Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Quyển 8 - Chương 18: Sự dịu dàng trong đôi mắt




Y Trĩ Tà theo bản năng che cho Sở Lăng Thường ở phía sau lưng, cùng Dạ Nhai Tích xông lên cản những mũi tên vô tình đang lao tới. Thượng Phúc vương cũng được bọn họ che chắn cho nhưng vẫn bị dọa cho sợ đến khóc thét lên. Vốn định bắt đứa trẻ này làm con tin, nhưng không ngờ Yên thị lòng dạ độc ác như vậy nên giờ nó lại trở thành gánh nặng đối với mấy người họ.

Hoa Dương gần như sắp phát điên, nếu như bọn thị vệ không cứng rắn kéo lại thì cô ta đã lao về phía con mình. Vu Đan thì càng gấp rút hơn, rống lên kêu bọn thị vệ dừng tay. Đáng tiếc, bọn thị vệ kia chỉ nghe mệnh lệnh một mình Yên thị mà thôi.

Mấy người Sở Lăng Thường xem chừng sắp không chống đỡ nổi bởi bọn thị vệ xông tới ngày càng nhiều. Thượng Phúc vương vẫn núp phía sau Nam Hoa sợ hãi kêu khóc rồi co chân chạy về phía bên kia. Thân thể Nam Hoa vốn suy yếu nên cũng chẳng cách nào kéo kịp nó, chỉ đành bất lực nhìn nó lao về phía Hoa Dương.

“Thượng Phúc vương, đừng chạy, cẩn thận…” Thấy tình thế quá mức cấp bách, Nam Hoa vừa muốn gắng đuổi theo nhưng đáng tiếc đã chậm một bước nên chỉ có thể nhìn thấy Thượng Phúc vương trúng tên ngã quỵ xuống.

“Linh nhi…” Dạ Nhai Tích phía sau lớn tiếng kêu lên nhưng còn chưa kịp phản ứng đã thấy phần chân đau nhói, ngay sau đó cả người cũng bị những mũi trường mâu của bọn thị vệ chĩa ra khoá chặt. Những mũi tên bắn lén đan kín tựa màn mưa vẫn không ngừng thi nhau lao về phía Dạ Nhai Tích.

Trên bầu trời đêm chợt truyền tới tiếng kêu của hai con tiên hạc. Một con trong số đó hướng về phía Dạ Nhai Tích bay tới, sải cánh giang rộng trong nháy mắt che kín cả một khoảng bầu trời cùng làn mưa tên dữ dội. Một con hạc khác hướng về phía bọn thị vệ cùng Yên thị lao xuống, đôi cánh quạt mạnh phát ra những tiếng kêu chói tai khiến mọi người kinh hãi rối rít tránh né. Đúng lúc Ổ Giai quận chúa chạy tới xem náo nhiệt, không ngờ trên bầu trời đêm xuất hiện một con chim lớn, cô ta sợ hãi kêu lên một tiếng thì cũng là lúc bị trượt chân, mất thăng bằng ngã nhào xuống cái hồ gần đó khiến mặt băng trên hồ bị đập thành một lỗ thủng lớn, sau đó cô ta cũng hoàn toàn chìm xuống.

Yên thị kinh sợ kêu lên, “Bắn hạ mấy con cầm thú đó cho ta! Á…” Tiếng nói của Yên thị còn chưa kịp thốt ra hết, một con hạc đã nhằm về phía bà ta lao xuống, móng vuốt sắc nhọn của nó xẹt qua gương mặt bà ta kéo theo một tiếng kêu thất thanh.

Tất cả mọi người đều không kịp có phản ứng, Hoa Dương công chúa liều mạng tiến lên ôm Thượng Phúc vương đã trúng tên, cũng kêu lên một tiếng bi thảm. Vu Đan tiến lên nhưng toàn thân cũng run rẩy, rồi vô lực ngã xụi lơ xuống đất khi thấy Thượng Phúc vương đã sớm tắt thở.

Yên thị che gương mặt đầy máu, hung hăng gào lên, “Giết nó cho ta!”

Dạ Nhai Tích nóng ruột đưa tay lên huýt gió ý bảo hai con hạc mau bay đi nhưng lại thấy nó phát ra một tiếng kêu bi thương rồi sau đó bay vút lên.

“Hạc nhi…” Nước mắt Sở Lăng Thường cũng theo đó mà rớt xuống bởi nàng biết nó định làm gì.

Con hạc vừa bay vút lên đã lao đầu vào một cột đá cứng rắn, sau đó dùng sức đập mạnh cánh lần cuối cùng, rơi xuống bên cạnh con hạc đã vì Dạ Nhai Tích mà che đi làn mưa tên.

Một con chết, con còn lại sống tiếp cũng không có ý nghĩa.

Nắm tay Dạ Nhai Tích đã siết chặt lại, Nam Hoa công chúa cũng khóc đến khan cả tiếng.

Tất cả bọn thị vệ đều ngây người bởi chưa từng thấy chuyện như vậy phát sinh. Phía bên kia, Hoa Dương công chúa với vẻ mặt thẫn thờ ôm chặt lấy Thượng Phúc vương, hai mắt đã mất đi thần khí, nhìn giống hệt như một cái xác sống. Không lâu sau, lại có thị vệ tiến lên báo rằng Ổ Giai quận chúa vì tránh tiên hạc mà rơi xuống đầm băng, đã bỏ mạng.

Một tay Yên thị đem chiếc khăn áp vào vết thương trên mặt, thấy thi thể của Thượng Phúc vương cùng Ổ Giai thì sát khí lại dâng tràn trên gương mặt đầy máu, chỉ về phía mấy người Sở Lăng Thường hung tợn nói, “Không bỏ qua bất kỳ kẻ nào trong số chúng. Loạn tiễn xử tử hết cho ta!”

Bọn thị vệ lại lần nữa giương cung tên lên.

“Khoan đã….” Nam Hoa công chúa liền hét lên, “Chuyện này không liên quan đến ba người họ, ép buộc Thượng Phúc vương cùng đêm khuya xông vào thiên lao đều là chủ ý của ta…”

“Linh nhi…” Dạ Nhai Tích thấp giọng quát lên.

“Nhai Tích, huynh hãy nghe ta nói!” Nam Hoa công chúa thấp giọng nói, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, “Không cần lo cho ta. Ta đã bị thương, lúc này muốn chạy cũng không thể, võ công của huynh tuy cao, nhưng Tả Cốc Lễ vương lại thiên về cưỡi ngựa bắn cung, Lăng Thường đang mang thai, khả năng trốn thoát là rất thấp. Cho nên chúng ta không thể mạo hiểm, ít nhất cũng đừng vì ta làm bất cứ điều gì nữa.”

Sở Lăng Thường lại chợt cảm thấy một cơn đau thắt. Đêm nay thế lớn đã qua, đúng như lời của Nam Hoa, cho dù muốn trốn cũng không được nữa rồi.

“Nhai Tích, chuyện chúng ta bây giờ có thể làm là cố gắng giữ tính mạng. Núi xanh còn sợ gì không có củi đốt, không thể lấy cứng chọi cứng được.” Y Trĩ Tà cũng thấp giọng khuyên.

Yên thị không biết mấy người họ đang nói cái gì, nhưng nghe được lời sau cùng của Nam Hoa thì lạnh lùng nói, “Tư thông với địch cũng đủ khiến ngươi phải chịu tội chết, ngươi có tư cách gì mà thay bọn chúng cầu xin tha thứ?”

Dạ Nhai Tích vẫn đang ngó chừng Nam Hoa, ánh mắt hiện lên sự nhu hòa, sau đó hồi lâu mới quay đầu nhìn Sở Lăng Thường cùng Y Trĩ Tà, ánh mắt đột nhiên chuyển thành ngưng trọng. Trong lòng Sở Lăng Thường chợt thấy căng thẳng, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Dạ Nhai Tích đi về phía Yên thị.

Bọn thị vệ lại lần nữa rối lên, vội giương cung lên chờ lệnh.

“Sư huynh…”

“Nhai Tích…”

Yên thị thấy hành động này của Dạ Nhai Tích thì hơi nheo mắt lại.

Dưới ánh đuốc, tấm áo bào trắng trên người Dạ Nhai Tích toát lên vẻ hư ảo tựa tiên nhân, gương mặt anh tuấn cũng lộ ra sự lạnh lùng, “Muốn thế nào mới có thể bảo toàn tính mạng cho họ?”

“Vậy phải xem ngươi cho ta lý do thế nào để không giết bọn chúng!”

Dạ Nhai Tích quay đầu nhìn mấy người sau lưng rồi cười nhạt với Yên thị, “Yên thị luôn miệng kêu sư muội ta là yêu nữ, lại chắc chắn thiên tai ở Hung Nô lần này là do sư muội ta thi hành vu thuật gây nên. Rồi sau đó ở trong cung tìm được thẻ đồng, tượng gỗ liền lập tức kết tội sử dụng vu cổ. Thử hỏi, sư muội ta ở Hung Nô mấy năm, nếu như thật sự có yêu pháp vậy vì sao bây giờ mới có hành động? Nếu như sư muội ta sử dụng vu thuật, làm sao lại không biết các người sẽ tới lục soát? Sao có thể ngoan ngoãn để cho các người lục soát ra chứng cứ? Tả Cốc Lễ vương Y Trĩ Tà là người của vương tộc, cho dù Yên thị muốn giết cũng phải cân nhắc cho kỹ. Về phần Hoa Dương công chúa….” Dạ Nhai Tích ngừng lời một chút rồi hơi nhếch môi, “Yên thị bất quá chỉ lấy được một bức thư trong tay Ổ Giai quận chúa liền coi đó là tội chúng tư thông với địch thì thực quá buồn cười. Nam Hoa công chúa học thức uyên thâm, ta cùng cô ấy cũng thường trao đổi kiến thức, sợ người ngoài hiểu lầm nên mới viết thư như vậy. Ổ Giai quận chúa biết được chuyện đó lại một lòng ghen tỵ với Nam Hoa cho nên mới gài tang vật giá họa mà thôi. Cho nên, ta thực không nghĩ ra lý do khiến Yên thị giết mấy người họ.”

“Hay cho một Dạ Nhai Tích giỏi xảo biện. Người của Quỷ Cốc phái các người quả nhiên giỏi miệng lưỡi, có thể đem đen nói thành trắng. Ta tạm thời đồng ý với thuyết pháp của ngươi, nhưng tối nay đã có người chết, một là tôn nhi của ta, một là Ổ Giai quận chúa, còn hai con cầm thú kia cũng đả thương mặt của ta. Dạ Nhai Tích, nếu ngươi có thể đem đen nói thành trắng, vậy không biết có bản lãnh đem chết nói thành sống hay không?” Con ngươi trong mắt Yên thị cũng như co lại, nỗi đau đớn trên gương mặt khiến bà ta càng thêm phẫn hận.

Dạ Nhai Tích là người thông minh, đương nhiên nghe ra hàm ý trong lời nói của Yên thị, “Giết người đền mạng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Chỉ cần Yên thị không làm tổn hại bọn họ là được!”

“Ngươi cho rằng mình còn có thể uy hiếp ta sao?”

“Yên thị cũng không muốn đem chuyện này làm lớn lên, đúng không?”

Gườm gườm nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Yên thị liền đè nén cơn giận, nhếch môi nói, “Được, ta nhận lời với ngươi!”

“Sư huynh, đừng…” Sở Lăng Thường nhìn thấu tâm tư Dạ Nhai Tích, vừa muốn xông lên trước thì lại bị bọn thị vệ vây chặt lấy.

Dạ Nhai Tích nhìn Sở Lăng Thường một cái, ý bảo nàng đừng tiến lên nữa, rồi sau đó đưa mắt nhìn về phía đám thị vệ, “Các vị, ta ở trong cung của Thiền Vu mấy năm nay, cũng coi là có chút quen biết với các vị. Hôm nay lời của Yên thị tất cả mọi người đều nghe rõ cả, Dạ mỗ kính xin các vị làm chứng cho. Yên thị là quốc mẫu của Hung Nô, nhất định phải nói được làm được mới phải!”

Bọn thị vệ đưa mắt nhìn nhau, thậm chí còn lặng lẽ hạ cung tên xuống.

Yên thị vẫn lạnh lùng nhếch môi.

“Dạ Nhai Tích, ngươi muốn làm gì?” Y Trĩ Tà lớn tiếng quát, ánh đuốc cũng đã nhiễm đỏ đôi mắt ông ta.

Dạ Nhai Tích quay đầu nhìn lại, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Sau này hai người họ đều giao cho ngài, vậy cũng không uổng công chúng ta quen biết.” Cuối cùng, ánh mắt Dạ Nhai Tích lại rơi trên gương mặt Nam Hoa.

Nước mắt đã làm mờ đôi mắt Nam Hoa, cô liều mạng lắc đầu. Dạ Nhai Tích lẳng lặng nhìn cô, nét nhu tình trong mắt như hòa tan cùng thiên địa vạn vật rồi sau đó xoay người, cầm lấy một mũi tên đâm thẳng vào trái tim mình….

“Không…” Dưới bầu trời đêm vang lên tiếng kêu thê lương của Nam Hoa.

Sở Lăng Thường cũng ngã nhào xuống đất, toàn thân lạnh cóng.

Nước mắt cũng trào ra từ khóe mắt Y Trĩ Tà, rơi xuống đất mang theo sự tuyệt vọng mơ hồ.

“Người đâu, đem bọn chúng giải vào đại lao!”

***

Mấy ngày sau, Hách Liên Ngự Thuấn một mình một ngựa chạy về đến hoàng thành. Hắn đã đi suốt ngày đêm, làm mệt chết ba con ngựa nhưng hắn lại không hề hay biết, vào ngày hôm sau khi Dạ Nhai Tích chết, Yên thị đã sai người đem thuốc phá thai cho Sở Lăng Thường uống. Nghe thám tử báo về, bà ta còn lấy tội danh “rút lui trước trận chiến” để Thiền Vu dựa theo quân pháp xử trí Hách Liên Ngự Thuấn.

Bệnh tình của Thiền Vu tuy đã khá hơn nhưng vẫn không có tinh lực xử lý chính sự. Yên thị mượn cơ hội nói Sở Lăng Thường thi hành vu thuật đem thiên tai đến cho Hung Nô, còn đem cái chết của Thượng Phúc vương hoàn toàn đổ lên người nàng, cuối cùng bà ta còn nói thêm rằng thần dân trong thiên hạ chỉ muốn đem nàng tế sống để xoa dịu sự oán hận của ông trời, hy vọng Thiền Vu có thể lấy dân chúng Hung Nô làm trọng, xử tử Sở Lăng Thường vào lễ tế mùa xuân này.

Cho tới giờ, Thiền Vu bởi chuyện của Dung nương vẫn đối với Yên thị cực kỳ lãnh đạm nhưng bởi có thêm Thượng Phúc vương nên thái độ cũng hòa hoãn hơn. Nay nghe được tin dữ thì lại càng đau đớn đến không muốn sống. Âm thầm gọi viên quan thân tín đến hỏi tình hình thì ông ta biết được quả thực dân chúng đều ngày ngày hướng lên trời cầu nguyện, hy vọng Thiền Vu giao Sở Lăng Thường ra tế trời. Trong lúc bệnh nặng người ta vốn thiếu sáng suốt nên trong khoảng thời gian này ông ta thực cảm thấy thất vọng với Sở Lăng Thường.

Cho nên khi Hách Liên Ngự Thuấn bị giải tới trước mặt Thiền Vu, ông ta chỉ vô lực nói một câu, “Khi ngươi tự mình đề ra quân kỷ rằng trước trận chiến nếu rút lui sẽ giết không tha. Hôm nay ngươi biết rõ còn cố phạm thì phải bị tội gì?”

Yên thị một mực ngồi bên trái Thiền Vu cũng lạnh lùng nhìn hắn, “Hách Liên Ngự Thuấn, Vu Điền câu kết ngoại tộc mưu đồ tạo phản, ngươi thân làm chủ soái không những không xông lên trước trận tiền mà ngược lại còn lâm trận bỏ chạy. Chuyện xấu này một khi truyền ra ngoài, ngoại tộc sẽ cười nhạo Hung Nô ta thế nào? Ngươi làm như vậy, chỉ vì một Sở Lăng Thường, vậy ngươi đã không đem Thiền Vu để vào trong mắt rồi?”

Biết Thiền Vu vẫn luôn không thích nghe những lời thế này nên Yên thị luôn luôn xoáy vào ý đó.

Quả nhiên, Thiền Vu Quân Thần nghe được thì cau mày lại, dù gương mặt tiều tụy vì bệnh tật nhưng cũng vẫn hiện rõ sự không vui.

“Nhi thần chỉ muốn biết hiện giờ Lăng Thường ra sao?” Hách Liên Ngự Thuấn trầm giọng lên tiếng, bỏ mặc mọi toan tính của Yên thị.