Đại Mộng Chủ

Chương 22: Không thể phá vỡ




Dịch: Lưu Kim Bưu

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông


***

"Có vẻ chỉ là mệt mỏi trên thân thể, cũng không đáng lo." Thẩm Lạc bớt đi một chút băn khoăn, lại nhiều hơn một phần nghi kị.

Hắn hồi tưởng tỉ mỉ về mọi thứ phát sinh tối hôm qua, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện xảy ra ở sơn thôn đều như là tự mình trải qua.

"Xem ra nếu muốn xác định có phải một giấc mộng hay không, chỉ có một biện pháp." Thẩm Lạc thì thào một tiếng.

Hắn xốc lại vài phần tinh thần, cởi xuống áo lần nữa, trần trụi nửa người. Sau đó hắn dùng miệng cắn nát ngón trỏ, lại làm giống như trong mộng hôm qua, dùng máu tươi cẩn thận vẽ hai cái phù văn huyết sắc lên ngực.

Một cái là "Khu Quỷ phù", một cái là "Tiểu Lôi phù", đều là phù văn thực sự đã kích phát tối hôm qua.

Nếu mọi thứ trong sơn thôn đều thực sự xảy ra, vậy trong hiện thực hắn có lẽ cũng có thể làm được mới đúng.

Hai mắt Thẩm Lạc khép hờ, bắt đầu từ từ dẫn Dương Cương chi khí trong cơ thể vào trong phù văn huyết sắc ở thân trên, hết thảy đều đang lặp lại trình tự tối qua.

Dương Cương chi lực tiến vào trong phù văn của "Khu Quỷ phù", mảy may dị thường đều không có.

Điều này để trong lòng Thẩm Lạc hơi trầm xuống, hắn lại thôi động Dương Cương chi lực rót vào trong phù văn của "Tiểu Lôi phù", vẫn không có biến hóa phát sinh.

Tâm niệm hắn nhanh chóng chuyển động vài vòng, sau đó hắn cắn răng một cái, tăng nhanh tốc độ rót vào Dương Cương chi lực lên mấy lần. Rốt cuộc hắn cảm giác phù văn chỗ ngực bắt đầu hơi hơi nóng lên, hơn nữa càng ngày càng nóng, mơ hồ có cảm giác nóng rực trước khi phù văn này bộc phát tối qua.

Thẩm Lạc mừng rỡ trong lòng, ngay vào lúc hắn muốn rót thêm chút Dương Cương chi lực, "Tiểu Lôi phù" chỗ ngực lại nguội xuống nhanh chóng, liền không còn dị thường rồi.

Hắn lập tức ngẩn ngơ, chỉ có thể một hơi rót sạch Dương Cương chi lực còn thừa vào trong phù văn ở ngực, nhưng vẫn không có chút biến hoá.

Đến cùng thì đây tính là kích phát thành công, hay tính là thất bại rồi hả?

Chính Thẩm Lạc cũng có chút mơ hồ không rõ!

Hắn không cam lòng dừng tay như vậy, hắn chờ tĩnh toạ khôi phục một chút Dương Cương chi lực, sau đó hắn lại vẽ lên người một cái "Tiểu Lôi phù" mới, nhưng kết quả nếm thứ vẫn không có cải biến.

Phù văn dùng tinh huyết vẽ này, vẫn là hơi hơi nóng lên, sau đó liền không còn bất kỳ kết quả rồi.

Thẩm Lạc nghĩ nửa ngày về chuyện này cũng không ra được kết luận, trái lại là bụng hắn bắt đầu kêu lên "ùng ục".

"Được rồi, chỉ có thể tạm thời để đấy, đã đến giờ cơm trưa, đầu tiên lấp đầy bụng rồi hãy nói." Thẩm Lạc không cam lòng mà đứng lên, trải qua lần giày vò này, đau nhức thân thể lại đã biến mất hơn nửa.

Nhưng sau khi hắn vừa ra ngoài mấy bước, lại quay người trở về. Hắn lấy ra một tấm phù lục từ trong tay áo, dán ở vị trí chính giữa gối ngọc, sau đó mới cẩn thận ôm nó từ trên giường, khom lưng đặt ở dưới bàn, hắn mới vỗ vỗ tay mà an tâm xuống.

Giờ ăn trưa trai đường, là thời điểm nhiều người nhất, Thẩm Lạc tới hơi sớm, người bên trong vẫn không nhiều.

Hắn đi lĩnh cơm chay, sau đó chọn lấy chỗ ngồi quen thuộc hàng ngày rồi ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.

Cơm vừa ăn một nửa, người trong trai đường dần dần nhiều hơn.

Lúc này, bả vai bên trái của Thẩm Lạc bỗng nhiên có người vỗ.

Chờ đến lúc hắn quay đầu nhìn lại, bên trái ghế dài rỗng tuếch, bên phải lại lóe lên bóng người, đã có người ngồi xuống.

Chính là Bạch Tiêu Thiên.

"Thẩm sư đệ, ta phải nói cho ngươi một câu, luyện công cũng không thể lười biếng khi vừa có chút tiến bộ a..." Bạch Tiêu Thiên bỏ xuống cơm canh, một bộ dạng như trưởng lão khổ tâm dạy bảo vãn bối.

"Sao Bạch sư huynh nói ra lời ấy?" Thẩm Lạc kinh ngạc nói.

"Buổi sáng ta tu luyện xong, đi đến chỗ tảng đá lớn ở Ngọc Hoàng điện tìm ngươi, lại không nhìn thấy ngươi. Ngày thường, ngươi dù nóng hay lạnh, chưa từng vắng mặt một ngày, nói, làm sao thế?" Bạch Tiêu Thiên thu hồi thần sắc vui đùa, hỏi.

"A... Sáng nay người ta có chút khó chịu, chỉ tĩnh toạ ở trong phòng." Thẩm Lạc hơi do dự, không nhắc đến chuyện mộng cảnh đêm qua, trả lời như vậy.

Bạch Tiêu Thiên cẩn thận đánh giá qua sắc mặc của Thẩm Lạc, phát hiện bộ dạng hắn quả thật có chút tinh thần không tốt, không khỏi dò hỏi: "Hiện tại cảm giác thế nào? Có muốn ta dẫn ngươi đi tìm La sư xem qua hay không?"

"Không cần phiền toái như vậy, đã không sao rồi, ăn cơm xong lại nghỉ ngơi một chút, ngày mai có lẽ liền không có việc gì." Thẩm Lạc cười trả lời.

"Nếu ngươi nói thế, vậy ta cũng không miễn cưỡng, nghỉ ngơi nhiều hơn a." Bạch Tiêu Thiên gật gật đầu.

Thẩm Lạc cười cười, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

"Này, ta bảo, chắc ngươi không có việc gì khó nói chứ... Được rồi, ngươi nói nhỏ chút, ta bảo đảm không truyền ra ngoài." Bạch Tiêu Thiên im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên lại tới gần, nhỏ giọng nói.

"Xéo đi." Thẩm Lạc liếc hắn một cái, giả vờ cả giận nói.

"Ha ha..."

...

Sau bữa cơm trưa, Thẩm Lạc tách khỏi Bạch Tiêu Thiên, hắn cũng không về ngay, mà là đi một chuyến tới Tàng thư các của Xuân Thu quán. Tại đó, hắn lật qua loa một số điển tịch có liên quan với kim thạch tài liệu.

Nhưng đáng tiếc, không có thu hoạch gì, hắn không tìm được ghi chép về tài liệu gần giống với gối ngọc cổ quái kia.

Rơi vào đường cùng, Thẩm Lạc đành phải về lại chỗ ở.

Sau khi đẩy ra cửa, hắn lập tức đảo mắt về phía dưới bàn, liền thấy được cái gối ngọc cổ quái kia vẫn đang thành thật nằm ở trên đất.

Hắn đóng cửa phòng, khom lưng ôm gối ngọc để lên bàn, nhìn chằm chằm suy nghĩ hồi lâu.

"Không được, lần này nhất định phải làm rõ ngươi rốt cuộc là thứ gì." Sau hồi lâu, Thẩm Lạc nghiến răng nghiến lợi mà hung hăng nói ra.

Dứt lời, hắn lấy ra một miếng vải bông màu xám bọc lấy gối ngọc, vội vàng ra ngoài, đi thẳng đến hậu sơn.

Lúc này buổi trưa vừa qua, chính là thời điểm mà dương khí trong thiên địa phát triển mạnh nhất, nếu có âm túy tà vật, cũng nên ẩn núp không ra, Thẩm Lạc đang định thừa dịp thiên thời này, thử thật kĩ xem gối ngọc này rốt cuộc có cổ quái hay không?

Hậu sơn hướng lưng về mặt trời, phần lớn khu vực quanh năm chỉ có nắng chiều có thể chiếu lên. Thẩm Lạc tìm hồi lâu, mới tìm được một chỗ đá núi cao vút, bốn phía không có cây rừng che đậy, đang đắm chìm ở dưới nắng gắt giữa trưa.

Hắn đặt gối ngọc ở trên nham thạch, mở ra vải bông màu xám đang bọc gối ngọc.

Ánh mặt trời rơi vào trên gối ngọc, chiếu rọi vẻ huyền hoàng hơi ảm đạm của nó, tăng thêm vài phần cảm nhận sáng sủa, nhưng ngoại trừ cái này thì cũng không còn bất kỳ dị thường rồi.

"Ta muốn xem ngươi liệu có thật sự không thể phá vỡ hay không?" Thẩm Lạc tự tăng cho mình vài phần tinh thần, lấy ra một cây phủ mài đến bóng loáng từ sau eo.

Thứ này hắn mượn ở trai đường trên đường hắn tới, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, nó lóe ra hàn quang sắc bén.

Lúc trước, hắn đã từng dùng tiểu đao tuỳ thân để kiểm tra, nhưng căn bản không thể lưu lại bất kỳ dấu vết cho gối ngọc, hiện tại hắn dứt khoát đổi một thanh đại gia hoả thích hợp chặt chém.

Thẩm Lạc cầm cán phủ, không bổ xuống ngay, mà hắn dùng một góc nhọn của lưỡi phủ hơi bổ nhẹ lên gối ngọc.

Một thanh âm rất nhỏ vang lên, gối ngọc hơi chấn động, chờ đến lúc hắn dịch ra lưỡi phủ để nhìn, mặt ngoài quả nhiên vẫn không có chút xíu dấu vết lưu lại.

Thẩm Lạc thấy vậy, liền nắm chặt cán rìu, hơi khoa tay múa chân về phía gối ngọc. Hắn xoay lưỡi phủ, dùng chỗ phần sau bền chắc của phủ, đập mạnh xuống gối ngọc.

Một tiếng "phanh" trầm đục.

Phủ bị phản chấn lên, gối ngọc lại hoàn toàn không thiệt hại.

Lần này vẫn chỉ là thăm dò, Thẩm Lạc không dám dùng toàn lực, hắn sợ lập tức đập nát gối ngọc, từ bên trong lại đột nhiên xuất hiện chút gì đó. Nhưng hắn hiển nhiên vẫn đánh giá thấp sự cứng cỏi của gối ngọc này.

"Phanh", lại là một tiếng trầm đục.

Đã có thử nghiệm của hai lần trước, một lần này Thẩm Lạc không hề giữ lại lực, phủ đập mạnh vào mặt trên gối ngọc, lực phản chấn rung động làm tay Thẩm Lạc có chút tê dại, đồng thời một tiếng "két" vang lạ.

"Rách rồi..."

Thẩm Lạc vui vẻ, lắc lắc tay, vội đi xem xét.

Kết quả, chỉ thấy gối ngọc vẫn hoàn hảo không tổn hại, trái lại là trên nham thạch dãi nắng dầm mưa ở phía dưới lại nứt ra một khe hở.

"Xem ra vẫn phải toàn lực ứng phó mới được." Lông mày Thẩm Lạc hơi hơi nhíu lại.

Một lần này, hắn trực tiếp xoay phủ, không chút lưu thủ nữa, trực tiếp lấy lưỡi phủ hướng về gối ngọc, vung lên cao, đập mạnh xuống.

"Boong..."

Một tiếng giao kích kim thạch vang lên, trên gối ngọc văng lên một mảnh tia lửa.

Thẩm Lạc chỉ cảm thấy hổ khẩu chấn động, phủ bị phản chấn về, toàn bộ lòng bàn tay đều đã tê rần.

Hắn xoay chuyển cổ tay, một tay chống rìu trên đất. Hắn thò người qua nhìn kỹ, không khỏi yên lặng.

Chỉ thấy phủ vốn sắc bén cứng cỏi đã cong cả lưỡi giống tiểu đao lần trước, trên gối ngọc lại vẫn không có chút dấu vết.

"Thứ này đến cùng là tài liệu quái gì..." Khi tầm mắt Thẩm Lạc rơi xuống trên đường vân ở mặt ngoài gối ngọc, hắn không khỏi nỉ non một câu.

Giờ phút này, hắn càng thêm xác định giấc mơ quỷ dị đêm qua nhất định có liên quan lớn với với thứ này.