Đại Minh Vương Hầu

Chương 108-1: Thân hãm tử cục (1)




Đi qua cầu Kim Thủy, đi ra Thừa Thiên môn, đai ngọc bên hông Tiêu Phàm còn buộc mảnh tượng nha vật bản của Hoàng Quan, món đồ chơi này đáng giá không biết bao nhiêu tiền đây? Trả lại không phải là quá tiện nghi cho hắn sao? Đem ra ngoài bán đi, bán được bao nhiêu tính bấy nhiêu, dù sao mình và cái tên quan viên thanh liêm kia đã như nước với lửa, đâu cần phải quan tâm có trả hay không cho hắn một món đồ quan trọng như vậy.

Đây là một loại tâm tính lưu manh điển hình, giống như tục ngữ có nói: "Nợ quá gia tài, nằm dài mà ngủ."

Hiện tại điều Tiêu Phàm muốn làm là làm sao đem vụ án khóa Đinh Sửu xử lý cho thỏa đáng?

Thần tử phụng chỉ phá án, việc đầu tiên nghĩ đến là gì?

Dĩ nhiên là dụng ý của Hoàng đế rồi. Nói đơn giản, quan viên phá án thật ra chỉ là một kiện công cụ trong tay của Hoàng đế mà thôi, trên thật tế án tử là do hoàng đế mở, chỉ là mượn tay thần tử nào mà thôi.

Như vậy Chu Nguyên Chương có dụng ý gì? Hắn muốn đem vụ án này làm đến mức độ nào? Người nào phải chém đầu, người nào được lợi ích?

Không hề nghi ngờ, lão Chu đối với Lưu Tam Ngô rất là không vừa ý, nguyên nhân không vừa ý là vì bảng danh sách đều toàn bộ là tiến sĩ phương Nam.

Theo khía cạnh học vấn mà nói, Lưu Tam Ngô làm như vậy cũng đúng, vì nước tìm sĩ, đương nhiên là muốn lấy người có văn chương xuất chúng nhất, từ xưa phương Nam vốn đã phồn vinh an lạc hơn so với phương Bắc, qua nhiều cuộc chiến loạn cũng không bị ảnh hưởng gì lớn, thái bình lâu dài cho nên học vấn và văn chương của học sinh phương Nam so với học sinh phương Bắc có chút xuất sắc hơn, đây là chuyện chân thật không cần bàn cãi.

Lưu Tam Ngô là một hủ nho, không hiểu cách biến báo, một mực chỉ dùng ưu khuyết văn chương làm tiêu chuẩn lựa chọn sĩ tử, cho nên mới xuất hiện sự kiện kỳ quái năm mươi hai người có tên trên Bảng vàng đều là người phương Nam, theo đạo lý thường tình mà nói, Lưu Tam Ngô làm như vậy cũng chẳng có gì sai, dùng thành tích xác định ưu khuyết, vốn là chân lý theo đuổi từ xưa đến nay.

Nhưng từ góc độ đế vương của Chu Nguyên Chương mà nói, Lưu Tam Ngô làm như vậy là sai hoàn toàn, lão Chu không có tức giận ngay tại chỗ chém đầu hắn, có thể là vì nghĩ đến tuổi tác đã gần tám mươi của Lưu lão đại nhân.

Ở góc độ đế vương thì chuyện này có ý nghĩa gì?

Phương Nam là phương Nam của Đại Minh, như thế, phương Bắc cũng là phương Bắc của Đại Minh.

Có một sự thật rất khách quan, Đạại Minh vừa lập quốc mới ba mươi năm, trong ba mươi năm này, phương Nam ngược lại có chút yên bình, Chu Nguyên Chương cùng Trương Sĩ Thành, Trần Hữu Lượng lưỡng chiến định thiên hạ, phương Nam từ nay về sau không còn có tai họa chiến tranh nữa. Nhưng phương Bắc lại chịu đủ khổ cực chiến loạn, lúc trước nhà Nguyên thống trị tàn bạo khiến nghĩa quân thiên hạ đều khởi nghĩa vũ trang, mãi cho đến hôm nay, thỉnh thoảng phương Bắc còn bị Bắc Nguyên xâm phạm cướp bóc, nói một cách khác, vài chục năm nay phương Bắc luôn luôn ở vào hoàn cảnh không ổn định, nhiều năm qua dân chúng lầm than, văn nhân học tử bị hủy hoại rất nhiều. Cho nên căn cơ học vấn của phương Bắc không bằng phương Nam, đây cũng là chuyện bình thường.

Bất kỳ một triều đại hoàng đế nào thống trị thiên hạ, văn nhân không thể đắc tội được, tranh giành thiên hạ là dựa vào võ tướng tinh binh, cai trị thiên hạ thì chỉ có thể dựa vào văn nhân, văn nhân sĩ phu là trụ cột trọng yếu nhất để duy trì giai cấp thống trị. Chiến loạn liên miên, hoàn cảnh sinh tồn khốc liệt, học sinh phương Bắc cùng với triều đình vốn đã lục đục, Chu Nguyên Chương muốn thống trị vững chắc giang sơn Đại Minh, mà học sinh phương Bắc cùng triều đình đã không chung lòng, đây là cục diện hắn không muốn thấy, lúc này đúng là thời điểm cần dùng công danh cùng quan chức lôi kéo tấm lòng của học sinh phương Bắc, Lưu Tam Ngô vào lúc này lại lấy toàn bộ cống sĩ trên Bảng đều là cử tử phương Nam, thật là làm cho Chu Nguyên Chương tức giận quá mức, tính toán của lão Chu toàn bộ đều bị một vố điên khùng của lão Lưu làm cho lộn xộn hết cả, lão Chu có thể không tức giận sao?

Không thể không nói, lão đại nhân Lưu Ngô Tam học vấn đúng là rất cao thâm, nhưng tầm nhìn chính trị lại quá nông cạn, người như lão tốt nhất là ở Hàn Lâm viện ngồi biên soạn sách học, nghiên cứu học vấn, lão Chu thật ra không nên đem lão ra làm quan chủ khảo. Như vậy chỉ làm bản thân thêm tức giận mà thôi.

Theo góc độ học thuật, Lưu Tam Ngô làm như vậy là đúng, theo như thành tích mà lấy thứ hạng là hợp lý.

Theo góc độ chính trị mà nói thì Chu Nguyên Chương cũng không có sai, thành tích là thứ yếu, quan trọng là nhân tâm, tấm lòng của sĩ tử.

Hai bên đều không có sai, Tiêu Phàm bắt đầu lo lắng, chính mình phải làm gì đây? Chuyện này thật đúng là khó giải quyết mà.

Nếu như Tiêu Phàm thật sự là ưng trảo của triều đình thì hắn sẽ làm ra chuyện lương tâm mờ ám, chuyện này tốt nhất là làm theo như ý tứ kín đáo của Chu Nguyên Chương, đem Lưu Tam Ngô giam vào ngục trừng trị một trận, sau đó lại bắt các quan chủ khảo khác lại, sau khi nghiêm hình bức cung, cho dù hắn có là con thỏ cũng phải thành thành thật thật nhận mình chính là con hổ, sau đó cho bọn hắn cái tội danh : dư nghiệt Đảng Hồ Lam, cuối cùng đem toàn bộ cống sĩ trên Bảng hủy bỏ, một lần nữa tuyển mười mấy cử tử phương Bắc cho lên làm tiến sĩ, chuyện này xem như là vẹn toàn.

Tiêu Phàm suy đi nghĩ lại, hắn cho rằng Chu Nguyên Chương ra lệnh cho hắn xử vụ án này, rõ ràng là hy vọng hắn đem vụ án này xử lý sao cho tốt.

Đem vị Lưu Tam Ngô đức cao vọng trọng bác học uyên thâm này cùng với vài vị phó quan chủ khảo khác ra làm vật hi sinh, tùy tiện gán cho bọn họ một cái tội danh chém đầu, một lần nữa làm lại bảng sĩ tử, cuối cùng mọi người đều vui vẻ, Tiêu Phàm chắc chắn sẽ lập công được khen thưởng, cử tử môn phương Bắc nhất định sẽ biết ơn vị Cẩm Y Vệ thiết diện vô tư là hắn, văn võ cả triều đình tức giận nhưng không dám nói gì hắn. Hồng Vũ triều sẽ lại lần nữa khôi phục hòa hợp êm thấm....

Mình có thể làm như vậy sao?

Tiêu Phàm tự hỏi mình.

Tất nhiên là không thể! Nguyên nhân rất đơn giản, Lưu Tam Ngô không thể chết, hắn không có sai, một ông lão nghiêm túc với học vấn, cùng lắm là có chút làm cho người khác không thích mà thôi, nhưng không thể vì hắn nghiêm túc mà chết oan chết uổng được.

Tiêu Phàm không ngại làm gian thần, thế nhưng hắn lại không muốn làm một gian thần mất đi nhân tính; một người có thể vì danh lợi bản thân, quan chức, ích lợi mà giết người thỉnh công, Tiêu Phàm thật sự không làm được, kiếp trước hắn cướp bóc luôn giữa nguyên tắc lương thiện: "Cướp tiền không giết người", đi giết một người không có tội, thật xin lỗi, hắn còn chưa có ác đến mức đó, cho dù có là ý tứ của Chu Nguyên Chương cũng không làm được.

Trong lòng Tiêu Phàm bông nhiên nặng trĩu, nếu lúc này không làm theo ý tứ của Chu Nguyên Chương, bản thân mình sẽ có kết quả gì?

Mặc kệ có kết quả gì, hắn chỉ làm chuyện mà hắn cho là đúng.

Tiêu Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy vẻ kiên quyết.

**************************************

Trở về nha môn Trấn Phủ ty, Tiêu Phàm cho gọi hai gã Thiên Hộ là Tào Nghị và Trương Hòa đến, sau đó đem thánh chỉ của Chu Nguyên Chương nói cho bọn họ biết. Cũng để cho bọn họ lập tức phái đề kỵ đi khắp nơi điều tra phản ứng của dân gian đối với khoa thi, và xem xét tất cả quan chủ khảo có tình huống thiên tư gian lận hay không, có hay không hành vi tham ô nhận hối lộ...

Hai người nghiêm nghị nhận lệnh. Cẩm Y Vệ sở trường nhất là điều tra truy tìm, tin chắc rằng rất nhanh sẽ có hồi báo. Trong lòng Tiêu Phàm biết rõ, trên thực tế khoa thi lần này thật sự minh bạch, chắc chắn sẽ không tra ra tội chứng phạm pháp vi kỷ nào, bất quá vẫn phải làm ra bộ dáng như vậy, dù biết rõ là không có kết quả, thế nhưng ít ra ở trong mắt Chu Nguyên Chương cũng có thể chứng minh mình là một người làm việc chăm chỉ.

Trong lòng Tiêu Phàm nặng trĩu. Hiện tại hắn rất phiền não, vụ án này nhìn như bình thường, nhưng ánh mắt âm độc lạnh như mũi đao của Chu Nguyên Chương không ngừng hiện ra trong đầu hắn.

Chu Nguyên Chương đang chờ đợi, đợi mình giơ cao đồ đao, làm theo ý chỉ của hắn, giết một nhóm người để dẹp yên chuyện này, lung lạc nhân tâm của cử tử phương Bắc.

Lưu Tam Ngô cũng chờ đợi, lão nhân tâm tư đơn thuần này cũng chờ kết quả điều tra của Cẩm Y vệ, chứng minh sự trong sạch của hắn, hi vọng Chu Nguyên Chương cho hắn một cái xét đoán công chính.

Thân là quan viên chủ sự vụ án, Tiêu Phàm nên làm như thế nào đây? Chuyện đã tới mức này, vụ án đã không còn giống như lúc đầu, đi sâu mà nói, đây là một lần va chạm giữa Hoàng đế và thần tử, là sự đối lập giữa chân lý cùng Đế vương thuật, là va chạm mâu thuẫn không thể tránh khỏi giữa học thuật cùng chính trị.

Nhìn giống như vụ án đơn giản, thật ra hung hiểm vô cùng, nếu Tiêu Phàm xử lý không thỏa đáng, lấy tính cách của Chu Nguyên Chương, chắc chắn sẽ giết chết Tiêu Phàm không chút do dự.

Tiêu Phàm là thần tử thân tín mà Chu Nguyên Chương lưu lại bên cạnh tôn nhi, lập trường của hắn vô cùng quan trọng, một thần tử thân tín thì việc đầu tiên phải làm là gì? Đó là phải quan sát ý nghĩ bề trên, phục tùng ý chí của đế vương, điều này là quan trọng nhất, nếu như Tiêu Phàm không làm được điều này, Chu Nguyên Chương chắc chắn sẽ không giữ tính mạng hắn lại, đối với Chu Nguyên Chương mà nói, giang sơn xã tắc của Đại Minh là quan trọng hơn tất cả, hắn sẽ không giữ bên người Chu Dẫn Văn một thần tử thân tín dương phụng âm vi,*(*dương phụng âm vi: bên ngoài thì phục tùng nhưng bên trong thì chống đối, bằng mặt không bằng lòng) đó là một tai họa.

Sự tình rất đơn giản, Tiêu Phàm có hai lựa chọn: mưu hại Lư Tam Ngô, giết chết hắn, hợp với tâm ý của Chu Nguyên Chương, Tiêu Phàm chẳng những có thể bảo vệ tính mạng lại còn có thể lập được công. Còn cái lựa chọn khác chính là kiên trì với nguyên tắc của chính mình, không giết chết Lưu Tam Ngô, kể từ đó, Chu Nguyên Chương chắc chắn long nhan giận dữ, tính mạng của Tiêu Phàm khó có thể giữ được.

Tiêu Phàm gác tay lên trán suy tư, hắn đang tự hỏi có phương pháp xử lý vẹn toàn cả hai hay không, vừa có thể giữ lại mạng già của Lưu Tam Nguyên, vừa có thể giữ lại cái mạng nhỏ của mình...

Suy tư thật lâu, Tiêu Phàm thở dài ảm đạm, vào chốn quan trường giống như đặt mình vào chảo dầu địa ngục vậy, mỗi bước đi ẩn chứa sát khí hung hiểm, nào có chuyện vẹn toàn đôi bên dễ như vậy chứ?

Ngũ Phượng Lâu nằm ở phía trên Ngọ Môn truyền đến tiếng chuông du dương, từng chút từng chút chạm vào tâm tư Tiêu Phàm, khiến hắn toàn thân run rẩy không thôi. Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn gặp phải một khảo nghiệm nhân sinh nghiêm trọng.

******************************

Buổi chiều, mộ gã hoạn quan vào nha môn Trấn Phủ ty tìm Tiêu Phàm, Chu Doãn Văn hẹn gặp hắn tại tân lâu.

Tiêu Phàm không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy rời đi.

Vội vàng dẫn theo vài tên Cẩm Y hiệu úy, hôm nay Tiêu Phàm ngồi ở vị trí thứ hai của Cẩm Y Vệ, quyền cao chức trọng, ra vào tuy không dám nói là tùy tùng như mây, nhưng chí ít cũng có tư cách mang theo vài tên thị vệ tùy thân.

Vội vã đi đến thành Tây, thần sắc Tiêu Phàm ngưng trọng nhìn vào tân lâu.

Hội tân lâu này là một tòa tửu lâu vừa mới mở, lúc trước Chu Doãn Văn đã dẫn hắn tới một lần, Tiêu Phàm còn nhớ rõ cách bố trí bên trong cùng với phương pháp kinh doanh rất là quen thuộc của tòa tửu lâu này, đem toàn bộ thủ đoạn của Giang phố Túy Tiên lầu của hắn trước đây áp dụng vào, vị chưởng quầy tân lâu này rập khuôn như thế, thật sự làm cho người khác phải nửa khóc nửa cười đôi chút.