Đại Hiệp Hồn

Chương 105: Giai nhân sao đọa phong trần (6)




Nguồn:

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên

Biên dịch: Lúa


Cừu Hoa rất phối hợp mà nói tiếp: "Các ngươi thật sự là mưu đồ mấy lượng bạc đó sao?"

Vân nhi nhíu mày nói: "Thân phận của chúng ta cũng đã nói rõ một lần rồi, lưu lạc phong trần, nếu không phải cầu mấy lượng bạc, vậy chẳng lẽ trời sinh ti tiện, nguyện ý mặc người chà đạp?"

Cừu Hoa lãnh đạm nói: "Vậy đơn giản, tối nay bản công tử ngủ lại nơi đây, cho ngươi mười lượng bạc."

Vừa nói xong, đưa tay vào ngực, lấy ra một thỏi bạc trắng, "ba" một tiếng, đặt lên trên bàn.

Chợt nghe Cổ Yên gấp giọng kêu lên: "Vậy... Vậy không được."

Cừu Hoa trừng lớn mắt chuột, lạnh lùng nói: "Cái gì mà không được? Chẳng lẽ ngươi đã quên, thân phận của ngươi là gì?"

Cổ Yên bình thản nói: "Chuyện mua bán sinh ý, cũng phải có thứ tự đến trước và sau, tối nay đã có Bạch công tử đi đầu, ngươi..."

Cừu Hoa ngắt lời quát lớn: "Hỗn đản, cái gì mà thứ tự đến trước và sau, lão tử... A..."

Hắn liều mạng lắc đầu, nhưng cũng không thể làm nên chuyện gì, hắn chỉ kịp "A" lên nửa tiếng, cả người đã đổ nhào về phía trước, ngã lên trên bàn, đã hôn mê bất tỉnh.

Chợt nghe Cổ Yên hoảng sợ thét to: "A... Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là bị giật kinh phong sao?"

Hoa Vân Long thờ ơ lạnh nhạt, bỗng nhiên thông suốt, trong lòng biết chắc chắn Cổ Yên cố ý làm ra vẻ, mọi thứ đều rõ ràng như nước suối trong. Hắn có tâm tư linh hoạt, phản ứng cực tốc, lập tức mặt không biến sắc, nhìn có chút hả hê, cười ha ha nói: "Không cần kinh hoảng, giật kinh phong không giết chết người đâu. Cho dù chết rồi, đó cũng là tự mình làm bậy, tự mình hại mình chết sớm, ai bảo hắn thân mang quái bệnh, lại còn mang một bụng tính khí."

Nâng chén trà lên, thản nhiên uống một ngụm.

Cổ Yên kia ra vẻ khẩn trương nói: "Ngươi thật đúng là thoải mái, nếu như hắn phát bệnh không dậy nổi, vậy... Chẳng phải là mạng người hay sao."

Hoa Vân Long khoan thai nói: "Mạng người thì là mạng người thôi, nếu như hắn cứ thế chết đi, trước mặt quan phủ, sẽ có ta giúp Yên tỷ làm chứng."

Cổ Yên kia âm thầm cười, nói: "Dù sao Hoa công tử cũng bất đồng với người khác, ta ở đây xin cám ơn ngươi."

Hoa Vân Long nghe thấy nàng đột nhiên đổi cách xưng hô, cũng bất giác cả kinh nói: "Cái gì? Ngươi biết rõ..."

Cổ Yên "khanh khách" cười duyên nói: "Vân Trung sơn Hoa gia công tử, có người nào không biết chứ?"

Hoa Vân Long bỗng nhiên đứng dậy, kinh hoảng lắp bắp: "Ngươi... ngươi..."

Cổ Yên vội vàng chuyển động thân hình tránh ra, u u nói: "Hoa công tử không nên tức giận, tức giận sẽ dễ bị giật kinh phong."

Hoa Vân Long vẫn mang vẻ mặt tức giận, lạnh lùng nói: "Rốt cục ngươi là ai? Rốt cục đã sử dụng những thủ đoạn gì trong chén nước trà kia?"

Cổ Yên cười duyên nói: "Không có gì a, chỉ có một chút "thất nhật mê hồn tán", cũng không ảnh hưởng đến tính mạng của công tử."

Hoa Vân Long trợn mắt nhìn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạ mê dược trong trà, hừ, mục đích của ngươi là gì..." Lời còn chưa dứt, đầu óc đã một trận lắc lư, sau đó "rầm" một tiếng, ngã lăn trên mặt đất.

Cổ Yên kia rất là đắc ý, không ngừng cười vui nói: "Nô gia còn tưởng con cháu Hoa gia không quan tâm tới ngũ hồ mê dược, hóa ra ngươi cũng chỉ mạnh miệng. Vân nhi a, mau lôi tên xấu quỷ kia đẩy xuống dưới gầm giường, lại gọi Hách lão đa chuẩn bị xe, chúng ta nhanh chóng rời đi."

Chợt nghe Vân nhi lên tiếng, di chuyển thân thể mê man của Cừu Hoa, bối rối hỏi: "Sư tỷ, hắn thật đúng là công tử Hoa gia a?" Chỉ trong chốc lát, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi rồi.

Cổ Yên có chút nôn nóng, cũng có chút không kiên nhẫn nói: "Chính hắn cũng không phủ nhận, ngươi còn muốn suy nghĩ gì nữa. Nhanh một chút, chờ bọn thủ hạ của tên xấu quỷ kia nổi lên cảnh giác, không biết phải trì hoãn thêm bao lâu."

Hoa Vân Long hôn mê là giả, làm ra vẻ mới là thật. Từ nhỏ hắn đã bách độc bất xâm, đừng nói dăm ba thứ ngũ hồ mê dược. Cho dù là độc dược xé ruột xé gan, cũng không thể nổi lên tác dụng với hắn. Lúc này hắn giả vờ hôn mê, đang híp đôi mắt, âm thầm quan sát hai người Cổ Yên hành động.

Chỉ thấy Vân nhi che giấu thân thể Cừu Hoa ổn thỏa, đứng dậy hỏi: "Họ Cừu này sợ là cũng rất có lai lịch, vì sao chúng ta không mang hắn đi cùng?"

Cổ Yên nói: "Chỉ là hạng nhị lưu tâm lưu, mang theo có tác dụng gì? Nếu muốn dẫn hắn đi, sư tỷ đã sớm ra tay rồi."

Vân nhi không cho là đúng nói: "Càng nhiều người càng tốt, dù sao xe ngựa của chúng ta cũng chứa nổi."

Cổ Yên khẽ quát nói: "Ngươi thì biết cái gì? Chúng ta may mắn gặp được con cháu của Hoa gia, đó đã là thiên đại công lao. Mau đi phân phó chuẩn bị xe a, chớ làm chậm trễ hành trình."

Lúc này Vân nhi mới ngậm miệng không nói gì, hậm hực mà đi ra khỏi phòng.

Sau khi Vân nhi rời đi, Cổ Yên khẽ khom người xuống, ôm lấy Hoa Vân Long, hôn lên trên má hắn một cái, lẩm bẩm nói: "Lang quân tốt, không nên oán ta a. Nếu không phải là bất đắc dĩ, thấy bộ dạng anh tuấn cường tráng thế này của ngươi, sao ta có thể cam lòng để cho ngươi chịu nhiều ủy khuất như thế."

Nàng lẩm bẩm lầu bầu, bước chân chuyển động liên tục, nhẹ nhàng đặt Hoa Vân Long lên trên giường, sau đó thuận tay điểm một chỉ, đột nhiên điểm tới đại huyệt "Cự khuyết" trước ngực Hoa Vân Long.

"Cự khuyết" còn được gọi là "Phản hồn huyệt", chính là một trong tám đại mê huyệt trên cơ thể người. Sự tình đột biến, đúng là ngoài ý muốn, mặc dù con cháu Hoa gia có luyện tập có na di huyệt đạo, mặc dù Hoa Vân Long tinh minh đại trí, trí tuệ siêu nhân, nhưng cũng nghĩ không ra Cổ Yên đã hạ mê dược, lại còn động thủ chế trụ mê huyệt của hắn. Bởi đó, chỉ phong lướt qua, một ngón tay điểm tới. Hoa Vân Long cuối cùng cũng mất đi tri giác, đã chính thức hôn mê rồi.

Chỉ giây lát, Vân nhi đi rồi quay lại, Cổ Yên cũng thu xếp tốt tay nải hành trang, hai người một trái một phải, dìu lấy Hoa Vân Long bộ dạng giống như bị say rượu, ra khỏi khách sạn, leo lên xe ngựa, một đường đi thẳng về hướng đông.

Vội vàng hơn một tuần, một ngày này, còn chưa hết ngày, cỗ xe ngựa hoa quý này xuất hiện ở ngoài cửa Thủy Tây của thành Kim Lăng. Từ đây xem ra, lời nói của Cổ Yên kia, cũng có vài phần vài chỗ có thể tin tưởng, quả nhiên các nàng đi về phía Kim Lăng. Lúc này, xe ngựa cách ngoài cửa Thủy Tây còn khoảng một dặm, Hách lão đa lái xe, lau mồ hôi như mưa, đang muốn quất thêm mấy roi, tiến vào thành sớm một chút.

Đột nhiên, từ phía sâu bên trong bờ hồ Mạc Sầu, năm thớt ngựa nối nhau chạy tới, cưỡi trên thớt ngựa đi đầu, một vị công tử trẻ tuổi thân mặc cẩm bào ngồi ngay ngắn. Công tử kia giơ cao roi ngựa chỉ tới, cao giọng kêu lên: "Hách lão đa, là Cổ cô nương trở về sao?"

Hách lão đa còn chưa trả lời, trong xe cũng đã truyền ra thanh âm của Cổ Yên, nàng nhỏ giọng nói: "Không cần để ý hắn, chúng ta nhanh chóng vào thành."

Hách lão đa tự nhiên không dám cãi lời, quất thêm vài roi, giục ngựa đi nhanh.

Công tử trẻ tuổi thấy Hách lão đa không thèm trả lời, ngược lại càng quất roi giục ngựa, vội vàng đi nhanh, bất giác có chút tức giận, lập tức nôn nóng giật cương ngựa, gấp rút chạy tới, trầm giọng quát lên: "Hách lão đa, ngươi thế này là đạo lý gì hả? Chẳng lẽ "Tái Mạnh Thường" Dư Chiêu Nam ta không xứng nói chuyện cùng ngươi hay sao?"


Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!