Đại Ma Vương

Chương 512: Thâm uyên ác ma




Con viễn cổ Cự Long đứng trên trái núi cao, ngoái đầu hướng lên trời phun ra từng đạo long tức (hơi thở rồng) sáng lóe, long uy kinh khủng từ long tức hắn phát ra giống như có sức mạnh xé rách không gian.
Bị những hơi thở của viễn cổ Cự Long phun vào, mấy cánh cửa lớn bảy sắc hào quang trên bầu trời giống như bị luồng sức mạnh này đè xuống, không ngừng phát sinh biến hóa, như chầm chậm thu nhỏ lại.
Bảy luồng sáng nhập vào mấy cánh cửa trên bầu trời, sáu cánh cửa do một sinh vật Bán Thần trấn thủ, tựa hồ đang đem hết toàn lực ngăn cản một sinh vật hung ác nào đó. Hàn Thạc có thể thông qua hình dáng mà hình dung được họ đang ra sức chống lại một kẻ địch cường hãn.
Chỉ có một cảnh cửa ở rìa không có lấy một Bán Thần nào tọa trấn, một con Hoàng Kim Long cấp bốn đang trấn thủ bên trong. Cũng không biết hắn gặp phải bao nhiêu sinh vật cường đại, chỉ thấy thân hình Long tộc được xưng là cường tráng nhất, khổng lồ nhất, giờ bên trong cánh cửa đó cứ lắc lư, bắn ra máu tươi tung tóe.
Rất rõ ràng, Hoàng Kim Long cấp bốn này căn bản không chịu được áp lực của những sinh vật bên trong cánh cửa, trong lúc giao phong không thể tránh khỏi những thương tổn trầm trọng trên thân thể.
Hàn Thạc quan sát một chút, phát hiện trên bầu trời xuất hiện bảy cánh cửa kỳ lạ, phía sau cửa như có một thế giới xa lạ khác. Giống như nếu không tiến vào cánh cửa đó thì căn bản không thể biết được bên trong rốt cuộc có cái gì, chỉ có thể thấy từng đạo ánh sáng như sao băng liên tục xẹt qua.
Bảy cánh cửa, bảy sinh vật, trong đó có sáu Bán Thần đang liều mạng ngăn cản uy hiếp đáng sợ nào đó.
Một con viễn cổ Cự Long không biết đã sống bao lâu, lợi dụng thần lực của mình khôi phục dị biến ở bảy cánh cửa, cố gắng thu hẹp bảy cánh cửa này lại để tránh một nguồn uy hiếp nào đó có thể thông qua bảy cánh cửa này tiến vào đại lục Csia.
Vẻ mặt Hàn Thạc rất trầm trọng nhìn biến hóa trên bầu trời, trong lòng dâng lên một sự hiếu kỳ mãnh liệt. Hắn tràn ngập hứng thú với cảnh tượng bên trong bảy cánh cửa, cũng không ngừng đoán thử rốt cuộc là sinh vật gì, có nên bất chấp tất cả xông tới xem không.
Sau khi tiến vào cảnh giới Túng Dục, Hàn Thạc tiếp xúc với những cường giả mạnh nhất đại lục Csia, dần dần hiểu rõ một vài điều bí mật. Từ những gì mình thấy được, hắn có thể khẳng định bảy cánh cửa đó nhất định đi thông tới một vị diện khác, viễn cổ Cự Long và sáu Bán Thần liều mạng ngăn cản ở đây là để phòng ngừa sinh vật từ vị diện khác xé rách thông đạo này.
"Thái Thản Cự Nhân, viễn cổ Cự Long, quả nhiên đã lặng lẽ phụng hiến cho đại lục Csia." - Hàn Thạc thầm nghĩ.
- Nhân loại. Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? - Khi Hàn Thạc còn đang ngưng trọng quan sát bốn phía, một tiếng rồng ngâm phẫn nộ vang lên. Chính là do con Ngân sắc Cự Long bị hắn truy kích phun ra. Thấy hắn đi tới, con Ngân sắc Cự Long này vô cùng phẫn nộ, giương nanh múa vuốt gầm gừ không thôi.
Sau khi tiếng kêu phẫn nộ của con Ngân sắc Cự Long vang lên, Thái Thản Cự Nhân và Long tộc từ bốn phương tám hướng bên trong đại hợp cốc không còn đưa tầm mắt trên chiến trường bầu trời nữa, mà toàn bộ đều hướng ánh mắt về phía Hàn Thạc.
Mười mấy Thái Thản Cự Nhân, hai mươi mấy Cự Long, dù ở một quốc gia nào cũng đủ để làm cho một nước tăng thực lực lên rất đáng sợ. Những sinh vật cường đại nhất từ xưa tới nay ai nấy đều trừng mắt nhìn hắn. Sự uy hiếp vô hình ép tới làm cho hắn cảm thấy cả người cực kỳ không tự nhiên.
So với sáu Bán Thần trên bầu trời, đám Thái Thản Cự Nhân và Long tộc ở trong đại hợp cốc này tất cả đều không có thực lực Bán Thần. Nhưng dù vậy, bốn mươi con vật khổng lồ đột nhiên trừng mắt nhìn hắn, uy hiếp này cũng quả là vô cùng đáng sợ.
- Nhân loại, ngươi tự tiện xông vào đây rốt cuộc định làm gì? - Ngân sắc Cự Long thấy Hàn Thạc không giải thích, lại một lần nữa mở miệng quát, thoạt nhìn đã có chút không chịu nổi nữa rồi.
Hai Thái Thản Cự Nhân đến gần Hàn Thạc, vừa thận trọng đánh giá hắn, vừa chậm rãi đến gần, tựa hồ một khi hắn nói ra một lời bất lợi, lập tức sẽ ra tay cho đối phương một chùy thành bánh thịt.
- Ủa, sao lại là ngươi? - Đột nhiên, từ xa xa có một con Hoàng Kim Long kêu lên một tiếng kinh hãi. Con Hoàng Kim Long vốn cách Hàn Thạc rất xa, lập tức bay rất nhanh tới, có vẻ rất kinh ngạc khi nhìn thấy hắn.
- Ngươi... Ngươi là Hidrich? - Hàn Thạc sửng sốt, nhìn con Hoàng Kim Long vẻ ngạc nhiên, cảm thấy hắn có lẽ là Hoàng Kim Long Hidrich mà trước kia mình gặp qua vài lần, vì vậy dò hỏi thử xem.
- Là ta, Hidrich, ngươi không nhớ à? - Quả nhiên là Hidrich, hắn kêu to vẻ kinh hỉ.
Bên trong hợp cốc có hai mươi mấy Long tộc. Những Long tộc này không có lấy một tên biến hóa thành hình người, thân thể cao lớn cứ đứng ở xa xa, trong số đó Hoàng Kim Long chiếm một nửa. Hidrich không hóa thành hình người, lẫn vào giữa đám đó chẳng thấy có gì đặc thù cả, Hàn Thạc không nhận được cũng là điều đương nhiên thôi.
Vừa nghe hắn là Hidrich, Hàn Thạc lại nhìn đại hợp cốc, đột nhiên hiểu được nơi này hẳn là cũng là Long cốc trong truyền thuyết. Thấy gặp người quen, Hàn Thạc cũng thở phào một hơi, cười nói:
- Hóa ra là Hidrich, hà hà, đã lâu không gặp rồi, lần này ta chỉ thuần túy tới đây thám hiểm, nghe bầu trời có tiếng nổ nên mới tò mò tới đây, không ngờ lại gặp được loại kỳ quan này, rốt cuộc việc này như thế nào?
- Hidrich, ngươi biết nhân loại này à? - Con Ngân sắc Cự Long vừa bị Hàn Thạc cho nếm mùi, nhìn Hidrich đang hưng phấn chạy ào tới vẻ kỳ quái, nghi hoặc hỏi lại.
- Ừm, ta đã nói với ngươi rồi đó, lần trước có một kỵ sĩ nhân loại muốn đoạt bảo tàng của ta, còn làm bị thương ta nữa. Nhờ có hắn, nhờ hắn trợ giúp ta, lần trước nữa, ở vùng đất cấm kỵ, cũng nhờ hắn phá kết giới quanh năm không tiêu tan. Chúng ta là bằng hữu, không có việc gì đâu. - Hidrich giải thích cho Ngân sắc Cự Long.
Hắn vừa nói như vậy, hai Thái Thản Cự Nhân đang thận trọng đến gần, và cả con Ngân sắc Cự Long nữa, không còn thái độ thù địch với Hàn Thạc nữa. Nhưng Ngân sắc Cự Long vốn bị Hàn Thạc cho nếm mùi cay đắng, vẫn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bây giờ cuộc chiến đấu tới lúc mấu chốt, bất luận ai cũng không thể được cho hắn tiến vào thời không loạn lưu được.
- Ta hiểu rồi.
Hidrich đáp lại, sau đó nói với Hàn Thạc:
- Chúng ta vì an nguy của đại lục Csia mà đấu tranh, có vài sinh vật tà ác ở vị diện khác cố gắng thông qua loạn lưu thời không đặc thù tiến vào thế giới chúng ta, Long tộc chúng ta và bộ tộc Thái Thản đang toàn lực ngăn cản những sinh vật tà ác ở vị diện khác này.
Hàn Thạc quan sát đã lâu, không cần Hidrich giải thích nhiều cũng có thể đại khái hiểu được sự tình. Thái Thản Cự Nhân và viễn cổ Cự Long trước nay vẫn tự cho rằng mình làm chỗ dựa cho đại lục, hiển nhiên không tiếc toàn lực chiến đấu vì an nguy của đại lục. Hắn không cần nhìn kỹ cũng có thể cảm giác được cuộc chiến đấu này hung hiểm như thế nào.
Thái Thản Cự Nhân và Long tộc, ai nấy vẻ mặt ngưng trọng, đại đa số còn mang theo ánh mắt bi tráng. Những ánh mắt này cũng nói lên cuộc chiến đấu này tàn khốc ra sao.
Trong thời khắc mấu chốt, bất kỳ nhân tố ngoại lực nào cũng đủ để thay đổi cuộc chiến này. Họ phong tỏa chung quanh để ngăn cản một vài người không rõ thân phận tiến vào, cũng là việc đương nhiên thôi.
- Chết rồi, Varile không chịu được rồi. - Đột nhiên, một con Lục long hô lên.
Theo ánh mắt mọi người, Hàn Thạc phát hiện giữa cánh cửa thứ bảy trên bầu trời, một con Hoàng Kim Long, tên duy nhất không phải là Bán Thần, thân rồng của hắn bị một luồng quang điện bắn trúng lắc lư muốn ngã. Máu tươi từ thân trong cơ thể hắn phun ra, xem ra không thể sống được nữa.
Long tộc bên trong Đại hợp cốc đưa ánh mắt bi tráng, chỉ thở dài cho một Long tộc chiến sĩ sắp chết.
- Người kế, chuẩn bị. - Một tiếng thở dài già nua của con viễn cổ Cự Long từ trên đỉnh núi vang lên, thanh âm hắn thê lương bất lực, tựa hồ không chịu nổi loại bi thương sinh ly tử biệt này.
- Ta lên! - Ngân sắc Cự Long lúc trước bị Hàn Thạc một đường đuổi theo đột nhiên gầm lên, có một khí thế khảng khái không sợ chết.
- Thực lực ngươi không đủ, Long tộc các ngươi hy sinh một rồi, lần này đến phiên Thái Thản chúng ta lên. - Không đợi cho con Ngân sắc Cự Long hành động, ở trung ương hợp cốc có một Thái Thản Cự Nhân cao trên ba mươi thước, thanh âm như sấm sét lao lên.
Tên Thái Thản này là người cao nhất trong số Thái Thản Cự Nhân đang đứng ở trung ương hợp cốc, thực lực hắn tựa hồ cũng cường đại nhất, hắn quát lên một tiếng, rồi bắt đầu hành động. Chỉ thấy hắn rùn chân xuống, cả mặt đất rung lên như động đất, thân thể giống như một thiểm điện bắn ra.
Thân hình con Hoàng Kim Long đột nhiên bị nghiền nát, xương thịt bị cắt nát thành một cơn mưa máu, phun vào thời không loạn lưu bí ẩn. Vốn chờ sẵn khi người Hoàng Kim Long biến mất, thân thể của Thái Thản Cự Nhân đã bay tới bịt chặt cánh cửa đó.
Trong lúc này, bỗng xuất hiện một kỳ quan. Cũng không biết vì cánh cửa đó đột nhiên lớn lên, hay là vì thân thể Thái Thản Cự Nhân rút nhỏ lại, vốn Thái Thản Cự Nhân không thể chui vào giữa đại môn, bỗng thân thể hắn như bị vặn vẹo một chút, rất khéo léo vừa khớp vào trong cánh cửa.
Thân thể Thái Thản Cự Nhân lọt vào bên trong, vốn cánh cửa không ngừng rộng ra, lại khôi phục lại bình thường một cách kỳ dị. Hàn Thạc thấy Thái Thản Cự Nhân này vừa vào cánh cửa hào quang khó hiểu đó xong, hắn tựa hồ đang đánh với một sinh vật khó hiểu nào đó, tay chân vung lên, quyền đấm cước đá loạn xạ.
Hàn Thạc ngưng thần nhìn kỹ, song không có cách nào hiểu được tình huống cụ thể bên trong. Những gì hắn thấy chỉ là những cảnh tượng hào quang ánh sáng kỳ dị vùn vụt, thần thức không cảm ứng được những dấu vết tồn tại của sinh vật kỳ lạ, có vẻ điều này rất khác thường và đặc thù. Nguồn: http://Janet
Theo như lời Hidrich, Hàn Thạc biết địa phương đó hình như là thời không loạn lưu vực gì đó. Không gian loạn lưu là một khu vực luôn luôn có rất nhiều điều quái dị kinh dị. Nghĩ như vậy, Hàn Thạc dần dần hiểu rõ hơn.
Mặc dù Hàn Thạc có thể thấy thân hình Thái Thản Cự Nhân. Nhưng ở trong thời không loạn lưu vực, có lẽ hắn cách đại lục Csia xa không biết bao nhiêu dặm, phạm vi bao trùm thần thức Hàn Thạc cũng có hạn, không thể lợi dụng thần thức mà cảm ứng được cũng là việc đương nhiên thôi.
- Thứ ba, không biết còn cần thêm bao nhiêu nữa, chà… - Một tiếng thở dài từ một trong năm lão Lục Long.
Hàn Thạc cau mày, nhìn Thái Thản Cự Nhân hi sinh vì nhiệm vụ nhảy vào cánh cửa, trong lòng biết hắn tất nhiên cũng chỉ có đi chịu chết. Thái Thản Cự Nhân này và con Hoàng Kim Long vừa mới chết có thực lực không chênh lệch lắm, thậm chí còn yếu hơn một chút, con Hoàng Kim Long không thể duy trì quá lâu đã bị xé nát ra, chỉ sợ vận mệnh Thái Thản Cự Nhân này cũng thế mà thôi.
Biết rõ đi là chết, Thái Thản Cự Nhân vẫn bay lên liều mạng, Hàn Thạc không khỏi có chút tôn kính những người này. Vì an nguy của ức vạn sinh linh trên đại lục Csia, trước giờ viễn cổ Thái Thản Cự Nhân và Long tộc một mạch thủ hộ tại đây, lặng lẽ phụng hiến, nỗ lực bất chấp sinh tử, loại tinh thần này đích xác làm Hàn Thạc phải chân thành tôn kính.
Tuy nói bộ tộc Cự Long tính cách ngạo mạn, luôn cho rằng mình là chủng tộc cao cấp, nhưng từ việc này, Long tộc này cũng chỗ coi được, nếu không nhờ sự thủ hộ thầm lặng của họ, cũng không biết đại lục Csia bây giờ thành cái dạng gì rồi.
- Hidrich, rốt cuộc việc này là sao? - Kính ý dâng cao, hơn nữa vẫn rất tò mò về những gì phía sau cánh cửa, làm Hàn Thạc hỏi tiếp.
- Thời không loạn lưu vực này từ xưa tới nay vẫn tồn tại ở sâu trong U Ám sâm lâm. Chúng ta không biết nó sinh ra như thế nào, nhưng theo thời gian và không gian, nó không ngừng phát sinh biến hóa, thường thường sẽ hình thành một cái thông đạo có thể nối tới vị diện đại lục Csia của chúng ta. Cự Long bộ tộc chúng ta và bộ tộc Thái Thản vẫn một mạch thủ hộ tại đây, phòng ngừa những sinh vật tà ác từ vị diện khác đến.
- Từ khi sinh ra, trong suốt hai ngàn năm, đã thấy hơn trăm lần biến hóa của thời không loạn lưu vực, đại đa số đều hình thành vị diện thông đạo thông tới những tinh không vô hại. Chỉ có mười mấy lần liên thông tới vị diện vật chất khác mà thôi. Nhưng mười mấy lần liên thông đến vị diện vật chất này cũng không gây nên mâu thuẫn gì nhiều. Có ba lần gặp phải sự tiến công của cường giả ở vị diện khác, nhưng đều bị chúng ta dễ dàng chặn lại.
- Lần này cũng không biết làm sao lại như vậy, thời không loạn lưu vực lại hình thành tới một Thâm Uyên (vực thẳm) đầy ác ma. Những ác ma cường đại này nhận thấy có thông đạo tới vị diện này, lập tức theo đó mò tới. Ngay từ đầu chúng chỉ cử tới vài ác ma nhược tiểu, nên bị chúng ta quét sạch rất nhanh.
- Chính vì thế, chúng ta mới nghĩ rằng lần này cũng giống như lúc trước, nên không chính thức xem trọng lần uy hiếp này. Ai biết vì sao mà từ mấy hôm trước tới giờ, bắt đầu lục tục kéo tới đủ loại ác ma cao cấp, ngày hôm qua lại có thêm những ác ma mạnh hơn gia nhập, chúng ta mới hiểu được tình thế rất ác liệt, lập tức truyền tấn cho cường giả khắp nơi trên đại lục, hy vọng có thể đến đây hiệp lực chống đỡ ác ma xâm lăng.
- Song vì chúng ta lúc trước sơ ý, tin tức truyền đạt hơi muộn, chỉ có hai Bán Thần của Thú tộc tới đây. Cũng may là họ tu luyện trong U Ám sâm lâm, nên gia nhập vừa kịp ngăn cản đám ác ma. Nhưng lần này sinh ra tổng cộng có bảy thông đạo vị diện, đám ác ma này lại cực kỳ cường đại, chỉ có Bán Thần mới có thể vất vả ngăn cản được chúng. Chúng ta bên này chỉ có sáu Bán Thần, cánh cửa cuối cùng đành phải luân lưu phòng ngự, đến bây giờ hai bên chúng ta đã chết ba người rồi.
Viễn cổ Cự Long vì phải lợi dụng thần lực thay đổi những lưu vực hình thành bất kỳ thời khắc nào, căn bản không có tinh thần mà bận tâm tới một cánh cửa còn lại, còn mỗi một thông đạo vị diện vì sự đặc thù khi hình thành, bên chúng ta chỉ có thể có một sinh vật tiến vào đó phòng ngự thôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng không biết phải hy sinh bao nhiêu người mới có thể chấm dứt được cuộc xâm lược của đám ác ma này.
-
- Đừng nói đến việc chấm dứt, bây giờ ngăn trở đã là một vấn đề rồi, ngươi xem, đến cả sáu Bán Thần mà cũng lộ ra vẻ mệt mỏi. Nếu viễn cổ Cự Long không thể trong một thời gian ngắn thay đổi phương vị của thời không loạn lưu vực, hoặc là phong tỏa nó, chỉ sợ lần này đại lục Csia sẽ gặp phải sự hủy diệt của đám ác ma Thâm Uyên rồi.
Con Ngân sắc Cự Long lúc trước giao thủ với Hàn Thạc lắc đầu quầy quậy, có có vẻ vô cùng bi quan.
"Ầm ầm…"
Tiếng nổ vang như sấm từ thông đạo vị diện mà Thái Thản Cự Nhân vừa mới tiến vào.
Bên trong vị diện thông đạo, năm sáu luồng hào quang đủ màu bắn tới, tựa như một đóa hoa tuyệt đẹp nở rộ, lại có một vẻ mĩ lệ kinh tâm động phách. Chỉ là Thái Thản Cự Nhân vừa mới nhảy vào đó lại giống như là có chút không ứng phó kịp, cũng không biết chuyện gì, chỉ thấy thân thể hắn bị xé rách thành những vết thương lớn, máu tươi phun ra như mưa.
- Chết rồi, vị diện thông đạo đó cũng có ác ma cao cấp gia nhập rồi. Chết tiệt, chẳng lẽ đại lục Csia không tránh được tai nạn lần này.
Viễn cổ Cự Long đột nhiên thở dài bi thương, long tức phun ra nhanh hơn, hào quang đan dày đặc hơn, thần lực bao phủ khắp thời không loạn lưu vực, xem chừng chuẩn bị buông tay rồi.
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? - Hidrich lo lắng vô cùng, giống như một con ruồi không có đầu, cái đầu lắc lư không ngừng.
Đột nhiên, Hidrich kinh hô một tiếng, long nhãn (mắt rồng) to bằng nắm tay của hắn dán vào người Hàn Thạc, hét lên kinh hỉ:
- Viễn cổ Cự Long vĩ đại... Hắn... Hắn cũng là một cường giả Bán Thần.
Lời này vừa nói ra, tất cả Thái Thản Cự Nhân và Long tộc bên trong đại hợp cốc đều tập trung toàn bộ sự chú ý lên người Hàn Thạc.
"Xem ra, ta còn có thể làm đấng cứu thế chủ cho đại lục Csia nữa chứ" - Trong lòng Hàn Thạc thầm nghĩ, vốn còn định hỏi ý kiến viễn cổ Cự Long, đột nhiên lại nghe tới một tiếng ầm ầm. Ngưng thần nhìn lên, đã thấy thân thể cao lớn của tên Thái Thản Cự Nhân vừa mới tiến vào đó lúc này đầy lỗ thủng, máu tươi phun khắp đường hầm không gian bí ẩn này.
Hàn Thạc vốn tràn ngập tò mò về những gì diễn ra trong đó, cố ngăn cản tâm tư sao không quay đầu bỏ đi cho xong chuyện, cả người như một đạo thiểm điện, trong nháy mắt xuyên qua cánh cửa, dừng lại trong một không gian kỳ dị bí ẩn.
Hàn Thạc vừa vào đã bị cảnh tượng ở đó làm hắn vô cùng khiếp sợ.
Quyển 5