[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 169: Hôn dạ minh châu (35)




Nam Nhiễm ra tay không hề khách khí.

Cô đưa tay nắm lấy cái sừng ngắn của ác long, dùng lực định bẻ xuống.

Ác long thấy vậy, kêu lên: "Rống!"

Nó vừa rống, vừa lay người sang bên phải vừa lay người sang bên trái, muốn cất cánh bay lên.

Nhưng dù nó cố gắng thế nào thì hai cánh cũng không thể giương ra.

[Phanh!]

Cuối cùng cả đầu ác long vẫn bị đập thẳng lên đất.

Hai cái sừng trên đầu cũng theo nó đâm sầm vào mắt đất cứng rắn, cho dù nó phành phạch một hồi lâu vẫn không thể rút hai cái sừng ra.

Ác long vỗ vỗ cánh.

"Ô ô ô, ngao~!"

Khóc.

Ác long nhắm mắt, lớn tiếng gào khóc.

Nam Nhiễm đứng ở đó, nhìn một màn này, vẻ mặt sửng sốt.

Đây là ý gì?

Hệ thống: [ký chủ, trải qua đo lường, con ác long chỉ mới sống hơn một trăm năm. Trong thế giới của rồng, 300 tuổi mới được coi là thành niên. Nói cách khác, con ác long này vẫn còn là một đứa trẻ.]

Nam Nhiễm nghe thế, bình thản nhảy từ trên lưng ác long xuống.

Sau đó cúi đầu nhìn nó.

Chỉ thấy ác long càng khóc càng lớn.

Thanh âm gào khóc vang cả một vùng trời.

Nam Nhiễm duỗi tay, vỗ vỗ cánh nó.

"Đừng khóc."

Ác long: "Ô, ô, ô, ngao ngao ngao!"

So với trước, tiếng khóc lại lớn hơn một chút.

Chậc.

Hai mày Nam Nhiễm cau chặt, bị tiếng khóc của nó làm cho mất kiên nhẫn.

Cô giơ chân lên, đạp một cái vào mông nó.

"Nín khóc cho lão tử, nghe thôi đã phiền!"

"Ngao ngao ngao ngao, ô..."

Ác long lập tức ngừng khóc.

So với việc nhẹ nhàng dỗ dành.

Quả nhiên, vẫn là thô bạo hữu dụng hơn.

Nam Nhiễm lại duỗi tay.

Nắm lấy cái đuôi của ác long.

Kéo nó từ trong đất ra.

Tiểu ác long ngôi dưới đất.

Hai cánh vươn ra.

Đôi mắt còn dính nước mắt nhìn chằm chằm chiếc khăn tay màu đen trên tay Nam Nhiễm.

Vốn dĩ, những con rồng như nó.

Lớn lên sẽ có bộ dáng hung thần ác sát.

Rất khó khiến người khác đặt nó vào vị trí người bị hại.

Nhưng bộ dáng trông mong này của tiểu ác long lại trông vô cùng đáng thương.

Một người một rồng, ngôn ngữ không thông, không thể giao lưu.

Đợi một lúc lâu, thấy Nam Nhiễm hoàn toàn không có ý định đưa chiếc khăn đen cho nó.

Ác long liền phẫn uất: "Rống, rống, rống!"

Nó điên cuồng hét lớn vào mặt Nam Nhiễm.

Mà Nam Nhiễm ngồi bên cạnh vốn dĩ đang mệt mỏi.

Cảm thấy buồn ngủ.

Tự nhiên bị làm ồn như thế, cơn buồn ngủ lập tức bị cưỡng chế dời đi.

Một rồng một người đối diện nhìn nhau.

Ác long lại tiếp tục rống: "Rống, rống, rống!"

Hai tay Nam Nhiễm nắm thành quyền, bước chân hướng thẳng về phía ác long.

Đúng là thiếu đánh.

Chỉ là, tay của cô vừa mới giơ lên chưa kịp đánh xuống.

Đã bị một bàn tay thon dài, hữu lực kéo lại.

Vừa ngẩng đầu, đã thấy không biết từ khi nào, Sino đã xuất hiện bên cạnh cô.

Kéo cô đến trước mặt hắn.

Lúc này, Sino vẫn mặc một thân hắc y giống như thường lệ, ánh trăng bao trùm cả người hắn.

Không biết là do ánh trăng hay do cái gì khác.

Mà cứ mỗi lần Sino nhìn thấy Nam Nhiễm, hơi thở lạnh băng hờ hững trên người hắn lại tan đi một chút.

Hắn nắm chặt tay Nam Nhiễm, cúi đầu nhìn cô.

Đôi mắt sâu thăm thẳm không chút cảm xúc.

Môi mỏng chậm rãi mở: "Định làm gì?"

Nam Nhiễm vừa thấy người đi tới là Sino, ngón tay lập tức vươn ra chỉ thẳng vào con rồng ngu xuẩn bên cạnh.

"Nó cứ đứng đó kêu lớn, kêu hoài không chịu ngừng. Đúng là thiếu đánh. Ta định đánh nó một trận để nó thành thật một chút."'

Dứt lời, lập tức bước lên, bộ dáng kiên quyết phải đánh con rồng kia một trận.

Mà tiểu ác long bị điểm danh.

Vừa nhìn thấy Sino xuất hiện, nó liền đưa mũi tới gần, ngửi ngửi vài cái.

Sau đó ánh mắt lập tức phát sáng.

"Rống, rống, rống!"

Hai cái cánh vừa mới thu lại lập tức giương rộng, nghênh ngang đi vòng quanh Sino.

Mà cây cối xung quanh bị cánh của nó va chạm, đẩy ngã.

Hai chân tiểu ác long hưng phấn dẫm trên mặt đất, [thình thịch] [thình thịch], khiến mặt đất chấn động liên hồi.