Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 261: Loạn Tiên Hải




Loạn Tiên Hải nằm ở phía bắc Phi Lan Châu, nằm bên ngoài quyền quản lý của Kim Lan quốc, có thể nói nơi đây là một trong những địa phương cực kỳ hỗn loạn, giết người cướp của xảy ra là một chuyện vô cùng bình thường tại nơi đây. 

Tuy tình huống hỗn loạn, thế nhưng tại Loạn Tiên Hải tồn tại không ít thế lực tông môn, có thể kể đến như Địa Ngục giáo, Quỷ tông, Huyết Y môn, Ngân Nguyệt Hải đường, Loạn Tiên Hải bốn tông môn là coi như là bốn thế lực đỉnh tiêm nhất. 

Bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, từng cơn gió thổi qua mặt biển trong xanh. 

Trên mặt biển trong xanh, một con tàu khổng lồ xuất hiện, con tàu này được kéo bằng hai đầu hải vương thú khổng lồ, tên gọi là Thiên Giác Giao Thú, trên cánh buồm to lớn được vẽ hình mặt trăng bạc ẩn sao một đám mây đen, chính là tượng trưng cho Ngân Nguyệt Hải đường, một trong bốn tông môn thực lực mạnh nhất tại Loạn Tiên hải. 

Nói đến Loạn Tiên Hải, kỳ thực nguy cơ không chỉ đến từ những hải tặc cường giả, mà còn đến từ những đầu hải vương thú ẩn bên dưới mặt nước êm ả kia. 

Thiên Giác Giao Thú, hậu thiên hoang thú cấp ba, thế nhưng nó có chỗ đáng sợ, đó chính là cơ thể có chất độc rất mạnh, một cú táp của Thiên Giác Giao Thú ngay cả tiên thiên hoang thú cấp một cũng khó lòng sống sót. 

Con tàu này lướt trên mặt nước mà không hề lo sợ bị hải vương thú tấn công, dĩ nhiên chính là do sự tồn tại của hai đầu Thiên Giác Giao Thú này. 

Đứng bên bong tàu có rất nhiều bóng người, ai nấy đều mặc y phục màu xanh bạc trông rất bắt mắt, dĩ nhiên là đồng phục của Ngân Nguyệt Hải đường. 

- Ba ngày nữa là đến Kỳ Xà thành, các ngươi là tinh anh của Ngân Nguyệt Hải đường, tham dự Tinh Vương Chiến tuyệt đối không được khiến cho Ngân Huyệt Hải đường mất mặt. 

Một ông lão râu tóc trắng bạc, gương mặt già nua đầy nếp nhăn, phản phất năm tháng tang thương, trong đôi mắt sáng rực, tu vi tiến vào hậu kỳ Linh Tiên cảnh, ánh mắt nhìn quanh đám đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường hô lớn một tiếng. 

Kỳ Xà thành tại Loạn Tiên hải chính là một trong những tòa thành sầm uất nhất, tòa thành này do Địa Ngục giáo quản lý, bên trong long xà hỗn tạp, tuy nhiên lấy Địa Ngục giáo làm trung tâm, tuy rằng tình huống hỗn loạn, thế nhưng không ai dám quá mức cuồng ngạo, bằng không liền bị cường giả Địa Ngục giáo giết chết. 

Năm nay Địa Ngục giáo tổ chức Tinh Vương Chiến, thiên kiêu chi tử khắp Loạn Tiên Hải đều tụ tập về đây tham dự cuộc chiến này, nghe đâu là muốn lựa chọn ra một trăm tên thiên kiêu chi tử để mười năm sau tiến về Kim Lan quốc. 

Là một trong những thế lực mạnh nhất Loạn Tiên Hải, Ngân Nguyệt Hải đường tự nhiên không thể không tham dự. 

Những người có mặt trên thuyền đều là những thiêu kiêu chi tử, tinh anh đệ tử xuất chúng nhất của Ngân Nguyệt Hải đường tiến về Kỳ Xà thành tham dự Tinh Vương chiến.

Ông lão vừa nói tên gọi là Tần Trọng, trưởng lão Ngân Nguyệt Hải đường, một trong số những người phụ trách bảo vệ đám thiêu kiêu chi tử này. 

- Tần trưởng lão yên tâm, Ngân Nguyệt Hải đường chúng ta những năm gần đây xuất hiện rất nhiều tên thiên kiêu chi tử, so với ba tông phái còn lại chỉ có hơn chứ không kém. Nhất là Tôn Vân, hắn tuổi vẫn trẻ, bất quá đã đánh sâu vào Địa Tiên cảnh, thức tỉnh ngũ hành tiên thể Kim Thủy Tiên Thể, một khi sử dụng chiến đấu một trận với Linh Tiên cảnh cường giả không phải là không thể. 

- Ha ha, Tôn Vân hắn bên trong nội đường chiến đấu với không ít trưởng lão, thực lực vô cùng xuất chúng. 

- Mấy trăm năm nay tại Hải đường, Tôn Vân chính là người có thiên phú cao nhất, rất có khả năng trở thành quán quân của Tinh Vương chiến. 

- Không chỉ có Tôn Vân, mấy tên Thạch Côn, Lý Phù Đồ, Vũ Văn Cực, Trần Mộng Dao… thực lực không tồi, tuyệt không làm cho Hải đường xấu mặt. 

- ………

Đứng bên cạnh Tần Trọng trưởng lão, mấy vị trưởng lão khác lên tiếng luận bàn về mấy tên thiên kiêu chi tử xuất chúng xuất hiện trong Hải đường thời gian gần đây. 

- Thực lực mấy tên tiểu bối này không tồi, bất quá không thể xem thường người trong thiên hạ. 

Tần Trọng trưởng lão mở miệng nói. Mấy người khác cười cười, Tần Trọng trưởng lão ngày thường tại Hải đường thường xuyên lo xa, tính cách đã thành lệ, vậy nên mọi người chỉ cười trừ một tiếng rồi chuyển sang chủ đề khác. 

Cuối con tàu khổng lồ, nơi đây ít bóng người xuất hiện, chỉ thấy đứng tựa người vào thành tàu là một bóng dáng yêu kiều, mái tóc xanh tựa làn nước biển, nhìn vô cùng mềm mại. 

Làn da của nàng trắng như bạch ngọc. Gương mặt tinh xảo như ngọc điêu, trong ánh mắt là một vẻ đẹp hút hồn, phản phất như vị tiên nữ cửu thiên hạ phàm vậy. 

- Mộng Dao, ở đây gió lớn, không cẩn thận lại bị nhiễm gió độc. 

Từ phía sau, một vị cô nương khác xuất hiện. Vị cô nương này cũng là một mỹ nữ hạng nhất, tuy mặc trường bào, thế nhưng không thể che lấp đi được những nét phổng phao phong tình trên cơ thể nàng. 

Bất quá, so với vị cô nương tóc xanh xinh đẹp tựa tiên nữ kia thì vẫn có chút thua kém, đứng bên cạnh cơ hồ trở thành vật làm nền mà thôi. 

- Là Ngô sư tỷ. 

Cô gái tóc xanh kia tên gọi là Trần Mộng Dao, thiên phú trác tuyệt, là một trong số những thiên tài xuất chúng nhất của Ngân Nguyệt Hải đường. 

Những đệ tử khác của Hải đường, đa số đều tập trung ở đại sảnh để luận bàn với nhau, nâng cao khả năng thực chiến. 

Trần Mộng Dao tiểu tiên nữ này không thích nơi náo nhiệt, vì vậy mới lặng lẽ tiến ra sau tàu, phóng tầm mắt ngắm nhìn mặt biển êm ả.

- Ta muốn ở đây thêm một lúc, vào đại sảnh mắc công lại gặp những người không ưa thích. 

- Ngươi muốn tránh mặt Tôn Vân chứ gì?

Ngô Đình miệng hồng nở nụ cười nhạt thâm ý, đồng thời bước đến gần Trần Mộng Dạo, nhẹ nhàng nói: 

- Ta thật không biết ngươi tại sao lại không ưa thích Tôn Vân. Hắn thiên phú trác tuyệt, thế hệ đệ tử Hải đường hiện nay chính là thiên kiêu số một, trong tương lai tiền đồ vô lượng. Nữ tử hâm mộ hắn vô số, thế nhưng hắn một mực truy cầu ngươi, thế nhưng ngươi dường như không muốn nhìn thấy hắn, thật khiến lòng người bi ai. 

- Tôn Vân thiên tư tuyệt đỉnh, điều này ta tự nhiên biết, bất quá hắn lại không phải kiểu người ta ưa thích. 

Trần Mộng Dao nhìn Ngô Đình, cái miệng nhỏ khẽ đáp. 

- Ha ha, Tôn Vân nếu nghe được chắc hẳn sẽ rất buồn. 

Đúng lúc đó, ngay sau khi Ngô Đình xuất hiện không lâu thì lại có thêm một toáng nam tử bước đến. 

Đi đầu là một nam thanh niên tướng mạo tuấn tú, đầu tóc gọn gàn, trang phục sạch sẽ, bất quá ánh mắt nhìn có chút hơi bất thiện khiến cho người ta có chút không ưa thích. 

- Thì ra Trần sư muội đang ở đây.

- Tôn Lôi?

Ngô Đình dĩ nhiên nhận ra được thanh niên đẫn đầu đám nam tử kia, hắn tên gọi là Tôn Lôi, em trai của thiên tài Tôn Vân. 

Tôn Lôi thực lực sơ kỳ Địa Tiên cảnh, tuy không xuất chúng bằng anh trai, thế nhưng trong thế hệ hiện tại cũng là một thiên tài xuất chúng. 

- Ra mắt Ngô sư tỷ. 

- Vẫn còn nhận ra ta, thật may mắn. 

Ngô Đình thanh âm yêu kiều nhẹ nói, bên trong như có ý tứ trách móc, bất quá biểu cảm trên người tràn ngập phong tình, khiến cho người ta trái tim đập thình thịch liên hồi, trong đầu không thể không xuất hiện ý đồ xấu xa. 

Tôn Lôi kìm chế cảm xúc, làm ra bộ dạng như thường, cười nói:

- Vẫn luôn hâm mộ sư tỷ, ban nãy có hơi thất lễ, hy vọng Ngô sư tỷ rộng lượng bỏ qua.

Nghe Tôn Lôi nói, Ngô Đình chỉ cười cười, cũng không có đáp lại. 

Tôn Lôi lại chuyển dời ánh mắt sang Trần Mộng Dao, nói tiếp:

- Trần sư muội, đại ca của ta đang ở phía trước tàu, hy vọng Trần sư muội có thể đến gặp huynh ấy. 

- Xin lỗi, ta trong người có chút không khỏe, chuyển lời lại với Tôn sư huynh, khi khác có cơ hội liền gặp qua. 

Trần Mộng Dao nhã nhặn từ chối, dĩ nhiên là vì không muốn gặp mặt Tôn Vân nên mới như vậy. Vừa nói, Trần Mộng Dao bước chân vừa lướt đi, tựa hồ không muốn ở lại đây nữa.

Bất quá Tôn Lôi lại không thèm để ý lời từ chối của nàng, chân bước sang một bên cản lối đi của Trần Mộng Dao lại, tiếp tục nói:

- Trần sư muội chớ vội từ chối, đại ca ta đã chuẩn bị một bất ngờ lớn dành cho Trần sư muội, hy vọng sư muội nể mặt. 

Tôn Lôi căn bản không có ý định buông tha, điều này không khỏi khiến cho Trần Mộng Dao nội tâm sinh ra một tia chán ghét. 

- Ta quả thực đang rất mệt mỏi, khi khác có cơ hội, ta liền tạ lỗi với Tôn Vân sư huynh sau. 

Đã nói đến như vậy, thế nhưng Trần Mộng Dao cuối cùng cũng không chịu nể mặt khiến cho gương mặt của Tôn Lôi hơi trầm xuống, nếu không phải Trần Mộng Dao là nữ nhân ưa thích của Tôn Vân, anh trai hắn, chỉ sợ bây giờ hắn cùng với những người phía sau xuống tay với nàng rồi. 

- Trần sư muội như vậy là không chịu nể mặt đại ca của ta…

Chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên bên mạn thuyền rung chuyển dữ dội, mặt nước bình lặng bỗng nhiên bọt nước trắng xóa bắn lên, nước biển rơi vãi khắp nơi trên tàu. 

Bất thình lình một đầu hải vương thú từ bên dưới mặt nước ngoi lên, bộ dáng hung dữ không ngừng gầm thét. 

- Không ổn, đó là Thiết Giáp Cự Sa, hậu thiên hải vương thú cấp ba. 

Chỉ thấy đầu hải vương thú kia nguyên lai là một con cá mập khổng lồ, toàn thân bao bọc bởi một tầng thiết giáp vô cùng chắc chắn, bởi vậy lực lượng phòng ngự vô cùng vững chắc, hơn nữa nhờ vào hàm răng sắc bén khiến cho Thiết Giáp Cự Sa tại loạn tiên hải hung danh rất lớn. 

- Thiết Giáp Cự Sa vốn không sống ở vùng nước này, tại sao lại có thể xuất hiện?

- Quan tâm làm gì, mau liên thủ đối phó nó mau, kẻo thuyền sẽ bị lật lại. 

Thiết Giáp Cự Sa trong mắt hung quang chợt lóe, đứng gần vị trí của nó nhất là hai vị nữ tử Trần Mộng Dao và Ngô Đình. 

Ngô Đình và Trần Mộng Dao cả đều tu vi trung kỳ Địa Tiên cảnh, tuyệt đối không phải là đối thủ của Thiết Giáp Cự Sa. 

Nếu như tình huống bình thường, có lẽ cả hai sẽ có phản ứng, bất quá Thiết Giáp Cự Sa xuất hiện bất ngờ không có dấu hiệu báo trước, khí thế hung dữ áp chế xuống khiến cho cả hai đứng như trời trồng. 

- Trần sư tỷ, Ngô sư tỷ, cẩn thận. 

Mấy tên nam tử đi theo sau Tôn Lôi miệng hô hoáng, dĩ nhiên cũng không có bản lĩnh anh hùng cứu mỹ nhân, đều thụt lùi lại tránh khỏi nơi nguy hiểm.

Tôn Lôi tự nhiên đồng dạng, bản thân mình hơn hết thảy, tự nhiên cũng cấp tốc lui khỏi phạm vi tấn công của Thiết Giáp Cự Sa. 

Trong đôi mắt của Thiết Giáp Cự Sa in lên bóng ảnh hai vị cô nương đang sợ hãi nhìn nó, cái miệng đầy răng nanh nhọn hoắc bỗng gầm một tiếng, trong tiếng gầm ngập tràn mùi khôi tanh khó chịu. 

- Cứu… cứu mạng…

Trong giây phút hỗn loạn, thân thể Ngô Đình run lên dữ dội, trong đôi mắt mỹ lệ nước mắt chảy ra, không tự chủ liền ngồi xuội xuống, trông rất đáng thương. 

Mà Trần Mộng Dao tình huống cũng chẳng có gì khác biệt, sự khiếp sợ chiếm cứ lấy tâm trí, dường như thân thể đã không còn thuộc về bản thân nàng nữa. 

- Súc sinh to gan, ngươi muốn chết.

Ngay lúc đó, một tiếng gầm dài tràn đầy tức giận vang lên. 

Một bóng người xuất hiện nhanh chóng, dĩ nhiên chính là vị trưởng lão Linh Tiên cảnh – Tần Trọng. 

Đang đứng trướng bong tàu luận bàn, đột nhiên thấy con tàu rung chuyển mãnh liệt, đồng thời có một tiếng rống vang lên. 

Tần Trọng trưởng lão phản ứng cực nhanh, trong giây phút Thiết Giáp Cự Sa xuất hiện thì cấp tốc chạy về phía cuối tàu, trông thấy Ngô Đình và Trần Mộng Dao gặp nguy hiểm thì trong mắt xuất hiện một tia phẫn nộ. 

Tiên lực vận chuyển, áo kim quang lưu động, một chưởng đánh ra, thế nhưng bôn đằng vạn mã, uy thế mãnh liệt như ngũ lôi oanh đỉnh, chưởng pháp rơi thẳng vào thân thể khổng lồ của Thiết Giáp Cự Sa. 

Tầng phòng ngự của Thiết Giáp Cự Sa tuy vô cùng mãnh liệt, thế nhưng người xuất chưởng lại là tiên giả hậu kỳ Linh Tiên cảnh, thế nên dễ dàng đánh vỡ nát lớp áo giáp bên ngoài của nó. 

Máu tươi từ bên trong rơi ra, huyết nhục lẫn lộn, chỉ thấy Thiết Giáp Cự Sa hét thảm một tiếng. 

Căn bản không có ý định buông tha, trên tay Tần Trọng trưởng lão xuất hiện một thanh bảo kiếm, Tần Trọng trưởng lão lăng không trên trời, tiên lực truyền vào bảo kiếm, chỉ thấy bảo kiếm lóe lên ánh hào quang rực rỡ, cuối cùng biến thành một đạo kiếm quang chỉ thiên, bị Tần Trọng trưởng lão bổ xuống. 

Một kiếm mãnh liệt, khí lực vô song, đường kiếm vô cùng gọn gàng, dễ dàng bổ đôi Thiết Giáp Cự Sa ra làm hai mảnh, rơi vào trong lòng nước, máu tươi lên lán, mùi tanh hôi cực kỳ khó chịu bốc lên. 

- Ngô sư muội, Mộng Dao sư muội, cả hai không sao chứ?

Lại một đám người nữa xuất hiện, chỉ thấy một nam thanh niên tướng mạo xuất trần, tuấn dật bất phàm, gương mặt có vài phần giống với Tôn Lôi, nhưng Tôn Lôi còn xa mới có thể sánh được với nam thanh niên này. 

Hắn dĩ nhiên chính là đại ca của Tôn Lôi – Tôn Vân, thiên kiêu chi tử của Ngân Nguyệt Hải đường. 

Tuy miệng gọi cả hai, thế nhưng hắn chạy đến đỡ Trần Mộng Dao vào người, gương mặt xuất hiện lo lắng, ân cần hỏi thăm một tiếng. 

- Ta không sao, đa tạ Tôn sư huynh quan tâm. 

Trần Mộng Dao tinh thần hỗn loạn, mãi một lúc sau mới lấy lại bình tình, lập tức rời khỏi bờ ngực của Tôn Vân, chỉnh chu lại y phục, đồng thời không quên cảm tạ Tôn Vân một tiếng. 

- Tôn sư huynh cũng hơi phân biệt đối xử à. 

Một giọng nói ai oán vang lên, dĩ nhiên chính là Ngô Đình. 

Lúc này Ngô Đình được một tên nam tử khác đỡ dậy, thế nhưng ngữ điệu có ý tứ trách móc Tôn Vân. 

- Ngô sư muội thứ lỗi, là ta không kịp phản ứng. Ngô sư muội không có bị thương chứ?

- Đa tạ sư huynh quan tâm, bất quá vẫn nên an ủi Mộng Dao sư muội đi à. 

Ngô Đình nháy mắt một cái, thái độ của Tôn Vân khiến cho nàng không thể không bỏ qua cho hắn, liền không buồn quan tâm đến nữa. 

- Bảo vệ Ngô sư muội thật tốt, nếu có chỗ nào không đúng, ta liền không bỏ qua cho các ngươi. 

Tôn Vân ho khan một tiếng, ra lệnh cho mấy tên đệ tử khác, dĩ nhiên danh khí của hắn rất lớn nên mới có khả năng sai khiến bọn kia. Sau đó quay lại nhìn Trần Mộng Dao, nói:

- Mộng Dao, muội không bị thương chứ?

- Ta không sao, có thể tự điều dưỡng được. 

Trần Mộng Dao lùi lại một bước, tựa hồ tránh né Tôn Vân. 

Tôn Vân nhận ra được cảm xúc của nàng, thế nhưng tình huống có chút không ổn, vậy nên tạm thời muốn buông tha. 

Đúng lúc đó, bỗng nhiên có người hô lớn:

- Nhìn kia, bên trong bụng Thiết Giáp Cự Sa có người.