Đại Ma Vương Thỉnh Giữ Lấy Mạng

Chương 26




Hiển nhiên, Quốc vương không hề đem chuyện hôn nhân của nữ nhi làm trò đùa. Hắn biết Nam Cung Huyền thực lực cường hãn, cùng cô kết giao trăm lợi mà vô hại. Chẳng hạn như lấy thực lực cường hãn cùng trách nhiệm của Nam Cung Huyền đối với người cô để tâm, nếu kết giao thì Tây Nhã nhất định được bảo vệ an toàn. Cô cũng chiếm được Vân Đan Sa La quan tâm, từ đó thắt chặt quan hệ giữa hai chủng tộc. Đợi đến khi chiến tranh kết thúc, hắn có thể bồi dưỡng Nam Cung Huyền trở thành người thừa kế ngai vàng và cô sẽ giúp Nhân ngư tộc phát triển cường thế hơn. Mà hai nữ tử muốn sinh hài tử không phải không có cách, như vậy thế hệ kế tiếp của hoàng gia nhất định càng thêm tài giỏi.

Chỉ cần là người thông minh sẽ hiểu được những lợi ích từ chuyện này mang đến. Trở thành người đứng đầu một chủng tộc, trở thành người cai trị biển cả cùng các giống loài Hải yêu, nắm giữ trong tay vô số tài nguyên,... Quốc vương không tin có Nhân loại nào có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của nó. Nhưng mà Nam Cung Huyền chú định khiến hắn phải thất vọng. Rốt cuộc không thể dùng các quy tắc của người thường đi đánh giá cô.

Nam Cung Huyền bất ngờ khi nghe lời đề nghị của Quốc vương, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Những người khác âm thầm nghiến răng, một mặt thầm hận Nam Cung Huyền trêu chọc phiền toái, một mặt chán ghét Quốc vương toan tính lợi dụng cô. Nhưng vì thân phận đối phương không cho phép họ lỗ mãng, bằng không Long Thanh Hàn cùng Đổng Vân Nhu sớm đem người tiễn bước ra cửa. Họ tuyệt đối không cho phép có kẻ đào góc tường nhà mình. Mỗi người tự rót cho mình một chén nước để bình phục tâm tình nhưng ngay lập tức liền hối hận vì hành động của mình.

"Xin thứ lỗi. Hảo ý của ngài ta không thể nhận. Vì ta là người đã có gia thất."

Cô trả lời rất bình tĩnh nhưng những người nghe thì không như vậy. Họ đều nghẹn tới mức mặt đỏ bừng mới không có bất kỳ hành động khiếm nhã nào. Long Thanh Hàn thậm chí đem cái tách trong tay mình bóp bể thành hai nửa. Còn Quốc vương cùng Hoàng hậu chỉ có thể gượng gạo cười nói, mặt đều mau nhăn nhó.

"Ha ha, không nghĩ tới Nam nữ sĩ lại có hôn ước sớm như vậy. Chúng ta cũng không nỡ ép buộc làm lỡ uyên ương. Vậy ta chỉ còn cách cho phép Nam nữ sĩ chọn một món bảo vật bất kỳ để cảm tạ cùng chúc phúc vậy."

Hai bên còn khách khí với nhau vài lời, Quốc vương mới mang nữ nhân của mình rời đi. Một đường trở về đều tiếc hận cải trắng đã sớm bị củng.

"Thật không biết tên dã nam nhân nào lại nhanh tay tới như vậy !"

Bất quá Quốc vương đoán lầm. Đúng ra là vài đoá cải trắng đã bị Nam Cung Huyền củng mất mới đúng. Và hiện tại thì cô đang bị một đóa yêu nghiệt cải trắng cường hôn.

Bốn người họ không nghĩ tới Nam Cung Huyền dám trả lời như vậy, nói được hết sức đương nhiên. Đã vậy còn ngốc ngốc nhìn họ, một bộ biểu tình như muốn nói 'Nói sai rồi sao ? Tôi thấy đúng mà', miễn bàng đáng yêu như thế nào. Rõ ràng sở hữu một đôi mắt tà mị như vậy, cả người lại cứ ngốc manh ngốc manh. May mắn không mấy ai được chứng kiến mặt này của cô, không thì lại nhiều ra một đống đào hoa.

Nữ vương thật sự không kiềm chế được mà ôm lấy Nam Cung Huyền cường hôn một trận. Tuy rằng cô trúc trắc đáp lại đã đủ khiến Vân Đan Sa La hết sức vui vẻ. Nàng cọ xát trong chốc lát, nhẹ nhàng cắn một cái, lại thiếp thượng, day dưa hồi lâu mới chịu tách ra. Lúc này Nữ vương để ý vài người khác sắc mặt đỏ bừng, mới chợt nhớ tới họ ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa mất đi. Để họ chứng kiến cảnh vừa rồi hình như có chút quá phận. Sau đó không chút lưu tình đuổi Nam Cung Huyền đi xem báo cáo khiến cô phẫn nộ, trực tiếp nhào qua để lại trên má nàng một dấu răng chỉnh tề mới bằng lòng.

Vốn đang nghiêm túc truyền thụ kĩ thuật cho chúng chị em, có điều dấu răng kia ngạnh sinh phá huỷ hết khí thế trên người Nữ vương. Họ biết chính mình không nên cười, cuối cũng vẫn không phúc hậu chọc ghẹo Vân Đan Sa La. Khoa trương nhất là Đổng Vân Nhu, trực tiếp cười đến chảy nước mắt, sau ôm bụng vì đau do cười quá nhiều. Giữa họ bây giờ đã không còn hàng rào thân phận ngăn cách, thoải mái đùa giỡn lẫn nhau. Nam Cung Huyền ngẩng đầu nhìn cảnh tượng đó mà trong lòng ấm áp, thầm mong bản thân có thể đủ cường đại để bảo vệ những nụ cười này luôn hạnh phúc như vậy.

Trừ bỏ nhạc đệm buổi sáng, cả ngày hôm nay Nam Cung Huyền đều trôi qua rất thoái mái, thuận tiện rải một chút cẩu lương cho người khác. Bảo vật cô lựa chọn là một quả Huyết hồn. Tương truyền rằng quả Huyết hồn có khả năng cải mệnh hoàn hồn, linh hồn được nuôi dưỡng trong nó càng thêm mạnh mẽ nhưng mất hết kí ức lúc sinh thời. Quả Huyết hồn dạng tròn, ruột đỏ như máu, vỏ ngoài trong suốt tựa pha lê, to cỡ nắm tay một người. Trong nguyên tác, U hồn chiếm lấy nơi đây cũng là vì một quả Huyết hồn hiếm hoi. Tây Nhã đã được Nữ vương giới thiệu cùng mọi người. Nhìn bộ dạng xinh xắn, đáng yêu của em ấy, ai ai cũng muốn đứng ra lãnh trách nhiệm bảo vệ. Thấy họ hào hứng như vậy, Vân Đan Sa La cũng không lo thiếu người chiếu cố Tây Nhã, lại bàn bạc thêm một số việc liền rời đi.

Buổi tối đến, Nam Cung Huyền thống khổ chấp nhận làm gối ôm hình người một đêm cho Nữ vương. Sáng ra cả người đều tê rần, Thải Nhi thay cô xoa bóp một lát mới cử động được. Cô còn xấu bụng nằm ở trong lòng nàng hồi lâu. Trên người nàng lúc nào cũng thoang thoảng một hương dược liệu, không nồng, để người ta cảm thấy thật dễ chịu. Mấy người khác cũng thử xoa bóp cho cô. Tay nghề Long Thanh Hàn ngoài ý muốn điêu luyện, lực đạo vừa đủ, làm cô thoải mái cả người. Vân Đan Sa La cũng ổn, miễn là từ bỏ vụ cố ý ăn đậu hũ.

Còn Đổng Vân Nhu, Nam Cung Huyền thử một lần, ban đầu còn cắn răng chống đỡ, sau chỉ đành để nàng dừng lại. Chẳng phải nó đau đớn gì nhưng cứ tưởng tượng dán hai thanh nước đá trên người thì cảm giác quả thật quá mức tra tấn. Nàng là Băng hệ Pháp sư, sau nhiều năm khổ luyện, hai bàn tay đã chẳng cách nào khôi phục nguyên bản độ ấm. Hiểu được điều đó, Đổng Vân Nhu thậm chí mắng Nam Cung Huyền ngốc nghếch, ráng chịu đựng, tự hành hạ bản thân làm gì.

"Có điều nếu trời nóng thì ôm Đổng Vân Nhu thoải mái phải biết, hoặc bị té ngã nặng, cũng không sợ bị bầm tím." Nam Cung Huyền nghĩ.

Sau đó, mọi người nhanh chóng thu dọn hành lý, ăn bữa sáng rời lên đường trở về đảo Thiên đường xanh. Đường về hết sức yên bình, trái ngược với lúc đến nguy hiểm trập trùng nhưng không một ai thật sự buông tha cảnh giác. Bởi trước khi bão đến, biển thường tĩnh lặng, có ai biết được cơn sóng ngầm nào đang chờ đợi họ đâu. Nam Cung Huyền cũng biết bây giờ toàn bộ kế hoạch của quân địch nhất định thay đổi, nguyên bản cốt truyện đều bị phá không sai biết lắm. Có điều kẻ cần xuất hiện khi đến thời điểm đều bằng một lý do nào đó đến trước mặt họ. Đó hẳn là một thứ duyên phận đã được định ra từ trước.

Về tới đất liền, hầu hết bọn họ đều thở phào một hơi, có cảm giác xa cách quê hương đã lâu. Tại đây có có thuyền đợi sẵn, Nam Cung Huyền nhận ra từng gặp qua bọn họ ở trại huấn luyện. Cách một thời gian gặp lại, người nào cũng đen rất nhiều, họ đã mạnh mẽ hơn trước sau quá trình luyện tập khắc khổ. Nữ vương khá vừa lòng với kết quả này, đợi mọi người lên hết ra lệnh dong buồm trở về thành phố Gió. Binh đoàn Nhân ngư mang theo các Hải yêu ưu tú cũng bám sát với đoàn thuyền. Nhiệm vụ của họ là hỗ trợ mọi người vượt qua lãnh địa Hải yêu và giữ vai trò người hộ tống Tây Nhã.

Lũ U hồn thi thoảng vẫn xuất hiện quấy phá cuộc hành trình, chủ yếu tập kích Nam Cung Huyền. Qua một vài lần, Vân Đan Sa La lấy lý do thử trình độ thuỷ thủ đoàn, đem cô nhốt vào phòng. Nam Cung Huyền có thử trốn đi xem náo nhiệt nhưng bị Long Thanh Hàn bắt lại. Sau Thải Nhi bày ra bộ mặt uỷ khuất khuyên nhủ cô. Nam Cung Huyền bị Thải Nhi khóc mấy lần doạ hoảng sợ, lần nào cũng khóc tới lúc thiếp đi mới thôi, cho nên nhanh chóng đầu hàng. Còn Thải Nhi vừa ra khỏi phòng, khoảng khắc cửa vừa đóng, khoé miệng đã không ức chế giơ lên, cùng những người khác biểu thị thành công. Cô làm sao không phát hiện động tác nhỏ của mấy nữ nhân của mình nhưng cũng đành tuỳ họ đi, miễn họ vui thì tốt rồi.

Vì Đổng Vân Nhu lại bị say sóng nên Nam Cung Huyền cũng chẳng có ai theo trò chuyên. Vì vậy, cô lại chú tâm vào nghiên cứu cùng nâng cao ma lực đồng thời luyện kiếm thuật lần trước nhận được. Cô bắt đầu sau người khác, chỉ có thể cố gắng gấp bội để bù lại. Quá chú tâm vào một việc thường dẫn tới kết quả cô phải đối mặt tới lửa giận của bốn người vì quên ăn quên nghỉ. Sau một hồi thề thốt đủ điều cùng cam kết lần sau nhất định nhớ kĩ, cô mới suýt soát vượt qua trận này.

Lần kế Nam Cung Huyền bị gọi ra khi đang khổ luyện, cô phải đối mặt với một cam kết với rất nhiều điều luật. Cô không ngờ tới họ còn thuộc tính chiếm hữu nữa. Rõ ràng trong nguyên tác bốn người này chưa bao giờ quy định Long Ngạo Thiên hành động.

"Tiểu thuyết quả nhiên đều là gạc người." Nam Cung Huyền thống khổ nghiền ngẫm bản cam kết.

1. Không thể để bản thân bị thương quá nặng.

2. Nhất định phải ăn ngủ có quy luật.

3. Không được tuỳ tiện chạm vào thân thể người khác.

4. Gặp chuyện phiền phức phải nói, không được giấu giếm.

....

"…" Cô thật sự không thốt nên lời. Mặc dù những điều luật này vì tốt cho cô nhưng nhanh như vậy đã nghĩ ra không khỏi làm người khác liên tưởng kì thật họ âm mưu từ lâu. Lần này trực giác của Nam Cung Huyền đã đúng. Vân Đan Sa La sớm nghĩ tốt bản cam kết, chỉ là chưa có lý do chính đáng để đem nó ra mà thôi. Ngoài ra, các điều luật đã được chỉnh sửa qua để làm sao trói buộc Nam Cung Huyền tốt nhất mà không khiến cô cảm giác khó chịu.

Sau đó dưới uy áp của họ, Nam Cung Huyền kí xuống cam kết. Hiển nhiên, cô cũng muốn họ làm những điều tương tự. Có điều, Nữ vương lại ngang nhiên lợi dụng nó để phạm lười, đem công việc đẩy cho cô. Nàng nói qua nếu không vì Đàn Hoa tham vọng quá mức, nàng đã đem quyền lực trao cho em gái mình. Nàng mới không nói chính mình sợ nhan sắc xuống dốc nên tìm cơ hội bảo dưỡng thân thể đâu.

_______________________

Tiểu kịch trường

Sói: Tiểu Huyền đáng thương bị các độc giả gọi là thụ suốt.

Huyền: Ta muốn thể hiện công khí thế !!!

Sa La: Ngoan. Ngươi còn nhỏ.

Hàn: Ngươi chưa đủ mạnh.

Nhu: *đỏ mặt* Ta mới... không để… ngươi công đâu.

Thải Nhi: *ôm Huyền* Chị tin em.