Đại Minh Vương Hầu

Chương 142: Lấy cớ tiến cung




Chu Lệ quả nhiên rất khảng khái.

Tiêu Phàm dẫn Cẩm Y vệ nghênh ngang ly khai Yến Vương biệt viện còn chưa đến một canh giờ, một hàng xe ngựa liền từ cửa sau Yến Vương biệt viện chạy ra, trên xe chất đầy từng hòm từng hòm gỗ lớn, được một đám thị về Yến Vương mặt mũi bàm dập, ủ rũ áp giải đến Tiêu phủ.

Sau khi dỡ đám hòm xuống, bọn thị vệ cung kính lui về, nhóm thị vệ kinh nghiệm sa trường giờ nhìn vào Tiêu Phàm đầy sợ hãi. Yến Vương ở Bắc Bình quyền uy cao vô cùng, từ trước đến nay là đại nhân vật tàn nhẫn nói một không hai hôm nay ở kinh sư hai ba lần bị một Cẩm Y vệ Đồng Tri nho nhỏ hai ba lần chỉnh thảm như vậy, bọn thị vệ còn chịu không ít nỗi đau da thịt. Hiện tại đám thị vệ biết câu cường long không áp địa đầu xà quả thực có đạo lí.

Đương nhiên, đứng ở lập trường Tiêu Phàm mà nói, quỷ sợ ác nhân những lời này cũng rất có đạo lý, những lời này còn có một tầng ý tứ khác, người đều là bị coi thường. Nói nhiều không bằng cho hắn một bạt tai, tuy thô bạo nhưng đơn giản lại rất hiệu quả.

Nhìn vào cả một đám hòm gỗ lớn, Tiêu Phàm mỉm cười.

Siêng năng kiếm tiền không tính là gì, biết dọa dẫm vơ vét tài sản cũng không tính là gì, dọa được kiêu hùng thế gian như Chu Lệ bỏ bạc ra đó mới gọi là trâu bò chân chính.

Nghĩ đến đây, cảm giác buồn giận khi bị người ám sát mưu hại cũng giảm bớt phần nào.
(Thế gian vẫn có câu khi bạn muộn phiền thì cứ đập tiền vào là tiêu biến hết)

Bỗng hơn nhiều bạc như vậy, trong Tiêu phủ cao hứng nhất không ai ngoài Tiêu Họa Mi.

Nàng hai mắt đầy kim quang, nâng cằm nhỏ nhìn chằm chằm đống hòm trong viện kia, ánh mắt đầy mê luyến si tình, quả thực giống như tình nhân yêu cuồng nhiệt, thâm tình như vậy, chuyên chú như vậy, mê ly như thế...

- Tướng công, đây là ai đưa?
Họa Mi ngẩng đầu, mắt hạnh phúc ngập nước nhìn vào Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhìn nàng một cái, cẩn thận nói:
- Ách. . . Lại là vị đại thiện nhân lần trước thôi!

Họa Mi mắt mở lớn hơn nữa:
- Yến Vương? Lại là hắn?

Tuy rằng Chu Lệ là thân phụ, nhưng trong miệng nàng, giống như Chu Lệ chính là một Vương gia rất lạ lẫm, xưng hô cũng rất lạ lẫm.

- Đúng.

Họa Mi nâng cằm suy nghĩ trong chốc lát, giống đại nhân thở dài, giương mắt nhìn Tiêu Phàm:
- Tướng công, ngươi có phải bắt cóc tống tiền Yến Vương à?

Tiêu Phàm đầu đầy hắc tuyến: . . .

- Vô duyên vô cớ, sao hắn đưa ngươi nhiều bạc như vậy? Hơn nữa tặng ba lượt, một lần so với một lần lại nhiều hơn, hay là ngươi đời trước là chủ nợ hắn?

- . . . Tóm lại ngươi hãy thu đi, bạc này tuyệt đối thu vào hợp pháp, ta sớm nói qua, Yến Vương là đại thiện nhân mà. . .
Tiêu Phàm vô hạn thổn thức.

Họa Mi bĩu môi:
- Ta cũng không biết hắn là người lương thiện. . .

Tiêu Phàm cười cười.

Chu Lệ sai người ám sát hắn, Tiêu Phàm không dám để cho Họa Mi biết, hắn sợ Họa Mi bị chọc giận mà lao vào Yến Vương biệt viện tìm phụ thân thân sinh liều mạng, mặc kệ nàng có nguyện ý nhận thức Chu Lệ là phụ thân không. Trên thực tế, phụ thân của nàng cùng phu quân của nàng đã thành một đôi cừu địch sinh tử, đã giao thủ qua vài hiệp.

Nhìn vào bạc đầy viện, Tiêu Họa Mi phát sầu thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn rất đáng yêu .

- Tướng công, nhiều bạc như vậy, chúng ta giấu chỗ nào nha?

Đây thật sự là phiền nào của hạnh phúc. . .

- Chôn đi?
Tiêu Phàm cũng sầu ý đầy mặt.

- Vậy thì phải đào đến bao giờ?

Bốn vạn lượng bạc, hòm gỗ chất lên cùng thành một toà núi nhỏ, đào hầm quả thật là vấn đề.

- Quên đi, bắt bọn họ chuyển vào sương phòng, để đó đã, khi nào cần dùng thì lấy ta, ai, chúng ta đúng là sống trên núi vàng núi bạc a...

Họa Mi vẻ mặt hạnh phúc rúc vào lòng Tiêu Phàm, cơ thể nhỏ bé hạnh phúc đến run rẩy.

Ngày hôm sau bắt đầu, kinh sư phố lớn ngõ nhỏ lặng lẽ truyền lưu đủ loại chuyện xấu giữa Giang Đô quận chúa cùng Cẩm Y vệ Đồng Tri Tiêu Phàm.

Năng Nhân tự cháy lớn, Cẩm Y vệ cùng Ứng Thiên phủ nha môn có hơn một ngàn người tham dự dập lửa, Tiêu Phàm cùng Giang Đô quận chúa chung một phòng thiện phòng, cả người ướt sũng được cứu ra, hơn một ngàn người cũng nhìn thấy, không có khả năng giấu giếm.

Tiêu Phàm đương nhiên cũng nghe nói, hắn trong lòng càng ngày càng trầm xuống, đồn đãi ồn ào náo động như thế tất truyền tới tai Chu Nguyên Chương, khi đó lão Chu sẽ làm gì hắn? Hơn nữa, Giang Đô quận chúa là nữ nhân, sao nàng chịu nổi áp lực đồn đại đây? Thời cổ đại, một nữ nhân coi trọng thanh danh hơn sinh mệnh, trên người nàng còn đeo hôn ước với Cảnh Tuyền, đồn đãi như vậy một thiếu nữ yếu đuối sao chịu được?

Buổi chiều, Tiêu Phàm liền quyết định tìm cớ chủ động tiến cung một chuyến, nhìn xem lão Chu có mặt rồng giận dữ không, nếu hắn xanh cả mặt, vậy mau mau thu thập, từ nay về sau trốn tới chân trời đi.

Tìm cớ gì tiến cung đây?

Tiêu Phàm suy nghĩ thật lâu, nghĩ tới một người.

Tam Phong sư bá.

Trương Tam Phong vào Tiêu phủ sau đó liền đi nha môn lễ bộ một chuyến, ấn quy củ, muốn yết kiến Hoàng đế trước hết phải đi lễ bộ nha môn báo, hắn tự xưng là thiên tử tương triệu nhiều lần Trương Tam Phong. Đáng tiếc những quan viên lễ bộ thấy lão đầu nhi hơn sáu mươi tuổi, tuy nói bộ dạng tiên phong đạo cốt, phiêu phiêu dục tiên, nhưng thế nào cũng không giống Trương chân nhân, trương thần tiên trong truyền thuyết hơn một trăm tuổi tuổi. Vì thế lễ bộ quan viên cho hắn là kẻ lừa đảo, mệnh nha dịch loạn côn đuổi ra ngoài.

Trương chân nhân bất khuất, lần thứ hai, lần thứ ba. . .

Tiêu Phàm thật sự không nghĩ thông, một lão đạo bán tiên thể, vì sao cố chấp với việc yết kiến Hoàng đế như thế. . .

Sau Trương chân nhân giống như ngộ đạo nghĩ thông suốt, có sư điệt thần sủng gần ngay trước mắt, hạ gì mà bỏ gần cầu xa?

Trương chân nhân ngộ được đạo lý này, vì thế rất nghiêm túc phân phó Tiêu Phàm mang hắn tiến cung, yết kiến thiên tử.

Tiêu Phàm cảm thấy đó là một lí do gặp Chu Nguyên Chương rất tốt, cho dù lão Chu trở mặt muốn giết hắn, dựa vào võ công Tam Phong sư bá cao tuyệt, mang mình bay ra hoàng cung chắc hẳn không khó. . .

Vì thế Tiêu Phàm quyết định mang Trương Tam Phong tiến cung.

Quyết định này không thể nghi ngờ là chính xác, chỉ có điều xuất hiện chút khúc chiết, —— Tiêu phủ trên dưới tìm không ra Trương Tam Phong.

- Sư bá ta đâu?
Tiêu Phàm hỏi Thái Hư.

Thái Hư tức giận đến chòm râu thẳng đứng:
- Tiểu vương bát đản! Trong mắt chỉ có sư bá, ngươi đừng quên, đạo gia mới là sư phụ ngươi! Có chuyện gì không thể nói cùng đạo gia mà cứ phải tìm lão tạp mao kia?

Tiêu Phàm nháy mắt mấy cái, cười nói:
- Sư phụ ghen tị?

Thái Hư giận tím mặt:
- Thúi lắm! Đạo gia đây là đang giáo dục ngươi tôn sư trọng đạo, người nào nên ở vị trí đệ nhất, người nào ở thứ hai, đừng lầm trình tự!

Tiêu Phàm gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đồ đệ hiểu được, được rồi, một khi đã tìm không thấy sư bá, tìm ngươi cũng giống nhau. . .

Thái Hư đắc ý nở nụ cười, vui vẻ khen ngợi nói:
- Thế mới đúng chứ, lão tạp mao kia chỉ hơn đạo gia hơn mười tuổi, võ công cũng chỉ so với đạo gia cao hơn chút chút, trừ bên ngoài không có gì khác nhau, . . . Nói đi, tìm ta để làm chi? Xem bói đoán chữ phê năm xưa gõ muộn côn, đạo gia mọi thứ tinh thông. . .

Tiêu Phàm lau mồ hôi:
- . . . Kỳ thật cũng không có gì chuyện ghê gớm, chỉ là muốn mời sư phụ theo ta tiến cung một chuyến.

- Ngươi tiến cung vào nhiều lần như vậy, lần này có gì quan trọng cần đạo gia đi cùng ngươi?

Tiêu Phàm chậm rãi nói:
- A, không có gì, chính là đồ đệ ta gần nhất vài ngày có lẽ. . . Khả năng. . . Có lẽ. . . Đắc tội thiên tử bệ hạ, có lẽ. . . Khả năng. . . Có lẽ thiên tử bệ hạ lấy đầu ta, cho nên muốn mời sư phụ theo ta tiến cung một chuyến, nếu thiên tử muốn giết ta, sư phụ che chở ta giữa hàng vạn hàng nghìn cẩm y cấm quân vây công mở một đường máu. . .

Vừa dứt lời, Thái Hư vèo một cái, thân ảnh hóa thành một đạo khói đen, chạy trốn rất xa.

- Sư phụ, ngài làm sao vậy?

- Sư huynh ta đang ở ngoài đường phía bên phải cửa phủ giả danh lừa bịp, ngươi nhanh đi tìm hắn đi, bần đạo có việc thứ không thể phụng bồi!

- Sư phụ ngươi có chuyện gì vậy?

- Bần đạo đi thu thập hành lý, đồ nhi ngươi bảo trọng ——

Thanh âm càng lúc càng xa. . .

Có sư phụ không hiểu nghĩa khí như vậy quả thật là bi ai của đồ đệ a.

Tiêu Phàm đành phải phẫn nộ ra phủ, cách phủ phía bên phải không xa trên đường cái, Tiêu Phàm thấy Tam Phong sư bá.

Không thể không thừa nhận, Trương Tam Phong đi bán thuốc quả thật là thượng phẩm, một thân gầy trơ cả xương, tiên phong đạo cốt, bày ra một bộ hư vô mờ mịt, bí hiểm biểu tình, cho dù hắn bên đường bán thuốc chuột, người khác cũng tưởng là tiên đan thi nhau mua về ăn.

Chính như Thái Hư nói, Trương Tam Phong quả nhiên đang trên đường giả danh lừa bịp. Bởi vậy đó có thể thấy được, bất luận danh môn chính phái lưu danh nghìn năm sau thì khi phát tích đều phải trải qua quá trình gian nan chua xót. Phái Võ Đang đại danh đỉnh đỉnh cũng không ngoại lệ, tổ sư gia khai phái cũng phải tự mình xuống núi chạy nghiệp vụ, kéo tài trợ, chua xót như vậy. . .

Tiêu Phàm đứng nhìn rất xa, chỉ thấy Trương Tam Phong bị một đám quần chúng vây quanh, Tam Phong sư bá vuốt chòm râu hoa râm thon dài, thần tình trang nghiêm thổi phồng lịch sử tu tiên của hắn.

-. . . Bần đạo hạ Chung Nam sơn, tái nhập hồng trần ô trọc, gọi là xuất thế liền tu vào đời, bần đạo hôm nay đã tu được bán tiên thể, cách hàng tiên ban vẻn vẹn một bước. . .

Quần chúng vây quanh xuất từ nội tâm phát ra một loạt tiếng ồ, mỗi người biểu tình tràn ngập hâm mộ.

Trương Tam Phong vẻ mặt vô hạn than thở:
- . . . Tuy chỉ một bước, nhưng muốn bước qua một bước này, nói dễ hơn làm nha! Cho nên bần đạo suốt ngày lăn lộn trong hồng trần, lấy tâm từ bi thể nghiệm và quan sát thiên ý, rốt cục có một ngày, bần đạo đột nhiên trong lòng có cảm, linh đài có một đạo khí cơ dắt. . .

Chậm rãi nhìn mọi người chung quanh, Trương Tam Phong chia sẻ vui sướng với mọi người:
- Bần đạo. . . Ngộ đạo!

Quần chúng lại phát ra tiếng tán thưởng xôn xao.

- Bần đạo rốt cục phát giác, thì ra muốn đứng hàng tiên ban, tu được tiên thể, trước hết độ Thiên kiếp, chỉ có độ Thiên kiếp, bần đạo mới có thể tu thành chính quả. . .

Trương Tam Phong vuốt chòm râu nhìn mọi người chung quanh, trầm giọng nói:
- Biết bần đạo vì sao chậm chạp không có độ Thiên kiếp không?

Quần chúng phi thường phối hợp đồng loạt lắc đầu.

Trương Tam Phong vẻ mặt biến đổi, không biết từ nơi nào lấy ra một cái đĩa gỗ, bưng nó cười ha ha nói:
- Muốn biết vì sao bần đạo tu tiên mà chậm chạp không độ Thiên kiếp, các vị thí chủ không ngại thưởng vài văn, tùy tâm ý, nhiều bần đạo cũng không ngại, thiếu thì cho thêm chút là được...

Tiêu Phàm đứng rất xa, đầu đầy mồ hôi lạnh:
. . .

Lão gia hỏa này sao tính giống Thái Hư vậy?

Bất quá bằng lương tâm nói, Tam Phong sư bá mạnh hơn Thái Hư rất nhiều, cho dù là giả danh lừa bịp, lão gia hỏa biểu tình thản nhiên như nhân viên thuế vụ đi thu thuế vậy.

Hơn nữa thành tích nghiệp vụ của hắn cũng mạnh hơn Thái Hư rất nhiều, trong nháy mắt, đĩa trong tay Trương Tam Phong đã đầy các loại tiền, bạc vụn, thậm chí còn có vài tờ tiền giấy Đại Minh. . .

Tiêu Phàm cảm thấy rất xấu hổ, xấu hổ đến quả thực xấu hổ vô cùng. . .

Trương Tam Phong dường như không biết mất mặt, vẻ mặt tiên phong đạo cốt cười, một vòng thu về mộc đĩa đầy, Trương Tam Phong nụ cười càng sâu.

Thành thật không khách khí đem các loại đồng tiền, bạc vụn, tiền giấy nhét vào trong ống tay áo rộng lớn của hắn rồi Trương Tam Phong hai tay run lên, đống tiền với đĩa gỗ như có phép màu biến mất...

Vì thế Trương Tam Phong khôi phục bộ dạng thần côn, bắt đầu vuốt chòm râu mặt âm trầm ngẩng đầu nhìn trời...

Thật lâu, quần chúng cho tiền bắt đầu không hài lòng, sôi nổi hô Trương Tam Phong tiếp tục lời vừa nói, vì sao ở lại nhân gian mãi không chịu độ Thiên kiếp thành tiên.

Trương Tam Phong nhận tiền, lúc này mới vuốt chòm râu chậm rì rì nói:
- Khụ khụ. . . Bần đạo vì sao chậm chạp không độ Thiên kiếp đây?

Mọi người vẻ mặt cấp bách cùng truy vấn:
- Phải à, vì cái gì đây?

Trương Tam Phong vẻ mặt tức khắc trở nên nghiêm nghị đoan trang, chậm rãi nhìn chung quanh mọi người, trầm giọng nói:
- . . . Bởi vì, độ Thiên kiếp, trước bị sét đánh, gần đây trời không có mưa, bần đạo muốn bị sét đánh cũng không được, rất là thương cảm nha. . .

Mọi người trợn mắt há mồm:
. . .

Tiêu Phàm thật sự nghe không nổi nữa, tách dân chúng vây xem ra, kéo Trương Tam Phong đi.

- Sư bá, trước khi bị sét đánh thì giúp ta độ Thiên kiếp đi. . .

Trương Tam Phong ha ha cười, rất hiền hoà nói:
- Không thành vấn đề, bần đạo với đề tài độ Thiên kiếp này có hứng thú, chúng ta không ngại thảo luận một lần, cùng đề cao. . .

Tiêu Phàm lau mồ hôi, không nói hai lời kéo Trương Tam Phong trở về.

Trương Tam Phong vẻ mặt phiêu dật bị Tiêu Phàm lôi đi thật xa, tiếp theo ngẩn người, nhìn Tiêu Phàm mờ mịt hỏi:
- Ai ai ai, đợi chút! . . . Ngươi là ai nha?

Tiêu Phàm nước mắt rơi như mưa:
- . . . Ta là sư điệt của ngài a sư bá!

Trương Tam Phong cười ha ha:
- Nói hươu nói vượn, bần đạo lúc nào có sư điệt? Tiểu tử ngươi muốn lừa tiền?

Xong rồi, Tam Phong sư bá lại tái phát chứng già đầu thiếu i-ốt rồi.

Tiêu Phàm nước mắt lưng tròng nhìn vào hắn:
- Sư bá, ngài tiếp tục nhìn xem, nhìn ta này, ngài còn nhớ rõ chủ nhân Tiêu phủ Tiêu Phàm sao? Ngươi ở tại nhà ta, sư điệt ta mỗi ngày cung phụng ngài. . .

Trương Tam Phong vẻ mặt mờ mịt trong chốc lát, rốt cục có chút giật mình, chỉ vào Tiêu Phàm ha ha cười nói:
- Ngươi vừa nói như vậy, bần đạo ngược lại có điểm ấn tượng. . ."
Tiêu Phàm yên lặng lau lệ. . .

Ăn của ta, uống của ta, ở chỗ ta, không ngờ như thế đến cuối cùng chỉ có mấy chữ "Có chút ấn tượng" là sao?
Làm đạo sĩ cũng rất hỗn đản .