lại mắc bệnh, còn bị trầm trọng như thế nữa.

Tiêu Trạm hừ một tiếng, trên mặt thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Vấn đề này còn cần phải hỏi sao?

Một ông cụ hơn tám mươi tuổi, tình trạng thân thể vốn rất ốm yếu, bất kể mắc phải bệnh gì cũng không phải là chuyện đương nhiên sao? Chẳng qua nếu như con trai đã nói như vậy thì chắc chắn có nguyên nhân.

- Tiêu Phàm à! Con nói xem tại sao?

Ngoài dự đoán của mọi người là Tiêu lão gia tựa hồ lại có hứng thú với lời nói của Tiêu Phàm, truy hỏi một câu.

Tiêu Phàm vội vàng chuyển hướng sang ông cụ, nghiêm mặt nói rằng:

- Ông nội, con đã từng bói quẻ cho ông, căn cứ theo mệnh cách của ông, ít nhất phải còn ba đến năm năm tuổi thọ, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề lúc này....

- Con nói bậy bạ gì đó? Cái gì là mệnh cách? Cái gì là tuổi thọ chứ? Hừm!

Tiêu Phàm còn chưa có dứt lời, Tiêu Trạm liền lớn tiếng quát mắng, vẻ mặt ông vốn đã trở nên ôn hòa, thoáng cái trầm xuống, vô cùng tức giận.

Tiêu lão gia khoát tay, nói:

- Giải Phóng à! Hiện tại chỉ có ba người nhà chúng ta, có lời gì thì cũng để Tiêu Phàm nói xong cái đã. Cho dù nói sai thì con hãy phê bình dạy dỗ nó là được. Không cho trẻ con nói ra lời nó muốn nói là một việc làm sai trái.

Ngữ khí của ông cụ dường như cũng có chút không vui.

Tiêu Trạm là một đứa con có hiếu, nghe cha nói như thế, mặc dù trong lòng vẫn bất mãn như trước, nhưng cũng không tiếp tục trách mắng Tiêu Phàm nữa.

Tiêu Phàm khẽ thở dài, nói:

- Ông nội, cha, con cũng biết, con nói ra những lời này, hai người nghe xong sẽ cảm thấy rất hoang đường. Nhưng con nhất định phải nói ra, chuyện này liên quan đến tính mạng an toàn của ông nội, cũng liên quan đến sự thịnh vượng của Tiêu gia, thậm chí là sinh tử tồn vong. Nếu như con không nói thì tất cả mọi chuyện sẽ không kịp nữa.

Vẻ mặt Tiêu Phàm rất thành khẩn.

Tiêu Trạm hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Con đừng có ở đó mà đe với dọa, muốn nói cái gì thì cứ nói đi. Có phải chuyện hoang đường hay không, ta tự nhiên có dự tính.

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Tiêu Trạm vẫn dâng lên một trận lo lắng.

Bởi vì ông hiểu Tiêu Phàm, từ trước cho đến nay, nó chưa bao giờ nói lung tung. Bây giờ lại nói ra những lời như vậy, có lẽ không đơn giản là trẻ người non dạ, ăn nói lung tung.