Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 8: Tiệm gạo Phương Ký




Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Tiểu Quế Tử, nói: "Ngươi biết ta?"

Tiểu Quế Tử mỉm cười, lắc đầu, nói: "Không nhận ra, tiểu nhân cho tới bây giờ chưa từng gặp qua đại gia".

Phương Thất hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại biết ta họ Phương?"

Tiểu Quế Tử vẫn cười hì hì nói: "Bởi vì mấy tháng trước đây có một vị đại gia họ Phương khác đã trọ ở đây, tiểu nhân thấy đại gia ngài cùng vị Phương đại gia kia rất giống nhau cho nên tiểu nhân mới đoán rằng ngài mang họ Phương".

Phương Thất đột nhiên đứng lên, nắm chặt lấy tay Tiểu Quế Tử, nói: "Ngươi… ngươi vừa nói gì?"

Tiểu Quế Tử hoảng hốt đáp: "Tiểu nhân… tiểu nhân chỉ là đoán mò, nếu là đoán sai, xin đại gia ngài đừng trách tội tiểu nhân!"

Phương Thất chậm rãi buông lỏng tay ra, rồi từ từ ngồi xuống, trầm giọng nói: "Vậy sau đó, vị họ Phương kia đã đi đâu?”

Sắc mặt Tiểu Quế Tử đột nhiên trầm trọng hẳn lên, thấp giọng nói: "Sau đó… sau đó… sau đó vị Phương đại gia kia đã bị người khác hãm hại, bị thương nằm trên đường đến ba bốn ngày cũng không ai dám ra mặt giúp đỡ… bộ dáng nhìn thật thảm… tiểu nhân…"

Cổ Phương Thất đột nhiên có gì ngăn lại, trong lòng như bị cương châm đâm vào, rất đau đớn, rồi hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?”

Tiểu Quế Tử nói: "Sau đó, ông chủ Phương bán hạo nhìn thấy và chịu không nổi nữa, à, đúng rồi, hay người đại gia ngài muốn tìm là ông chủ Phương Đại Phú của tiệm gạo, ông ta đã tìm người và thuê một chiếc xe ngựa giúp mang vị Phương đại gia kia về quê nhà”.

Phương Thất chậm rãi gật đầu.

Tiểu Quế Tử có chút chần chừ, nói tiếp: "Tiểu nhân… tiểu nhân thấy đại gia ngài đây cùng vị Phương đại gia kia rất giống nhau, tiểu nhân mới nghĩ đại gia ngài đây cũng nhất định mang họ… Phương, hơn nữa… hơn nữa… đại gia ngài ngàn vạn lần đừng trách tiểu nhân".

Phương Thất trầm giọng hỏi: "Hơn nữa cái gì?"

Tiểu Quế Tử chần chừ đáp: "Hơn nữa… hơn nữa… hơn nữa vị đại gia họ Phương kia cũng có một cây đao giống như đại gia ngài" Ánh mắt Tiểu Quế Tử dừng lại trên cây đao của Phương Thất đang đặt trên bàn.

Phương Thất hít sâu một hơi, nói: "Không sai, ta cũng mang họ Phương, vị đại gia họ Phương mà ngươi vừa nói đến đó là tứ ca của ta”.

Tiểu Quế Tử dường như khẩn trương lên, thấp giọng nói: "Đại gia… đại gia cần phải cẩn thận, nơi này rất nguy hiểm đó".

Phương Thất cười lạnh, nhìn Tiểu Quế Tử, nói: "Ngươi vừa rồi nói vị Phương Đại Phú kia là ông chủ của tiệm gạo?”

Tiểu Quế Tử cúi đầu nói: "Dạ đúng! Ông chủ Phương rất tốt bụng, cũng có làm ăn với quán chúng tôi. Tuy nhiên… thật đáng tiếc…" Tiểu Quế Tử khẽ thở dài một tiếng.

Phương Thất trầm giọng hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"

Tiểu Quế Tử khẽ thở dài nói: "Đáng tiếc người tốt không sống lâu! Tối hôm qua cả nhà ông chủ Phương đã bị người ta giết hết! Ngay cả hai người phụ việc ở đó cũng không tha”.

Lòng của Phương Thất đột nhiên nặng trĩu.

Tiểu Quế Tử vẫn cúi đầu đứng đó.

Phương Thất hỏi tiếp: "Ngươi nói cái gì? Tất cả… tất cả đều đã chết?"

Tiểu Quế Tử hơi nhíu mày, suy tư nói: "Hình như… hình như Thanh Thanh cô nương cùng thằng nhóc Tiểu Hổ không thấy đâu cả! Còn lại tất cả đều chết hết”.

Phương Thất nhìn Tiểu Quế Tử nói "Thanh Thanh cô nương và Tiểu Hổ là ai?"

Tiểu Quế Tử đáp: "Họ chính là con của ông chủ Phương".

Phương Thất lại hỏi: "Ngươi biết họ không?"

Tiểu quế tử cười khổ một tiếng, nói: "Đại gia ngài chê cười rồi, nơi này nhỏ như thế, chỉ cần sinh sống tại đây thì đừng nói là người, ngay cả con chó con mèo cũng đều biết cả, huống chi ông chủ Phương lại có làm ăn với quán, tiểu nhân trước kia cũng thường xuyên lui tới tiệm của họ”.

Phương Thất đột nhiên hỏi: "Tiệm của họ ở đâu?”

Tiểu Quế Tử đáp: "Ra khỏi đây, tới đầu đường quẹo phải rồi đi về phía trước một đoạn không xa sẽ thấy tiệm gạo, đại gia ngài…"

Phương Thất chậm rãi mở cửa rồi bước ra ngoài.

***

Tiệm gạo Phương Ký.

Đây là một căn nhà lớn có hai sân.

Phía trước căn nhà bày biện rất nhiều gạo, trước cửa có treo tấm vải ghi một chữ “Gạo” to, còn phía trên mái hiên thì có treo một cái biển màu đen lợt và cũ đã bị mòn đi theo năm tháng, trên biển có viết bốn chữ to 'Phương Ký Mễ Phô' (Tiệm gạo Phương Ký).

Phương Thất thở dài, phi thân lên nóc nhà, từ trên đó nhìn vào trong, ánh trăng sáng trong đêm chiếu vào trong sân, sân trước có trông vài cây bạch dương, những chiếc lá xanh biếc phất phơ nhẹ trong gió, dường như khẽ nói lên nỗi bất hạnh nào đó. Các căn phòng ở chung quanh đều tối đen như mực, ở chính giữa sân có đặt bốn cái quan tài, khung cảnh vừa quỷ bí vừa âm trầm.

Phương Thất phi thân xuống, nương theo ánh trăng cẩn xem xét quanh sân, dưới đất có vết máu đã khô và đổi thành màu nâu. Phương Thất cúi đầu nhìn vết máu, trầm tư một hồi lâu, đột nhiên đưa tay mở nắp quan tài.

Dưới ánh trăng, thân xác Phương Đại Phú nằm trong quan tài, rất an tường . Phương Thất nhìn kỹ xác Phương Đại Phú thật lâu, rồi lẩm bẩm: "Đường kiếm thật nhanh", sau đó hắn mở thêm một cái quan tài nữa.

Trăng sáng nhô lên cao, gió thổi nhè nhẹ, dưới khung cảnh màn đêm yên tĩnh thơ mộng, tất cả thoạt nhìn đều rất lãng mạn và đẹp đẽ.

Tuy nhiên rất nhiều lúc, nhìn thì thấy xinh đẹp và thơ mộng nhưng đằng sau những cái ấy đang che lấp một chuyện rất bi thảm.

Nhưng dưới ánh trăng xinh đẹp như thế lại có bốn cái quan tài, trong quan tài có bốn người chết thảm như thế thì bất luận trăng có xinh đẹp cỡ nào cũng không có tâm mà thưởng thức.

Phương Thất cẩn thận xem xét từng cái quan tài, tiếp đó ngẩng đầu nhìn lên khỏang không, dường như suy nghĩ ra cái gì. Chỉ trong chốc lát, hắn đã đi xuyên qua nhà giữa đến sân sau.

Tại đây hoàn cảnh yên tĩnh, ánh trăng vẫn tỏa sáng chiếu vào mặt đất làm hiện ra một màu trắng toát. Bên trái có một dãy phòng, tất cả các phòng đều tối đen như mực. Cửa phòng của hai gian phòng nằm ở cuối dãy vẫn còn lưu lại vết máu màu nâu. Ở phía xa đối diện là một nhà kho lớn, chắc là để tồn lương thực và các vật dụng khác. Phương Thất trầm tư một hồi lâu, sau đó xoay người chậm rãi bước ra ngoài.

Phương Thanh Thanh và Tiểu Hổ đã đi đâu? Họ đã bị bắt hay là đã chạy thoát?

Lòng của Phương Thất càng nặng trĩu.

Sinh mệnh con người có đôi khi rất dài, ngày qua ngày năm qua năm, cho nên có một số người cảm thấy nó rất nhàm chán và rất vô vị, mỗi ngày đều phát buồn và tự hỏi khi nào mặt trời mới lặn. Tuy nhiên có một số người lại cảm thấy nó rất ngắn, ngắn đến nỗi thậm chí còn chưa kịp tự hỏi và chưa chuẩn bị để chết thì cái chết đã phủ xuống rồi.

Thật ra cái chết vốn không cần hỏi chúng ta, nó muốn đến lúc nào thì nó sẽ đến, vô luận là bậc vua chúa hay là thường dân, ai cũng chả có biện pháp ngăn cản nó.

Điều chúng ta có thể làm chính là phải quý trọng thời gian còn sống mỗi một ngày của chúng ta vì mỗi một giây phút đều rất quý giá, có thể nó sẽ làm cho kẻ thù hết hận ngươi, có thể làm cho bạn bè càng thêm yêu qúy ngươi, có thể cùng với ngừơi thân và ngừoi yêu có trải qua những thời khắc hạnh phúc.

Nếu được thì hãy – hãy xem như ngày nào cũng là ngày cuối của cuộc đời.

Như vậy ngươi mới không có sự hối hận lớn lao.

Trong lòng Phương Thất hiện tại đang có cảm giác này.

Mặc kệ có chấp nhận hay không thì những sự việc xấu vẫn luôn luôn đến với con người. Có đôi khi chúng ta chỉ vì một sự việc mà tức giận đến điên đảo, có đôi khi lại thương tâm đến tuyệt vọng. Nhưng nếu đến thời điểm một năm sau nhìn lại sự việc đó, thì lúc này thấy được việc đó bất quá chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí không đáng để nhắc tới nữa.

Sự việc phát sinh trong một ngày mà ở thời điểm một tháng sau nghĩ lại thì nó cũng chỉ là việc nhỏ; sự việc phát sinh trong một tháng mà ở thời điểm một năm sau nghĩ lại thì cũng chỉ là việc rất nhỏ; và những sự việc phát sinh trong một năm đối với thời gian cả đời suy nghĩ lại càng là một việc quá nhỏ.

Những sự việc phát sinh trong cả đời, nếu đặt trong dòng thời gian lịch sử mấy ngàn năm thì những sự việc đó cũng bị quên lãng và chôn vùi mà thôi.

Cho nên cần gì phải vì một việc nhỏ nhất thời mà làm ra những việc không thể vãn hồi, hơn nữa việc đó rất có thể sẽ làm cho mình hối hận cả một đời.

Cho nên mặc dù bất đắc dĩ mà sống thì cũng vẫn là còn sống, tại sao không sống cho có ý nghĩa một chút?

Kỳ thật suy nghĩ như vậy cũng là ích kỷ, nhưng cũng chỉ vì để cho chính mình không hối hận mà thôi.

“Hối hận”, tuy hai chữ này nghe rất bình thường nhưng trong nó lại bao hàm rất nhiều, rất nhiều sự bất lực cùng với sự bất đắc dĩ. Có những sự “hối hận” có thể vãn hồi nhưng cũng có sự hối hận vĩnh viễn không cách nào vãn hồi và bù đắp được.

Đối với người chết thì vĩnh viễn không cách nào làm được.

Cho nên khi có thời gian rảnh, chúng ta hãy cố gắng ngẫm lại xem chính mình rốt cuộc phải nên sống thế nào.

Phương Thất khẽ thở dài.

Lồng đèn bên ngoài quán trọ đã được đốt sáng lên, dưới ánh trăng phát ra màu đỏ mờ mờ.

Phương Thất đột nhiên cảm thấy rất nhớ gia hương, nhớ tới mẫu thân, nhớ tới hình ảnh mơ hồ của phụ thân, nhớ tới người đại ca đã xuất gia, nhớ tới vị tứ ca uy phong lẫm lẫm, nhớ tới gương mặt đầy nước mắt của tứ tẩu.

Thật ra người tha hương lãng tử lúc nào cũng nhớ đến gia hương cả. Cảm giác nhớ gia hương dâng lên trong lòng mọi lúc mọi nơi, thật không thể nào kềm chế được.

Nhớ tới tứ ca và gương mặt đầy nước mắt của tứ tẩu, lòng của Phương Thất lại cảm thấy đau đớn.

Tứ ca và tứ tẩu đối với đệ đệ Phương Thất vô cùng quan tâm , Phương Thất sống cuộc sống lưu lạc giang hồ, Phương Ngọc Thành đã từng vượt phong trần sương gió đi tìm hắn hai lần. Tứ tẩu ôn nhu hiền hậu, ở nhà lo cho mẫu thân, đối với Phương Thất cũng hết mực yêu thương, nhưng bây giờ…

Nước mắt đã tràn đầy mặt Phương Thất.