Đại Kiếm Sư

Chương 109: Kỳ hạn ba năm






Chúng ta đã tổn thất mười hai hảo huynh đệ Ưng tộc, đều là vong mạng đương trường. Có hơn năm mươi người bị thương. Sau khi được dị năng của ta trị liệu, những người trọng thương đã ổn định trở lại, những người bị thương nhẹ đã khỏi hẳn.



Sau khi cử hành tang lễ cho những người đã chết chúng ta mới hơi giảm bớt được sự đau buồn trong lòng.



Tâm tình của mọi người đã dần dần hồi phục trở lại, đã bắt đầu vì chuyện vừa thắng đẹp Vu đế được một trận mà vui mừng cổ vũ.



Đặc biệt là các vị hiền thê, nhìn thấy ta không ngừng kích lui Vu đế, còn làm hắn thụ trọng thương, lòng tin của bọn họ lập tức đại tăng, đối với cuộc đấu giữa ta và hắn vô cùng tin tưởng.



Ta đương nhiên là không nghĩ như vậy.



Điều ta lo lắng là mối liên hệ với công chúa lại một lần nữa bị cắt đứt, đó giống như một cơn ác mộng khác sắp sửa đến gần.



Bất quá ta thường chẳng có đến một cơ hội để thở nữa.



Đêm đó tất cả mọi người đều vui vẻ hưng phấn mà đợi trời sáng, trời còn chưa sáng bọn ta đã cùng nhau ăn cơm một cách hưng phấn.



Ta không ngừng dò xét Tây Kỳ bên cạnh.



Trời ơi!



Người con gái đã vì ta mà hiến tặng linh năng càng trở lên xinh đẹp thoát tục hơn so với trước đây, loại mỹ thái đó giường như có thể trực tiếp so sánh với Ma Nữ Bách Hợp. Đến trăng sao rực rỡ trên cao giường như cũng lu mờ trước vẻ đẹp của nàng.



Chúng kiều thê cũng không nhịn nổi mà đánh giá nàng, kinh dị trước những chuyển biến khiến người khác phải mờ mắt say mê của nàng.




Tây Kỳ không còn luôn lạnh lùng nữa, nàng biến thành một tiểu nữ hài ngây thơ hay xấu hổ, nàng sẵng giọng nói với chúng ta: “Sao các ngươi lại cứ trừng mắt nhìn người ta vậy?” Nói xong trừng mắt nhìn ta, chút nữa thì câu hết cả hồn phách của ta ra ngoài.



Đạm Như người thương yêu Tây Kỳ nhất nhìn về phía ta kháng nghị: “Phu quân nhất định là đã đặc biệt sủng ái Kỳ Kỳ rồi, nếu không sao muội ấy lại càng thêm xinh đẹp, trở nên xinh đẹp hơn hẳn chúng thiếp.”



Ta nhớ tới bọn Thải Nhu, Ny Nhã, trong long không khỏi toát lên sự ấm áp ngọt ngào, ta lắc đầu nói với Đạm Như: “Có phải Đạm Như nàng đã hối hận khi mang thai không, có phải bây giờ mỗi giây mỗi khắc đều nhớ tới những xung động khi cùng ta làm tình, khiến cho những chuyện trong long đều muốn phát tiết hết ra ngoài, đóng mở miệng đều trực tiếp hay gián tiếp đưa sự tức giận trong lòng mình ra ngoài cái miệng nhỏ xinh kia không?”



Khuôn mặt xinh đẹp của Đạm Như đỏ lên, nàng tức giận trừng mắt nhìn ta nói: “Nếu không phải là Tú Lệ cam tâm tình nguyện thì cho dù chàng có kề kiếm vào cổ bản pháp sư thì cũng chẳng thể bức ta sinh con cho chàng đâu, chàng cho rằng mình là bảo bối sao? Không cùng chàng tương hảo mấy tháng thì có là cái gì đâu.” Tiếp đó nàng cúi đầu hung hăng nói: “Lan Đặc chàng giỏi lắm! Dám trêu đùa Tú Lệ, cẩn thận ta vác cái bụng to này bức chàng làm tình, để cho chàng hiểu thế nào là muốn làm bừa mà không dám làm bừa, cho tên hôn quân chàng biết cái gì gọi là sầu khổ, khó mà vui vẻ đến tận cùng.”



Tú Lệ pháp sư đem những câu nói lợi hại nhất trong mỵ thuật của mình xuất ra, nó không những làm cho bản hôn quân ta kêu cứu không ngừng mà đến đám kiều thê cũng tiêu thụ không nổi.



Giảo Giảo nói đầu tiên: “Tú Lệ pháp sư à, cô hãy tốt bụng một chút đi, đừng có thi triển mỵ thoại của cô, khiến Giảo Giảo ta không nhịn nổi mà muốn xem xem cái bụng bự của cô khi làm tình với Lan Đặc sẽ có tư vị như thế nào.”



Tố Chân mặt đỏ thân mềm mà oán hận rên rỉ nói: “Giảo Giảo quý phi à, cầu xin cô đừng nói nữa.”



Ta tỏ vẻ ngạc nhiên nói với Hoa Nhân: “Bụng to thì không thể làm tình thật sao?” Không biết vì sao lần này Hoa Nhân lại đặc biệt tốt bụng, lại đi nói giúp tên hôn quân ta: “Chỉ cần chàng có thể giảm bớt đi chín mươi chín phần trăm thói quen bạo lực thường ngày, biến thô dã thành ôn nhu, ta nghĩ các vị quý phi đã bị chàng làm to bụng sao lại không thể làm tình với chàng chứ.”



Liên Lệ Quân đã hồi phục tỉnh táo, nàng nói với Lệ Thanh: “Quận chúa quản lý cho tốt tên thuộc hạ đã phản bội đầu hàng Lan Đặc của nàng đi, đừng để nàng ta giúp y đùa bỡn chúng ta, những quý phi đáng thương vừa muốn sinh hài tử cho tên hôn quân y, nhưng lại vừa muốn làm tình với y được!” Chúng nữ càng nói càng lỗ rõ bản chất, khiến ta trong lòng kêu hỏng bét, khi bắt đầu ta chỉ muốn xem bộ dạng của họ khi bị ta làm cho không thể ngăn nổi tình cảm, bây giờ xem ra là kiếp nạn khó tránh rồi.



Ai!



Chỉ có thể dung một phần trăm “bạo lực”! Người khó chịu nhất là ta chứ không phải là bọn họ.



Thiến nhi hé miệng cười nói: “Thiếp biết Đại Kiếm Sư đang hối hận rồi nhé.”



Lệ Thanh bật cười nói: “Cái này gọi là tự tác nghiệt Lan Đặc ạ, ta rất muốn xem tên hôn quân xấu xa chàng ứng phó thế nào!........” Nàng dùng đầu ngón tay chỉ về Đạm Như, Tố Chân, Giảo Giảo, Thanh Thanh, Thiến Nhi, Lệ Quân từng người một rồi chậm dãi đếm: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu phi tử bụng bự đáng yêu.”



Ta khẽ mỉm cười nói: “Có gì to tát đâu, nhiếu nhất bất quá là yêu thương, ôn nhu với bọn họ thêm chút thôi.”



Thanh Thanh đang ngồi bên cạnh đưa khuôn mặt xinh đẹp kề lên vai ta thấp giọng nói: “Đại đế à! Hãy chọn một phi tử để chàng yêu thương đi! Không có ai nguyện ý đợi thêm nữa đâu!”



Sơn Mỹ ngạc nhiên nói: “Sáng nay sao tất cả nữ nhân trên thuyền đều biến thành háo sắc như Lan Đặc vậy?” Không ai còn có thể nhịn cười, chút nữa thì cả cái ghế dài cũng lật ngửa.



“Ba! Ba!”



Phi nhi trong lòng Sơn Mỹ kêy lên rồi đưa tay qua phía ta như muốn được bế.



Ta vội vàng chạy tới, ôm lấy Phi nhi từ trong tay Sơn Mỹ, ngón tay chỉ vào bộ ngực cao vút của nàng báo thù nói: “Phi nhi! Có muốn bú sữa không?”



Sơn Mỹ đại kinh, nàng lắc đầu chỉ về Lệ Thanh nói: ‘Sữa ở kia kìa!”



Chúng nữ lại cười lên ầm ầm.



Trong lòng ta như chứa đầy mật ngọt, ngọt đến tận linh hồn.



Loại vui vẻ đến từ gia đình thê nhi này mới đúng là thú vui đích thực trên đời.



Ta ôm lấy tiểu Phi nhi rồi nhẹ nhàng đến cạnh Lệ Thanh, tên tiểu gia hỏa này lại muốn tìm mẹ nó rồi, ta chỉ còn cách đưa nó vào trong vòng tay Lệ Thanh để nàng cho nó bú.



Đến phía sau Đạm Như, ta nắm lấy hai bờ vai của nàng nói: “Nàng đã nhịn không nổi thì ta đành tốt bụng mà an ủi nàng trước vậy, những người còn lại cứ theo thứ tự như ngày trước mà xếp hang nhé.”




Những ngày này đúng là được sống trong biển ái tình nồng cháy.



Ngọn lửa tình yêu càng ngày càng đỏ lên, đem khoảng cách ngắn ngủi còn lại giữa nam và nữ hoàn toàn xóa sạch.



Chúng kiều thê mỗi ngày đều cùng ta triền miên trong tình thoại, những lời nói riêng tư trong lúc nửa đêm không người càng chẳng thể cho người ngoài biết được.



Ngay cả Mỹ Cơ thường ngày ngoan ngoãn cũng càng ngày càng trở nên lớn mật nhiệt tình, thỉnh thoảng cũng chủ động ôm lấy ta.



Mắt thấy chỉ còn vài ngày nữa là đến Tịnh thổ, những ngày mòn mỏi chờ mong cùng với bóng ma của Vu đế cũng đã biến mất.



Thông qua sự liên lạc huyền diệu, tâm linh của ta và công chúa đã quấn chặt lấy nhau.



Mỗi ngày ta đều đem tình yêu của mình, thông qua linh năng truyền đến nàng, an ủi tâm linh đang bị khốn trong tà lực của Vu đế của nàng. Cái này không giống với trước kia nữa, nó không còn là chuyện đơn phương, nàng cũng đã bắt đầu đem năng loại linh năng khác hẳn với Tây Kỳ của nàng truyền sang ta. Nếu nói linh năng của Tây Kỳ là một dòng suối mát thì ái năng của công chúa lại giống như một dòng liệt hỏa.



Linh năng và thể chất của bản thân ta cũng không ngừng tăng tiến.



Hôm đó, khi trời còn chưa sáng ta đã bò dậy khỏi giường, đi đến đuôi thuyền thưởng thức cảnh mặt trời mọc trên mặt biển.



Tây Kỳ đuổi theo tới, nàng đưa cánh tay xinh đẹp ra ôm lấy ta, chủ động trao cho ta một nụ hôn dài, tiếp đó thâm tình nói: “Lan Đặc! Thiếp yêu chàng, yêu chàng nhiều hơn cả yêu bản thân thiếp.”



Luồng ái ý vô cùng vô tận của ta bừng lên truyền ra bốn phía. Nhưng nghĩ lại sự vô thường của sinh mệnh, sự sinh ly tử biệt chẳng thể nào ngăn cản ta bùi ngùi nói: “Nàng biết không! Năm đó cái chết giả của nàng đã đưa đến cho ta một sự đả kích lớn, khiến ta nhẫn nhịn vô cùng khó khăn, nếu nàng không sống lại, có lẽ cả đợi này ta tuyệt đối không thể chân chính vui vẻ.” Nói đến đây, ta không khỏi nghĩ đến cái chết thảm của Phượng Hương, thần sắc trở nên ảm đạm đau buồn, cho dù nơi đây tràn ngập không khí trong lành của buổi sáng.



Tây kỳ vuốt ve khuôn mặt của ta một cách yêu thương, tiếp đó khẽ hôn ta một cái rồi nói: “Đừng buồn nữa! Khổ nạn rồi sẽ qua đi, chúng ta không phải đang vui vẻ ở bên nhau sao? Lan Đặc! Kỳ Kỳ của chàng rất vui, trước nay chưa từng được vui như thế này.”



Ta đột nhiên vui vẻ reo lên một tiếng: “Nàng có rồi!”



Tây Kỳ thẹn thùng nói: “Đúng vậy! Đến lúc này thiếp mới chân chính được hưởng thụ tư vị ngọt ngào từ chàng, nó đang ở trong bụng thiếp nhìn ra, đó là giấc mộng đẹp nhất của thiếp, giấc mộng mà thiếp không hề muốn tỉnh lại, Kỳ Kỳ đã có cốt nhục của chàng, như vậy thiếp mới cảm nhận được sự hoàn mỹ vô khuyết của ái tình.”



Thấy những lời nói đầy thâm tình của nàng, nhiệt lệ từ trên mắt ta lăn xuống.



Ta nhìn về mặt trời vừa nhô lên khỏi mặt biển, trong lồng ngực nổi lên một luồng đấu chí cường đại.



Ta nhất định phải tiêu diệt Vu đế, phải sống mà về gặp lại những thê tử của ta và hưởng thụ một cuộc sống mới.



Âm Phong Hiệu bị bốn chiếc thuyền ngăn lại, tiếp đó biến thành những tiếng hoan hô từ những chiến hạm của những chiến sĩ Tịnh Thổ, ta đường hoáng tiến vào cảng biển lớn nhất trên bờ bắc tịnh Thổ- Vọng Hải thành.



Ta cùng chúng thê nhi đứng ở đầu thuyền, trong lòng lo lắng tư lự, không biết những người ngọc thế nào rồi? Ta mất đi sự tự tin và tỉnh táo thường ngày, chỉ hận không thể giống như Vu đế gọi đến một trận cuồng phong để một hơi thổi chúng ta đi thắng đến bờ Tịnh Thổ.



Tiếng sủa từ xa truyền đến.



Ta không nhịn nổi, liên tục vẫy tay kêu lớn: “Đại Hắc! Đại Hắc!”



Phía xa, một điểm đen thấp nhỏ đang vui vẻ điên cuồng chạy tới. Nhiệt lệ trào ra, ta không ngừng kêu lớn. Đạm Như, Tây Kỳ, Hoa Nhân cũng nhìn ta bằng những ánh mắt vui vẻ. Âm Phong Hiệu từ từ quay đầu lại. Đã ba năm rồi! Đối với sự li biệt nam nữ mà nói, quãng thời gian đó dài như một thế kỷ vậy. Cái thang gỗ vừa được đặt xuống, Đại Hắc đáng yêu đã vội vã lao lên như tên bắn, ở phía sau Hồng Nguyệt, Long Di, Thải Nhu, Ny Nhã và Lăng Tư đang chạy tới, nhưng lại không thấy Nhạn Phi Phi đâu. Ta bị bức phải dừng lại ở đầu thuyền để ôm lấy Đại Hắc vào lòng. Nó không ngừng liếm lên mặt ta, cùng lúc đó ta cũng đem linh năng cường hóa sinh mệnh lần đầu tiên truyền vào thân thể nó, biểu đạt tình cảm của ta với tên gia hỏa này. Hương phong ào tới, Hồng Nguyệt không quản chuyện gì mà mau chóng lao vào lòng ta, khóc lóc mà tranh vị trí trong lòng ta với Đại Hắc. Ta đỡ nàng đứng dậy. Lúc này Long Di cũng đã tới, ta vội vàng đưa một cánh tay ra ôm lấy nàng vào trong lòng. Ôm hai thân thể ấm áp trong lòng, trong tâm ta không khỏi có một trận sóng tình dữ dội trào lên. Cảm tạ trời cao, ta cuối cùng cũng đã giữ được lời hứa với các nàng, ba năm đã qua đi rồi. Thải Nhu cũng đã xuất hiện trên sàn tàu, tiếp đó là Ny Nhã và Lăng Tư. Tất cả đều vô cùng kích động, trên mặt toàn là nước mắt. Vinh Đạm Như cũng đi lên, nàng nhìn Thải Nhu và nói với vẻ không thể tin được: “Ta vốn cho rằng Thiểm Linh tộc không có nữ nhân nào có thể đẹp hơn Thải Dung, bây giờ mới biết mình đã nhầm rồi.”



Ny Nhã cố gắng rời ánh mắt khỏi người ta, dùng tiếng Đế Quốc chính thống để ca ngợi: “Vị tỷ tỷ này mới đúng là đẹp tựa thiên tiên.”



Trong chúng nữ nàng có thể coi là tỉnh táo nhất rồi, đương nhiên đó cũng chỉ là tương đối mà thôi.




Đạm Như chỉ về Tây Kỳ cười nói: “Thiên tiên ở kia kìa!” Ta không để tâm nghe những lời đối đáp của bọn họ nữa, bởi vì Thải Nhu đã từ chỗ Hồng Nguyệt và Long Di chen lên, dùng tất cả khí lực mà ôm chặt lấy ta, nồng nhiệt đưa đôi môi nóng bỏng lên. Mấy nàng đều trở nên thành thục hơn đẹp hơn hẳn so với trước đây.



Tiếng kêu vui mừng vang lên. Thì ra Đái Thanh Thanh và Lăng Tư chủ tớ lâu ngày không gặp đã ôm chặt lấy nhau thành một khối. Nhiệt lệ không ngừng chảy xuống, trong mơ hồ ta dường như nhìn thấy Yến Sắc đại công xuất hiện trước mặt. Tam nữ vẫn y như trước không nỡ buông ta ra. Ta đi lên bắt tay bọn Yến Sắc đại công, sau đó là ôm chặt lấy Ny Nhã vẫn đang chờ đợi, tiếp đó trao cho mỗi nàng một nụ hôn dài rồi mới buông nàng ra. Lúc này Đái Thanh Thanh vừa cười vừa đẩy Lăng Tư đến trước mặt ta nói: “Còn có một người nữa này!” Chúng nhân bật cười giòn dã, ta chẳng nghĩ ngợi gì mà hôn Lăng Tư một nụ hôn nóng bỏng. Yến Sắc cười lớn nói: “Đại Kiếm Sư cuối cùng cũng đã trở về rồi, không có chuyện gì tốt hơn thế.” Tiếp đó lại kỳ quái nhìn Đái Thanh Thanh nói: “Có phải Đại Kiếm Sư đã lén lút đi chinh phục Vu quốc, còn mang được chiến lợi phẩm này về không vậy?”



Tất cả mọi người đều bật cười ha hả, chỉ có bọn Hoa Nhân mấy người không hiểu tiếng Tịnh Thổ mới lờ mờ không rõ, cần phải có “chiến lợi phẩm” Đái Thanh Thanh tự mình đi phiên dịch cho bọn họ.



Đại Hắc đột nhiên nhảy đến trước mặt ta điên cuồng sủa lên vài tiếng.



Ta vuốt ve cái đầu to của nó rồi nói: “Hảo gia hỏa! Tại sao dám mắng ta hả?” Chúng nhân không khỏi bật cười.



Hồng Nguyệt cúi xuống ôm chặt lấy Đại Hắc rồi ra vẻ thật thà trách mắng nó: “Đại Hắc mày không phải là nhớ kẻ xấu xa kia nhất sao, ba năm nay luôn mong ngóng tên Kiếm Sư tàn nhẫn kia?” Long Di không ngăn nổi nằm phục lên lưng ta, những ngón tay nhỏ nhắn từ phía sau đưa lên nói: “Kỳ thực người nhớ chàng nhất, thê thảm nhất chính là Hồng Nguyệt đó, một năm nay, mỗi ngày cô ấy đều ra bờ biển chờ chàng, nói thế nào cũng không chịu về nhà, cho nên khi tiếng chuông báo hiệu chàng xuất hiện vừa vang lên, cô ấy đã khiến cho cả Tịnh Thổ này xao động lên rồi.”



Chúng nhân đều bật cười đến rung trời.



Đái Thanh Thanh đương nhiên nhận trách nhiệm phiên dịch, lại một lần nữa một trận cười vang lên. Hồng Nguyệt bị mọi người cười hai lần, nàng tức giận nhìn Long Di một cách hung hăng nói: “Sau này ta sẽ tính nợ với cô.”



Ta nhìn Hồng Nguyệt cười nói: “Tiểu Hồng Nguyệt, nàng còn có thời gian mà tính toán với người khác sao? Ba năm này, hang đêm nàng thiếu ta bao nhiêu lần rồi?” Hồng Nguyệt vô cùng xấu hổ mà đưa cặp mắt phong tình vạn chủng lườm ta, đôi mắt đó giống như muốn nói rằng “Tiểu tử mau lại đây! Lẽ nào bản quý nữ ta lại sợ ngươi sao?” Cô bé này đúng là thành thục hơn rồi, thân thể càng trở nên phong mãn động nhân hơn trước.



Đại Hắc bỗng bất ngờ sủa lên, dọa cho chúng ta bất ngờ mà nhảy bật lên.



Thải Nhu mỉm cười quỳ xuống sàn tàu. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy hai bên mồm Đại Hắc rồi ôn nhu nói: “Có phải ngươi nhớ hảo bằng hữu Phi Tuyết của mình không?”



Mọi người nhất tề giật mình.



Đây là tâm sự lớn nhất của Thải Nhu và Đại Hắc.



Ta đỡ tam nữ dậy rồi chỉ tay về cái đầu lớn của Đại Hắc an ủi: “Yên tâm đi! Cuối cùng sẽ có một ngày ngươi sẽ lại nhìn thấy được vị hảo bằng hữu của mình.”



Đến lúc này ta mới có cơ hội đem chuyện của Khôi Ưng và chúng nữ giới thiệu cho bọn Yến Sắc, Ny Nhã biết.



Yến Sắc cười to nói: “Trong vòng mười ngày lam điểu sẽ đem tin tức ngài trở về truyền ra khắp cả Tịnh Thổ, cứ nghĩ đến chuyện bọn Long Thắng. Hồng Thạch đang đi cả ngày lẫn đêm gắng sức đến đây là ta lại cảm thấy vui vẻ.”



Ta không khỏi nhớ tới Hoa Vân, vị nữ tế ti cao quý, mỹ lệ, u nhã.



Đạm Như nói với ta: “Có thể xuống thuyền không vậy? Mấy người chúng ta muốn bước lên mặt đất Tịnh Thổ.”



Ta cười nói: “Xuống thuyền đi!” Đồng thời ta kéo lấy Ny Nhã nói: “Nữ nhi của ta ở đâu rồi? Sao Phi Phi lại không đến đón ta?” Ny Nhã xấu hổ nói: “Ta vừa nghe tin chàng trở về thì đã chẳng kịp quản tới chuyện gì, lại sợ con chúng ta còn ngũ, cho nên đã không đánh thức nó để đưa đến đón chàng.”



Hồng Nguyệt nói “Phi Phi của chàng đã đến nam phương rồi, nàng ta ở bên một hồ nước mỹ lệ theo ý chàng, xây dựng nên một gia viên cho chúng ta. Úc! Nàng ta đã vì chàng mà sinh ra một bảo bối nhi tử rồi đó!” Trong lòng ta vô cùng cảm động. Sinh mệnh đẹp đẽ như vậy đó! Đáng hận là ta còn phải đi đến cái sa mạc đáng sợ đó, cùng với Vu đế tiến hành một trận quyết chiến sinh từ.