Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Quyển 4 - Chương 35: Đằng hoa tán




Một khắc trước vẫn còn ôn nhu vô vàn hệt như gió xuân mơn man tháng ba xua tan những bông tuyết cuối cùng khiến muôn hoa tận tình khoe sắc, nhưng liền sau đó lại là sự lạnh lẽo tựa như sương gió tháng chạp, khiến trăm hoa khô héo, chỉ trong chớp mắt đã trở nên khô khốc như băng.

Loại phản ứng như vậy xem ra chỉ có ở Hách Liên Ngự Thuấn. Sự dịu dàng của hắn có thể khiến trái tim nữ nhân đập loạn nhịp, đến khi âm lãnh thì lại khiến họ vô cùng đau đớn. Giọng nói thấm đẫm hàn khí của hắn sắc bén như băng lạnh, chui vào bên tai Sở Lăng Thường, tuyên ngôn bá đạo khiến cho sự ôn nhu hoàn toàn lui tán, người không biết chuyện còn lầm tưởng trước sau là hai người hoàn toàn khác biệt.

Chỉ sợ sự dịu dàng kia là giả, dáng vẻ thô bạo mới là thật.

Sở Lăng Thường ngẩng đầu lên, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét nhưng rất nhanh chóng bị che dấu. Khuôn mặt vừa trải qua sự kích động cũng chuyển thành lạnh nhạt, “Ngươi đã nhắc tới sư phụ ta - Hàn Thiền Tử, được lắm, vậy xin hỏi vương gia, sư phụ ta trúng phải độc gì mà bỏ mạng?”

“Là một loại kịch độc chiết xuất từ cây Ma đằng, gọi là Đằng hoa tán. Loại kịch độc đó chỉ có ở Hung Nô, độc tính của nó còn vượt xa so với Hạc đỉnh hồng cùng Hà y tử của Trung Nguyện. Chỉ cần ngửi phải Đằng hoa tán cũng đủ khiến người ta thân mang kịch độc, cho dù y thuật cao minh tới đâu cũng không có biện pháp cứu chữa.”

Sở Lăng Thường nghe xong chỉ cảm thấy máu toàn thân như chảy ngược dòng. Đằng hoa tán, cái tên thật sự dễ nghe nhưng lại khiến trong lòng người ta không khỏi cảm thấy run sợ tột độ bởi độc tính của nó.

Nhưng nàng lại càng cảm thấy đau lòng hơn khi nghe được những lời này từ miệng Hách Liên Ngự Thuấn. Hắn hiểu rất rõ ràng về loại độc mà sư phụ nàng trúng phải, thậm chí lúc nói ra chuyện đó cũng không hề có chút cố kỵ nào. Hắn muốn nói cho nàng cái gì? Muốn xác nhận rằng sư phụ nàng đã bị hắn giết hay sao?

“Muốn sư phụ ta rời đi còn có rất nhiều cách, vì sao lại cố tình chọn cách hạ độc?” Sở Lăng Thường yếu ớt cất tiếng hỏi nhưng tâm tư lại như bị dao cắt, máu tươi từng giọt từng giọt không ngừng nhỏ xuống, ngay cả khoé miệng tựa như cũng tràn ngập mùi máu tươi. Bàn tay nhỏ bé đặt dưới lớp chăn gấm đã sớm siết chặt lại thành nắm đấm. Nàng hận, những chuyện như vậy bảo nàng sao có thể không hận chứ?

Hách Liên Ngự Thuấn vẫn ngồi bên giường, từ trên cao nhìn xuống nàng, con ngươi màu hổ phách càng trở nên sâu thẳm hệt như bóng đêm vô tận đem con người ta hoàn toàn bao phủ, thâm thuý đến đáng sợ. Rất lâu sau, hắn mới thản nhiên lên tiếng, “Hạ độc, thường là phương pháp tốt nhất. Nếu đã không chiếm được, vậy thì phải huỷ diệt. Chỉ có người đã chết mới không thể gây chuyện nữa.”

“Cái gì?” Sở Lăng Thường tình nguyện rằng mình vừa nghe nhầm. Không chiếm được sẽ huỷ diệt? Nói vậy tức là lúc trước người Hung Nô từng có ý muốn sư phụ trợ giúp, nhưng bị sư phụ cự tuyệt. Bọn họ lo sợ, sợ sư phụ sẽ vì Đại Hán tận hết tâm sức, giống như lúc trước đã từng giúp Cao Tổ hoàng đế cho nên bọn họ đã giết sư phụ.

Nỗi đau đớn trong tim Sở Lăng Thường nhanh chóng khuếch tán rồi lan tới khắp lục phủ ngũ tạng.

“Mạng người, ở trong mắt các ngươi thật không đáng giá đến vậy sao?”

“Chẳng phải ngươi đang muốn hỏi, người - có phải do bản vương giết hay không sao?” Hách Liên Ngự Thuấn đột ngột xốc một góc chăn gấm lên, dường như hắn đã sớm đoán được nắm tay nàng đang siết chặt lại nên bàn tay hắn nhanh chóng đè xuống bàn tay nhỏ bé, khẽ vuốt ve cổ tay nàng, khẽ thở dài rồi chậm rãi nói, “Ở trong quân doanh, nàng tình nguyện bị bản vương bắt được, không phải là vì muốn biết ai đã giết sư phụ mình sao?”

Sở Lăng Thường cảm thấy như trái tim mình đông cứng lại rồi nhanh chóng vỡ tan thành từng mảnh vụn. Thì ra hắn đã sớm biết tất cả, thì ra tâm tư của nàng đều đã bị hắn hoàn toàn nhìn thấu, cho nên hắn mới tìm mọi cách để nhục nhã nàng, khiến cho nàng giống như một con cá mắc lưới cố sức giãy giụa để hắn thưởng thức. Chính bởi chuyện gì hắn cũng biết, cho nên rốt cục mới đem chuyện này nói trắng ra như vậy?

Nàng nghe không ra âm điệu của hắn có chút cảm xúc biến đổi nào, cũng như vẻ mặt của hắn, vẫn luôn bình lặng như nước.

Đáy mắt rốt cục ngưng tụ thành nét tuyệt vọng, nàng nhìn hắn, độ ấm từ bàn tay hắn vẫn bao lấy cổ tay nàng, thậm chí nàng còn cảm thấy mình có thể cảm nhận được bàn tay hắn đang tăng thêm lực, siết lấy cổ tay mảnh khảnh khiến một cảm giác đau nhức nhanh chóng dâng lên. Thật lâu sau, Sở Lăng Thường mới đè nén cảm giác đau đớn như thể lồng ngực vừa bị xé rách, thanh âm có chút run rẩy vang lên, “Vậy, là ngươi sao? Sư phụ là do ngươi độc hại?”

Ngồi ở bên giường, Hách Liên Ngự Thuấn cũng không hề trả lời. Không có được đáp án nên Sở Lăng Thường chỉ có cách ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.

Ánh mắt của hắn hệt như một vực sâu hắc ám, trong vực thẳm đó, ngoại trừ khiến người ta có cảm giác hít thở không thông, còn khiến người ta có cảm giác không tài nào hiểu nổi, khiến người ta có cảm giác bị đè nén, bị sợi dây mơ hồ trói buộc nhưng chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng. Mà nàng, đã sớm bị ánh mắt đó của hắn đè nén, cắn nuốt, bao vây, trói buộc, không có cách nào thoát khỏi.

Trong đầu nàng hoàn toàn là suy nghĩ tuyệt vọng, trước mắt chỉ còn là một mảng đen tối.

Bàn tay to của hắn đem cổ tay nàng nâng lên, nhẹ nhàng nắm lấy, khiến nàng vô lực, bị động, tuyệt vọng thừa nhận. Bất ngờ, hắn lại cúi xuống đặt một nụ hôn triền miên lên môi nàng. Cảm thấy kinh hoàng, muốn giãy ra thì giọng nói trầm thấp của hắn đã từ khoé môi lan vào trong miệng nàng.

“Cho nên, nàng phải ngoan ngoãn ở lại bên bản vương. Nàng đã là người của bản vương, bất luận kẻ nào cũng không được phép nhòm ngó. Nếu có một ngày nàng muốn rời đi…” Hắn chậm rãi buông tha cho đôi môi nàng, hài lòng nhìn cánh môi đỏ mọng có chút sưng đỏ. Khẽ nở nụ cười, lại thấy ánh mắt nàng hơi loé lên một tia ẩn nhẫn thì giọng nói của hắn lại cất lên, “…bản vương sẽ giết nàng!”

Một sự nguy hiểm vô hình nhẹ nhàng quanh quẩn trong không khí, len lỏi vào trong tâm trí khiến trái tim Sở Lăng Thường như thắt lại, hệt như vừa bị bàn tay của hắn hung hăng bóp chặt. Nàng không khỏi run lên. Câu nói vừa rồi của hắn rõ ràng mang theo ý cảnh cáo, là sự cảnh cáo đầy bá đạo mang theo sát khí đằng đằng.

Hắn dường như thừa nhận, lại dường như không thừa nhận.

Không khí trong phòng ngủ như tạo thành một làn sóng đối nghịch ngầm. Khi quản gia Tân Trát đưa tay đẩy cánh cửa phòng ngủ ra lúc đem đồ ăn tới thì ông ta cùng hai nha hoàn phía sau cũng thấy được một màn trên giường. Một nha hoàn trong số đó sợ hãi hét lên, đem không khí yên tĩnh hoàn toàn phá vỡ.

“Nô tỳ đáng chết!” Nha hoàn vừa hét lên kia sợ hãi quỳ sạp trên sàn, run rẩy sợ vương gia trách tội. Nha hoàn còn lại thấy được một màn không nên thấy, cũng sợ hãi quỳ sụp xuống theo, toàn thân run rẩy không dám ngẩng lên.

Quản gia Tân Trát sớm đã kinh ngạc không nói nên lời, hai mắt trừng lớn, miệng há hốc cơ hồ có thể nhét được cả quả trứng gà.

“Lui xuống đi!” Hách Liên Ngự Thuấn không vui cau mày, trầm giọng ra lệnh.

“Đa tạ vương gia!” Hai nha hoàn thấy vương gia không trách tội vội vàng đứng dậy, ba chân bốn cẳng lôi kéo quản gia, đang chuẩn bị bước ra ngoài thì lại nghe thấy giọng Hách Liên Ngự Thuấn vang lên.

“Tân Trát!”

“Quản gia, vương gia gọi ông đấy!” Nha hoàn phía sau thấy Tân Trát vẫn ngây người vì sửng sốt liền vội vàng nhắc nhở.

Lúc này Tân Trát mới có lại phản ứng, vội lên tiếng đáp lời, “Vương….xin vương gia căn dặn!”

“Lập tức mang mấy bộ Hán phục tới Cấm lâu!”

“Vâng, Tân Trát lập tức đi chuẩn bị.” Vẻ mặt Tân Trát lộ rõ sự hoảng sợ, vội xoay người rời đi.

“Nhớ kỹ, là nữ phục!”

“A…?”