Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 54: Điệu hổ ly sơn




Phương Thất mỉm cười nói: "Thâm tình của Chu huynh đệ thật là làm Phương mỗ cảm động không thôi"

Chu Trường Phúc nghiêm mặt nói: "Phương huynh nói chi những lời đó, giang hồ giúp đỡ lẫn nhau là việc phải làm, xin Phương huynh chờ cho một chút, huynh đệ ta đây đi lấy ngân lượng”, dứt lời liền lập tức xoay người đi vào hậu đường.

Phương Thất mỉm cười nhìn vào bóng lưng của Chu Trường Phúc, đột nhiên lên tiếng: "Chu huynh đệ, không cần đâu"

Chu Trường Phúc quay đầu lại, chần chờ nói: "Phương huynh chẳng lẽ chê ít sao? Huynh đệ ta đây thật sự là …… xấu hổ quá"

Phương Thất mỉm cười nói: "Đâu có, đâu có, Chu huynh đệ nhiệt tình như thế thật là làm Phương mỗ cảm động, chỉ là một ngàn hai trăm lượng bạc kia, Phương mỗ cũng có"

Chu Trường Phúc lúng túng nói: "Thật sự không có ý tứ, huynh đệ ta đây tưởng rằng …… tưởng rằng …… xin Phương huynh ngàn vạn lần chớ để trong lòng"

Phương Thất nói: "Chu huynh đệ khách khí rồi, có thể kết bằng hữu với người luôn giúp người trong lúc nguy nan như Chu huynh đệ đây thật sự là may mắn của Phương mỗ"

Mặt Chu Trường Phúc lộ ra vẻ xấu hổ nói: "Thật xấu hổ, xấu hổ, thật sự là rất xấu hổ, Phương huynh giá lâm tiểu xá nhưng huynh đệ ta đây lại thật sự chẳng giúp được cho Phương huynh một vạn lượng bạc kia, xin Phương huynh hiểu cho sự khó xử của huynh đệ ta đây"

Phương Thất mỉm cười nói: "Không sao, không sao, chuyện số bạc thì tạm thời cũng không vội, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi Chu huynh đệ một chút."

Chu Trường Phúc nói: "Không biết là chuyện gì? Xin Phương huynh cứ nói ra”

Phương Thất mỉm cười nhìn Chu Trường Phúc, nói từng chữ một: "Chu huynh đệ có biết La Nhất Đao không?”

Sắc mặt Chu Trường Phúc hơi đổi, gật đầu, nhẹ giọng nói: "Có biết."

Phương Thất liền hỏi tiếp: "Vậy huynh đệ có biết lão Chu mập chủ của Hồng Tân Lâu và Trần Bội Luân của đổ phường không?"

Sắc mặt Chu Trường Phúc đột nhiên thay đổi, xoay đầu nhìn hai bên một chút rồi nói nhỏ: "Xin mời Phương huynh vào hậu đường dùng trà”

Phương Thất mỉm cười gật đầu.

Hậu đường.

Nơi đây có một dãy phòng hết sức rộng rãi nhưng bố trí cũng hết sức đơn giản, không hề có chút xa hoa nào của một tiền trang vốn có. Ở giữa dãy phòng là một phòng khách, một bên là thư phòng, một bên là phòng ngủ, thoạt nhìn vào thì đây là nơi Chu Trường Phúc hàng ngày xử lý công vụ, đọc sách và tiếp khách.

Trà đã được mang lên, Phương Thất và Du Mộng Điệp mỉm cười ngồi xuống.

Phương Thất nhẹ nhàng cầm chén trà lên, một cỗ hương thơm dịu ngọt từ trong chén bốc lên, Phương Thất liền khen: "Trà ngon, trà ngon, đây có phải là Thiết Quan Âm thời tiền Minh?"

Chu Trường Phúc liền tán thưởng: "Phương huynh quả nhiên là người trong giới, một câu nói đã nói ra được xuất xứ của trà, trà ngon gặp người biết thưởng thức, thật cũng không uổng công tại hạ."

Ý tứ của những lời này hình như là Thiên Lý Mã gặp được Bá Nhạc vậy, bảo kiếm rốt cục cũng tặng cho anh hùng, trong lòng Du Mộng Điệp không khỏi thầm cười trộm, lời của Chu Trường Phúc này thật sự là nói quá phóng đại.

Tuy nhiên Du Mộng Điệp vẫn không lên tiếng.

Một người phụ nữ thông minh nhất định sẽ hiểu được lúc nào nên nói và lúc nào không nên nói.

Phương Thất mỉm cười hỏi: "Chu huynh đệ làm sao mà biết được La Nhất Đao?”

Chu Trường Phúc khẽ thở dài, nói: “Thật ra cũng không có gì kỳ lạ cả, tại hạ vốn cũng không biết hắn nhưng mỗi tháng hắn đều mang bạc đến đây nộp vào nên mới biết hắn thôi”

Phương Thất hỏi: "Ồ, vậy mỗi tháng hắn mang tới bao nhiêu?”

Chu Trường Phúc nhìn Phương Thất, do dự nói: "Đây là bí mật của khách, theo quy tắc của Đại Thông Tiền Trang thì không thể tiết lộ được, huynh đệ ta thật sự xin lỗi, không tiện tiết lộ cho Phương huynh được."

Phương Thất có chút cười cười nhưng ánh mắt sắc bén như đao, nói: "Chuyện này có quan hệ đến một bí mật rất lớn, có rất nhiều người đã chết rồi, quan hệ trọng đại, xin Chu huynh đệ tiết lộ một chút”

Chu Trường Phúc do dự, tiếp đó chậm rãi gật đầu, nói: "Mỗi tháng ước chừng khoảng ba mươi vạn lượng, có đôi khi thiếu một chút."

Phương Thất hỏi tiếp: "Vậy còn lão Chu mập thì sao?”

Chu Trường Phúc đáp: "Mười vạn lượng."

Phương Thất lại hỏi: "Còn Trần Bội Luân của Đại Mạc Đổ Phường?"

Chu Trường Phúc liền đáp: "Năm mươi vạn lượng."

Phương Thất gật đầu, mỉm cười hỏi tới: "Còn Vệ Cửu Nương của Ỷ Thúy Lâu thì bao nhiêu?”

Chu Trường Phúc giật mình nhìn Phương Thất, một hồi lâu sau mới chậm rãi trả lời: "Hai mươi vạn lượng."

Phương Thất chậm rãi gật đầu nói: "Nhất định là còn rất nhiều người nữa phải không?”

Chu Trường Phúc thở dài, nói: "Nơi đây chính là tiền trang mà, bất luận là người nào mang bạc tới đây cũng được hoan nghênh cả”

Phương Thất gật đầu nói: "Không sai, tiền trang có người mang bạc đến cũng không kỳ lạ, nếu không có ai mang bạc đến thì mới là lạ kỳ đấy”

Chu Trường Phúc miễn cưỡng cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, giống như quán cơm thì phải có người đến ăn cơm thôi”

Phương Thất mỉm cười nói: "Vậy số lượng lớn bạc đó là của ai?”

Chu Trường Phúc nói: "Không biết, chỉ là đổi ra thành ngân phiếu thôi, bất luận người nào đó cầm ngân phiếu của tệ trang thì bất cứ lúc nào cũng có thể tại phân nhánh của Đại Thông Tiền Trang trên khắp cả nước đổi thành bạc được”

Phương Thất lặng người.

Chu Trường Phúc cười cười nói tiếp: "Phương huynh có điều không biết, người mang bạc tới đây thường chỉ có hai loại, một loại là gửi vào bằng tên mình và một loại là đổi thành ngân phiếu, tuy nhiên những người mang bạc số lượng nhiều đến đây thì cho tới bây giờ đều không dùng tên họ để gửi”

Phương Thất đột nhiên mỉm cười nói: "Vậy huynh đệ có từng thấy bọn họ đến đây đổi bạc không?”

Chu Trường Phúc gật đầu nói: "Không, đây cũng là chỗ mà huynh đệ ta đây không giải thích được”

Phương Thất mỉm cười nói: "Chỉ nộp vào không lấy ra, số lượng lại nhiều như thế, chuyện này hình như là không hợp lý lắm?”

Chu Trường Phúc cười khổ nói: "Huynh đệ ngươi cũng nghĩ vậy sao, nếu không hợp lý thì quả thực là chuyện rất kỳ lạ, bất quá ……"

Phương Thất liền hỏi: "Bất quá thế nào?”

Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Có lẽ bọn họ cầm ngân phiếu đến phân nhánh khác để đổi bạc không chừng”

Phương Thất mỉm cười nói: "Nếu thay đổi là huynh đệ ngươi thì ngươi có làm việc bất tiện như thế không?”

Chu Trường Phúc ngẩn người một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Chuyện này quả thật là có chút kỳ lạ ……"

Phương Thất đột nhiên lạnh lùng nói: "Vừa rồi ở bên ngoài tại sao ta vừa nhắc tới La Nhất Đao và lão Chu mập thì ngươi lại đột nhiên khẩn trương vậy?"

Chu Trường Phúc ngẩn người nói: "Huynh đệ …… huynh đệ ta là do sợ hãi mà vậy, La Nhất Đao kia chính là thổ phỉ trong vùng này, hơn nữa bọn họ cũng mang bạc đến đây và cho tới bây giờ cũng chưa thấy lấy ra, huynh đệ ta đây cũng có chỗ lấy làm lạ cho nên mới mời Phương huynh đến đây nói chuyện, chỉ sợ Phương huynh đã hiểu lầm huynh đệ ta rồi”

Phương Thất chậm rãi gật đầu, nói: "Ừm, có thể là đã có chút hiểu lầm"

Chu Trường Phúc liền hỏi: "Phương huynh đã hỏi về chuyện này, chắc là có biết việc gì đó?”

Phương Thất mỉm cười nói: "Ngươi thật sự không biết?"

Chu Trường Phúc lắc đầu nói: "Huynh đệ ta thật không biết"

Phương Thất chậm rãi hỏi: "Ngươi tới nơi này đã bao lâu rồi?”

Chu Trường Phúc đáp: "Tính ra cũng đã được hơn năm năm"

Phương Thất mỉm cười nói: "Ngươi vẫn làm chủ nơi đây trong thời gian đó?”

Chu Trường Phúc gật đầu nói: "Đúng vậy, cũng là do ông chủ lớn đề bạt tiểu đệ cho nên mới phái đến tạm làm chủ nơi đây”

Phương Thất mỉm cười, chậm rãi nói: "Vào một đêm của vài năm trước đột nhiên có một người áo xanh xuất hiện, có lẽ là che mặt, cùng ngươi thỏa thuận gì đó, và kể từ đó về sau tất cả các thương nhân lớn trong thành, kể cả La Nhất Đao cũng đều mang bạc đến chỗ ngươi nộp vào, sau đó ngươi âm thầm mang bạc đưa cho người áo xanh bịt mặt kia, có đúng không?"

Chu Trường Phúc kinh ngạc nhìn Phương Thất, hình như là đang nghe được một câu chuyện xưa nào đó, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Phương huynh kể chuyện này có liên quan gì đến tiểu đệ sao?”

Phương Thất mỉm cười nói: "Nếu không phải là ngươi thì là ai?”

Chu Trường Phúc vội lắc đầu, cười khổ nói: "Phương huynh nói đùa, chuyện này tiểu đệ lần đầu tiên được nghe, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp người áo xanh bịt mặt gì đó như Phương huynh nói"

Phương Thất chậm rãi đứng lên, mặt nghiêm túc nói: "Thật sự?"

Sắc mặt của Chu Trường Phúc cũng nghiêm túc hẳn lên, gật đầu đáp: "Thật sự như vậy"

Phương Thất lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không chịu nói thật thì có tin là ta sẽ giết ngươi không?”

Chu Trường Phúc thở dài nói: "Chu mỗ xem Phương huynh như là huynh trưởng đối đãi, thật không nghĩ đến Phương huynh lại không tin tưởng tiểu đệ, tiểu đệ thật sự không còn lời gì để nói nữa”

Phương Thất cười lạnh rồi chậm rãi rút đao ra khỏi vỏ, lưỡ đao lóe sáng phát ra sự lạnh lẽo vô cùng, rồi lạnh lùng thốt: "Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ta tuyệt sẽ không đùa giỡn với ngươi”

Chu Trường Phúc thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Chu mỗ lấy lòng thành thật mà tương kiến nhưng thật không ngờ lời nói thật luôn làm cho người ta không tin, nếu đã như thế thì xin mời Phương huynh cứ xuống tay đi”

Phương Thất cười lạnh nói: "Được, ngươi đừng hối hận. Xem đao", dứt lời một đao đã xuất ra chém vào cổ của Chu Trường Phúc.

Du Mộng Điệp kinh ngạc nhìn Phương Thất.

Ánh đao lóe sáng, đao phong rét lạnh, trong nháy mắt đã tiếp cận cổ của Chu Trường Phúc.

Chu Trường Phúc đã nhắm mắt lại.

Lưỡi đao vừa chạm đến cổ của Chu Trường Phúc đột nhiên dừng lại, Chu Trường Phúc vẫn nhắm mắt bất động đứng đó.

Phương Thất nhìn Chu Trường Phúc, chậm rãi thu đao.

Chu Trường Phúc từ từ mở mắt ra, buồn bã nói: "Phương huynh không phải muốn giết tiểu đệ sao? Tại sao lại đột nhiên dừng tay vậy?”

Phương Thất mỉm cười nói: "Chu huynh đệ, thật sự là xin lỗi, vừa rồi chỉ là ……"

Phía bên ngoài sân đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Đao quả thật rất nhanh"

Phương Thất đột nhiên ngẩn ra rồi vội nói với Du Mộng Điệp: "Muội ở chỗ này chờ huynh”, tiếp đó thân hình chợt lóe, nhanh như điện xẹt đã vọt ra khỏi phòng.

Ngoài sân không có một bóng người.

Thân hình của Phương Thất lại chợt lóe lên, cả người đã phóng lên mái nhà, dõi mắt nhìn lại thì trông thấy một thân ảnh như quỷ mị đang phòng về phía nam.

Mũi chân của Phương Thất liền điểm nhẹ lên mái nhà, thân hình triển khai, giống như một con đại bàng đang giương cánh, phóng về hướng nam đuổi theo.

Thân ảnh quỷ mị ở phía trước trông giống như là một làn khói, lướt qua một loạt các mái nhà rồi đột nhiên bay xuống phía dưới, phía dưới là một chỗ rất hỗn độn dành cho người nghèo ở, rất phức tạp, Phương Thất truy đến nơi đây thì đã không thấy người nữa.

Phương Thất ngơ ngác đứng trên mái nhà, nhíu nhíu mày, đột nhiên trong lòng vừa động, thầm kêu một tiếng không ổn, thân hình vội triển khai, so với lúc đến đây còn nhanh hơn rất nhiều, bay nhanh qua từng mái nhà, trong nháy mắt đã về tới Đại Thông Tiền Trang.

Lúc Phương Thất trở lại phòng, lòng của hắn liền trầm xuống.

Trà trên bàn còn chưa nguội lạnh, trong phòng trống rỗng, Du Mộng Điệp và Chu Trường Phúc đã không thấy đâu nữa.

Trong nháy mắt mồ hôi đã chảy khắp toàn thân Phương Thất.