Đại Lộ Hoàng Hôn

Chương 24




Vị trí ngồi của hai người họ không quá tốt, không thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.

Cả cách bài trí và bộ đồ ăn cũng cũ kỹ, đĩa sứ trắng trước mặt Chương Quyết còn bị mẻ một góc, có rất nhiều vết trầy xước trên bề mặt, con dao lại hơi cùn, thành thử khi Chương Quyết cắt miếng bít tết suýt nữa còn văng ra khỏi đĩa.

Trần Bạc Kiều không nói gì, lặng lẽ cầm đĩa của Chương Quyết cắt cho y, rồi đặt nó lại trước mặt y.

Về chủ đề mà hai người nói trong ngày hôm đó, hương vị của món ăn có ngon hay không, Chương Quyết hầu như không thể nhớ được, vì y luôn cảm thấy hai người chưa ngồi được bao lâu thì bữa ăn đã kết thúc rồi.

Giống như khi còn đi học làm một bài kiểm tra không quá nắm chắc, cảm giác khi làm bài cũng không ổn định, cho nên ngay khi ra khỏi phòng thi đã lập tức quên sạch sành sanh.

Chương Quyết đã dùng gần hết tiền mặt nên phải đến một nhà an toàn khác lấy thêm, nhưng do y lại uống rượu, Trần Bạc Kiều vẫn lái xe.

Liên minh châu Á thường lái xe bên trái, nhưng bên phải Trần Bạc Kiều cũng lái rất vững. Anh lái xe đưa Chương Quyết đi qua các con phố Bangkok vào giữa tháng mười hai.

Khi ngang qua một siêu thị lớn được xây dựng ở góc phố cách đó không xa, trong đầu Chương Quyết đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, nhưng trước khi y kịp nói ra, chiếc xe đã lái qua bãi đỗ xe.

Hình như gần nhà an toàn có tai nạn nên toàn bộ con đường đã bị chặn lại.

Đợi một lúc, con đường vẫn bị phong tỏa. Chương Quyết nói Trần Bạc Kiều đỗ tạm bên đường, tự mình xuống xe đi bộ qua, lên lầu lấy tiền mặt. Khi đi xuống, Chương Quyết có lướt qua một hiệu thuốc nhỏ, y dừng vài giây, suy nghĩ một hồi lại đẩy cửa ra bước vào.

Trong tiệm có một nhân viên ngồi sau quầy kính xem di động. Khi Chương Quyết đi đến gõ vào quầy kính, cậu ta mới tháo một bên tai nghe ra ngước mặt lên. Thấy Chương Quyết, nhân viên bán hàng sững người một lúc, sau đó tháo nốt tai nghe bên kia, rồi khẽ mỉm cười hỏi Chương Quyết một câu bằng tiếng Thái.

Chương Quyết không hiểu, nhưng đoán được đối phương đang hỏi mình muốn gì, vì thế liền dùng tiếng Anh hỏi: “Có thuốc tránh thai không?”

Cậu nhân viên ngây ra. Chương Quyết từ từ lặp lại lần nữa. Cậu nhân viên mới trả lời là có, hỏi Chương Quyết muốn loại nào, dài hạn hay ngắn hạn, đắt hay rẻ.

“Ngắn hạn,” Chương Quyết trả lời ngắn gọn, “Đắt.”

“Thuốc nhập khẩu, Bắc Mỹ,” Cậu nhân viên lấy hộp đắt nhất cho Chương Quyết, “Nhưng ngắn hạn, tác dụng phụ sẽ nhiều hơn dài hạn.”

Thiết kế của hộp thuốc rất khoa trương, trên nhãn in hai từ tiếng Anh “Tự do” và “Mãnh liệt” có màu xanh siêu to, bên dưới chữ nhỏ giới thiệu “Sản phẩm này có thể giảm thiểu khả năng mang thai từ ký hiệu và thành kết.”

“Tác dụng phụ là gì?” Chương Quyết trước năm 28 tuổi đương nhiên không ngờ bản thân sẽ có ngày phải mua thuốc tránh thai nên cũng chưa bao giờ tìm hiểu. Y còn không biết mình có thể thụ thai hay không, bởi vì trong đợt kiểm tra vài năm trước đây, bác sĩ cũng nói với y rằng do tác động của tuyến thể Alpha, tử cung của y đã không được phát triển toàn diện.

Nhưng Trần Bạc Kiều có lẽ sẽ để tâm.

“Buồn nôn,” Cậu nhân viên chỉ vào bụng, rồi vỗ lên đầu, “Chóng mặt.”

Chương Quyết hờ hững gật đầu, lấy ví ra thanh toán, không cần túi, tháo hộp trên quầy, cầm vỉ thuốc cúi đầu nhìn, nghĩ một lúc lại hỏi xin cậu nhân viên một ly nước ấm, uống một viên xong mới nhét vỉ thuốc vào túi quần.

Y nghĩ, Trần Bạc Kiều không cần phải thấy y uống thuốc.

Khi Chương Quyết rời khỏi hiệu thuốc thì con đường phía trước cũng đã được thông xe, y bước tới xe mở cửa. Trần Bạc Kiều không bật điều hòa, mở cửa sổ trời của xe địa hình, điều chỉnh lưng ghế, gối tay lên đầu nằm phơi nắng.

“Anh không nóng sao?” Chương Quyết đóng cửa, hỏi.

Trần Bạc Kiều dựng thẳng lưng ghế, khởi động xe, nói một câu không liên quan: “Chiều nay cậu muốn làm gì?”

Ngày mà họ rời đi không còn bao xa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì khoảng ba ngày nữa họ sẽ lên tàu tới Bắc Mỹ, sau đó trôi dạt trên Thái Bình Dương trong hơn nửa tháng trước khi đến điểm dừng tiếp theo. Chương Quyết cũng biết bản thân nên nắm bắt cơ hội, làm gì đó mà trước đây y không dám nghĩ, chỉ là nhất thời vẫn chưa nghĩ ra, cuối cùng nhìn Trần Bạc Kiều một lúc, thử thăm dò: “Anh nghĩ sao?”

Trần Bạc Kiều khẽ thở dài, mỉm cười nhìn y, nói: “Trước tiên đưa cậu đi hóng gió.” Anh tháo kính râm đeo khi phơi nắng xuống đặt nó sang một bên, lái xe đi.

Trần Bạc Kiều không lái nhanh, tùy ý đi dọc theo một con sông.

Sau một lúc, do trông thấy một biểu tượng Teddy quen thuộc, Chương Quyết liền chỉ cho anh xem: “Mèo con được gửi ở bệnh viện này.”

Trần Bạc Kiều lái chậm lại. “Vậy sao?” Anh hỏi Chương Quyết, “Cậu có muốn vào thăm không?”. Thấy Chương Quyết đồng ý, anh lại quay đầu, dừng trước lối vào của bệnh viện thú y, như có điều suy nghĩ nói: “Không biết cậu lễ tân Văn kia có ở đây không nhỉ.”

Chương Quyết nhớ anh từng khen lễ tân Văn đáng yêu, tâm trạng có chút lên xuống.

Khi đi qua bức tường treo đầy thú bông, y nói với Trần Bạc Kiều: “Tôi đã mua thú bông cho anh ở đây.”

Harrison thường xóc xỉa Chương Quyết rằng y không biết chọn quà, lần nào cũng tặng người ta những thứ đắt tiền nhưng vô dụng.

Mà con thú bông giống mèo con y tặng cho Trần Bạc Kiều lại rất rẻ, anh cũng có vẻ khá hài lòng. Khi ấy anh còn tháo túi chống bụi ra chạm vào nó vài lần, rồi nhìn vào mắt Chương Quyết và nói, anh thích nó.

Nếu đã nói thích như vậy, Chương Quyết chỉ mong anh đừng vứt nó đi.

“Trong chớp mắt nhìn thấy nó,” Chương Quyết kể lại mối duyên phận giữa mình và con thú bông, “Tôi đã cảm thấy rất giống.”

Trần Bạc Kiều nhìn bức tường thú bông, khẽ gật đầu.

Hôm nay lễ tân Văn đang bận hướng dẫn một vị khách khác, đồng nghiệp của cậu, một nữ Beta xinh đẹp tên May đã thay cậu đón tiếp Trần Bạc Kiều và Chương Quyết. May đưa họ đến chỗ mèo con đang đeo vòng Elizabeth, ngoan ngoãn nép mình trong ổ, thò một chân ra chơi với quả cầu lông.

Thấy Trần Bạc Kiều và Chương Quyết đứng trước mặt, bé cũng chỉ nhìn lên “Meow” một tiếng, lại trở về nhàm chán nghịch quả cầu.

“Anh đã nghĩ ra cái tên nào chưa?” Chương Quyết đến gần Trần Bạc Kiều, hỏi anh.

Trần Bạc Kiều khoanh tay đứng nhìn mèo con giây lát, mới trả lời: “Chưa.”

“Tiểu Văn thích bé này lắm,” May bên cạnh cười nói, “Còn lén nghĩ ra một cái tên là Angel, bởi vì bé ngoan như một thiên thần vậy.”

Trần Bạc Kiều liếc nhìn Chương Quyết, hỏi y: “Thế nào?”

Chương Quyết dù không đoán được ý anh, nhưng từ tận đáy lòng y vẫn cảm thấy cái tên Angel này rất phù hợp, vì vậy y thừa nhận: “Tốt.”

“Vậy thì gọi là Angel đi.” Trần Bạc Kiều nhún vai.

Sau khi thăm mèo con, Trần Bạc Kiều và Chương Quyết ra ngoài thì nghe nói lễ tân Văn đã hết bận, đang đứng chờ họ ngoài hành lang.

Lễ tân Văn trên người mặc đồng phục bệnh viện rộng rãi, tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ, mềm mại rũ xuống trán. Khi nhìn thấy Chương Quyết, cậu vui vẻ vẫy tay chào, còn nói với giọng rất ngọt ngào: “Tôi nghĩ anh đã rời Bangkok rồi.”

Chương Quyết giới thiệu Trần Bạc Kiều, lễ vân Văn chào hỏi, lại ngại ngùng nói với Chương Quyết: “Nghe May nói, anh vẫn sử dụng tên tôi đặt.”

Thấy Chương Quyết gật đầu, lễ tân Văn liền mỉm cười: “Cảm ơn.” Nói rằng bác sĩ vừa vặn đang rảnh có thể gặp họ để hiểu thêm về tình hình sức khỏe của Angel, sau đó đưa họ đến văn phòng bác sĩ.

Chương Quyết vì không muốn Trần Bạc Kiều biết mình sẽ mang mèo con về nhà nuôi, nhẹ nhàng giữ vai lễ tân Văn, muốn cậu đi chậm lại cho dễ trao đổi. Nhưng không ngờ, Trần Bạc Kiều dường như cũng chú ý đến hành động này của y nên lập tức quay đầu nhìn lại, khiến Chương Quyết đành phải buông tay.

Bác sĩ tại bệnh viện thú y rất nhiệt tình, nhanh chóng lấy hồ sơ phẫu thuật ra chia sẻ với Chương Quyết.

Trần Bạc Kiều ngồi nghe một lúc, liếc nhìn đồng hồ treo tường trong văn phòng, rồi nói muốn đi vệ sinh.

Lễ tân Văn đưa anh đi. Chương Quyết nói chuyện với bác sĩ thêm một lát, ký bổ sung vài điều khoản, tay không biết thế nào lại dính mực, hỏi hướng phòng vệ sinh rồi cũng đi ra ngoài.

Ngang qua một ngã tư, y mới phát hiện mình sai hướng. Khi quay đầu tìm đường, y lại tình cờ gặp Trần Bạc Kiều và lễ tân Văn đang đi trở về.

Hai người họ đưa lưng về phía Chương Quyết nên mới không chạm mặt nhau.

Lễ tân Văn trò chuyện với Trần Bạc Kiều: “Con thú bông đó rất giống Angel, tôi không biết anh ấy đã tặng nó cho ai.”

Trần Bạc Kiều nói: “Tặng cho tôi.”

“Ồ,” Lễ tân Văn thoáng ngạc nhiên, lại hỏi anh, “Vậy anh có thích con thú bông đó không?”

Trần Bạc Kiều tạm dừng giây lát, mới trả lời một câu.

Họ đã đi xa hơn đến cuối hành lang, Chương Quyết không còn nghe thấy anh nói gì, nhưng dựa theo ngữ điệu cùng âm cuối của anh, thì rõ ràng là mang ý phủ nhận.

Chương Quyết dõi theo bóng lưng của Trần Bạc Kiều, sau một lúc mới nhấc chân. Y không cảm thấy quá buồn, mà chỉ ngẩn ra vài giây, nghĩ xem làm thế nào để tránh hiểu lầm, sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa tay, cũng không ngước lên nhìn mình trong gương, dùng khăn giấy lau khô rồi chậm rãi trở về văn phòng.

Khi Chương Quyết vào cửa thì thấy Trần Bạc Kiều lại liếc nhìn đồng hồ treo tường, liền phối hợp nói chuẩn bị ra về.

Lễ tân Văn tiễn họ ra ngoài, đi qua hành lang của bệnh viện, sảnh trước và hồ bơi nhỏ, đến bức tường thú bông.

Trần Bạc Kiều khoát tay lên lưng Chương Quyết quay lại, lịch sự nói lời tạm biệt với lễ tân Văn, nửa đẩy Chương Quyết về phía trước, không chớp mắt băng qua bức tường thú bông.

Khi lên xe, Trần Bạc Kiều cầm lái một lúc, đột nhiên hỏi Chương Quyết: “Vừa nãy cậu muốn nói gì với cậu ấy?”

Chương Quyết không ngờ anh vẫn còn nhớ, liền đáp cho có lệ: “Hỏi tiền viện phí còn đủ không.”

Trần Bạc Kiều không nói gì, cũng không biết anh tin hay không tin.

Chương Quyết nhìn anh vài lần, lại ngập ngừng hỏi: “Hôm nay gặp cậu ấy rồi, anh có thấy đáng yêu không?”

Trần Bạc Kiều liếc nhìn y, hỏi ngược lại: “Cậu nói thử xem, có đáng yêu không?”

Chương Quyết chẳng mấy khi mạnh dạn lên tiếng: “Là tôi hỏi trước.”

Trần Bạc Kiều bỗng nhiên bật cười, giơ tay lên xoa đầu Chương Quyết, nói: “Bình thường thôi.” Rồi rút tay lại nhìn về phía trước.

Sau khi rẽ vào một con đường, cách đó không xa là nhà an toàn. Trần Bạc Kiều đưa tay trái ra trước mắt Chương Quyết, hỏi: “Bây giờ có muốn không?”

Chương Quyết quay sang nhìn anh. Trần Bạc Kiều rất chuyên tâm lái xe, giống như anh chỉ vừa đưa một quả táo cho Chương Quyết vậy.

Mà sau đó Chương Quyết cũng nhận lấy, mười ngón tay đan nhau một cách công khai.

Hôm nay y có vui mà cũng có buồn, nhưng giờ đây chỉ cảm thấy hạnh phúc, dù vẫn như cũ chưa dám tin thần may mắn đột nhiên xuất hiện ban phúc cho y, vì thế khẽ cúi đầu, nắm lấy tay Trần Bạc Kiều, khom người đặt xuống một nụ hôn.

Trần Bạc Kiều không phản ứng, để yên cho Chương Quyết hôn, không nói gì, cũng không dùng lực rút tay ra. Không biết có phải do Chương Quyết gặp ảo giác hay không, mà chỉ thấy mùi pheromone trong xe ngày càng nồng.

Lúc lên lầu vào phòng, ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Trần Bạc Kiều liền ấn vai Chương Quyết, đè y lên cửa mà hôn.

Lối đi hẹp từ cửa cho đến phòng khách, rải rác quần áo của Chương Quyết.

Cửa sổ buông rèm, chỉ khép lại phân nửa, trong phòng vẫn sáng đèn.

Trần Bạc Kiều ngồi trên sô pha, áo sơ mi đã cởi nhưng quần vẫn còn nguyên.

Mà Chương Quyết lại không mảnh vải che thân, quỳ hai bên hông Trần Bạc Kiều, run rẩy tháo dây nịt của anh, lại kéo khóa xuống, đỡ lấy vật cứng của anh từ từ ngồi xuống đưa vào cơ thể mình.

Của anh rất cứng, cũng rất to. Chương Quyết trong một lúc không thể đưa vào hết, mà chỉ có thể chầm chậm di chuyển lên xuống, đợi đến khi đã ngậm vào toàn bộ, y lại cúi xuống hôn Trần Bạc Kiều, rồi sực nhớ mình đã quên nói với anh về chuyện uống thuốc.

Y nhấc người lên một chút, thở phì phò nói với Trần Bạc Kiều: “Không có bao.”

“Không sao.” Anh nói rồi lại ấn y ngồi xuống, chặn nửa câu “Nhưng tôi có uống thuốc” của y trở về.

Chương Quyết hoạt động một lúc, thở hổn hển dựa vào Trần Bạc Kiều. Anh hỏi y: “Có mệt không?”

Họ làm rất vội, Trần Bạc Kiều còn chưa kịp cởi hóa trang, râu của anh cọ trên ngực và xương quai xanh của Chương Quyết, tay phải của anh đặt bên hông y, còn tay trái bao lấy mông y.

Chương Quyết cụp mắt nhìn anh, khẽ lắc đầu. Trần Bạc Kiều lại đưa tay lên, nắm lấy cằm y, vuốt ve gò má của y.

“Chương Quyết, cậu đỏ mặt.” Anh nói.

Rồi ấn môi dưới của Chương Quyết, kéo y lại gần, cắn lên cằm và bờ môi của Chương Quyết, ngay sau đó anh lại đổi tư thế, đè Chương Quyết lên ghế, giữ đầu gối của y mạnh mẽ thúc hông, tiến thẳng vào tử cung của y, nhưng vẫn như cũ không quá kịch liệt để tạo thành kết.

Chân của Chương Quyết bị gập lại rất đau, cũng không muốn ân ái ở một nơi quá sáng như thế này, bèn níu lấy cánh tay của Trần Bạc Kiều, nhỏ giọng gọi anh: “Trần Bạc Kiều.”

Tay đang bóp vào eo Chương Quyết của Trần Bạc Kiều lại chặt thêm một chút, anh đáp một tiếng rồi dừng lại.

Chương Quyết nói: “Tôi muốn về phòng.”

Trần Bạc Kiều nhìn y vài giây, ôm Chương Quyết lên đi về phía phòng ngủ. Anh đi rất vững vàng, đặt Chương Quyết lên giường, lại thuận đường đè lên.