Đại Mộng Chủ

Chương 377: Chân Ấn fake




Dịch: Độc Lữ Hành

Bên chân Thẩm Lạc cuồn cuộn bọt nước, đã thoát khốn, thân hình cực tốc lui lại, di động qua hướng Ngao Hoằng bên kia.

Một bên khác, Tạ Vũ Hân cũng dùng hoả lực nóng rực, hòa tan băng cứng, thối lui đến bên cạnh Thẩm Lạc.

"Tốt tốt tốt, là các ngươi bức ta đó, hôm nay ta hốt gọn một mẻ các ngươi." Ánh mắt Đồng Quán quét qua ba người, không những không giận mà còn cười nói.

Nói xong, lão đưa tay lên bên hông lấy xuống một cái nang túi, từ bên trong lấy ra một con dấu hình trụ dài bằng ngón trỏ, màu sắc tính chất giống như bạch ngọc, bốn phía khắc đồ văn, hình dáng mặc dù khác biệt, bộ dáng lại sừng sững như ngọn núi.

Trên con dấu cũng không vuông vức, mà là thuận theo tài liệu điêu khắc thành một ngọn núi nhỏ, phía dưới tuyên khắc hai ấn văn, đều là chữ cổ triện, theo thứ tự là hai chữ "Trấn Nhạc".

Chỉ thấy lão tiện tay ném lên, con dấu bạch ngọc kia liền bay vào trên hư không ba người Thẩm Lạc, ấn văn "Trấn Nhạc" đại phóng quang mang.

Ba người Thẩm Lạc còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy trên đỉnh đầu có một cỗ lực lượng vô hình rơi xuống, lập tức giống như người mang vật nặng, chỉ một thoáng bị ép khom lưng, ngay cả nhấc tay cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Lực lượng vô hình kia càng ngày càng nặng, ở trong hư không hiện ra một hư ảnh mơ hồ, rõ ràng là hư ảnh một toà sơn nhạc cao hơn mười trượng, trên lưng núi phân bố khe rãnh, sinh động như thật.

"Ngũ Nhạc Chân Hình Ấn... Không đúng, là hàng fake."

Ngao Hoằng lập tức nhận ra vật này, sống lưng rồng đột nhiên giơ cao, phía sau lưng đẩy lên, một cỗ đại lực xông tới, đúng là ngạnh sinh đẩy hư ảnh ngọn núi kia lên.

"Hừ, hàng nhái thì thế nào? Vậy cũng không phải là các ngươi có thể chống lại." Đồng Quán cười lạnh một tiếng, một tay bóp một cái Tam Sơn Quyết, ép xuống.

Trên cái ấn lơ lửng giữa trời, lại có một ấn văn sơn nhạc sáng lên, thân ấn lập tức ép xuống.

Giữa hư không lại có một đạo hư ảnh sơn nhạc hiển hiện, thế núi đột nhiên ép xuống, giao thoa cùng hư ảnh ngọn núi lúc trước.

Thẩm Lạc lập tức cảm thấy trọng áp trên đầu vai tăng gấp bội, hai đầu gối cơ hồ chống đỡ không nổi, run rẩy kịch liệt, mà Tạ Vũ Hân bên kia càng không chịu nổi trọng áp, gần như quỳ xuống đất.

"Rống..."

Ngao Hoằng rít lên một tiếng, toàn thân sáng lên kim quang, từng mảnh kim lân rung động không thôi, tựa hồ mỗi một chỗ cơ bắp toàn thân đều đang dùng hết sức khí, ý đồ chống lên thân thể.

"Ngũ Nhạc Chân Hình Ấn dùng cổ pháp thác ấn chân hình của pháp bảo Ngũ Nhạc sơn phong, từ đó điều tạm lực trọng áp Ngũ Nhạc Chân Sơn khốn địch, lão gia hỏa này dùng mặc dù là một kiện pháp khí phỏng chế, nhưng cơ hồ đạt đến cực phẩm pháp khí. Một khi để lão ấn ra toàn bộ năm tòa sơn nhạc, chúng ta tuyệt đối không thể đào thoát." Ngao Hoằng truyền âm, vang lên trong tai hai người Thẩm Lạc.

"Làm sao còn không cố hết sức?" Thẩm Lạc nóng lòng không thôi, cắn răng nói ra.

Tạ Vũ Hân cắn răng đau khổ chèo chống, giữa hai tai đã có vết máu chảy ra.

"Thế mà còn có thể đứng thẳng không ngã, ngược lại là đánh giá thấp các ngươi." Đồng Quán cười lạnh một tiếng, tay bấm niệm pháp quyết, lần nữa điểm xuống phía dưới.

Ấn treo trên bầu trời lần nữa loé lên quang mang, ấn văn một toà cô phong cao ngất đột nhiên sáng lên, hư không lần nữa hiện ra hư ảnh một tòa núi cao ép xuống.

"Ầm."

Như có âm thanh nặng nề vang lên trong lòng mấy người Thẩm Lạc, nguồn lực lượng đặt ở trên người bọn họ rốt cuộc đã đến tình trạng cường đại khiến bọn hắn hoàn toàn không cách nào chống đỡ.

Thân hình Thẩm Lạc và Tạ Vũ Hân đều ngã ra trước, ngã sấp trên mặt đất, gương mặt cũng bị trọng áp đè sát vào trên mặt đất, toàn thân không thể nào động đậy.

So sánh với hai người bọn họ, trạng thái Ngao Hoằng nhìn như tốt nhất, kì thực trên thân gã chịu áp lực lớn nhất, giờ phút này toàn thân khớp xương, như bạo đậu rung "Đôm đốp".

Gương mặt Thẩm Lạc bị ép chặt chạm mặt đất, trong lòng mặc niệm thông linh khẩu quyết, lòng bàn tay hướng lên lật ra ngoài, bắt đầu ngưng tụ ra một vòng xoáy nước bẹp bẹp.

Trung tâm vòng xoáy, một đạo yêu khí nồng đậm bỗng nhiên bay ra, ở giữa không trung cuốn một cái, hóa thành một quân tôm cao lớn cầm trong tay hai thanh chuỳ đồng đen kịt, chính là Lãng Sinh.

"Đùng, đùng."

Hai tiếng vang trầm truyền đến, Lãng Sinh vừa mới truyền tống ra, còn chưa kịp đứng vững đã bị sơn nhạc ép đổ, hai cái đồng chùy cũng đập ầm ầm rơi xuống đất.

"Ha ha, đây là cứu binh ngươi tìm đến sao?" Đồng Quán thấy thế, nhịn không được bật cười một tiếng.

Thẩm Lạc không để ý đến, mà quệt miệng gian nan hỏi: "Không phải ngươi đi Đông Hải Long Cung cầu viện binh à? Sao còn không thấy viện binh đuổi tới?"

"Long cung bảo vệ sâm nghiêm, ta vào không được." Đầu tôm Lãng Sinh cơ hồ bị đè bẹp, gian nan hồi đáp.

"Lần này... Thật xong rồi." Thẩm Lạc nghe vậy, lòng như tro nguội.

"Bất quá cũng may, ta gặp Tuần Hải Dạ Xoa, nói hết lời cuối cùng hắn cũng tin ta, đang trên đường chạy tới. Khi ngươi triệu hồi ta tới, hắn cho ta cái này." Bàn tay Lãng Sinh sát mặt đất, từng chút từng chút xê dịch về phía Thẩm Lạc, đưa một vật đến tay hắn.

Thẩm Lạc tiếp vào tay, phát hiện là một tấm phù lục màu tím, trên đó linh khí dạt dào, xem xét chính là phù lục cao giai.

Hắn không chút do dự, lập tức điều động pháp lực quanh thân, rót vào trong phù lục nơi bàn tay.

"Xùy" một tiếng vang nhỏ!

Trên tấm bùa kia loé lên quang mang, tự vỡ ra, một cỗ thủy lam quang mang từ đó đột nhiên lộ ra, hóa thành một vòng xoáy lam động to lớn.

Thẩm Lạc lập tức nghe một trận thanh âm triều tịch cuồn cuộn, chỉ một thoáng một cỗ sóng lớn trùng thiên từ trong vòng xoáy lam động tuôn trào ra, hóa thành mấy chục đầu sóng cao trăm trượng bay thẳng lên, đột nhiên va chạm với hư ảnh ngọn núi phía trên.

Hư ảnh ba tòa sơn nhạc mặc dù cường đại, nhưng cũng khó ép thao thiên cự lãng, lập tức bị nguồn lực lượng này xông lật ra, trọng lực đặt ở trên thân mọi người cũng theo đó buông lỏng.

Đám người Thẩm Lạc bị sóng nước bao phủ, hắn vội bóp một cái Tị Thủy Quyết, di động qua phía Tạ Vũ Hân, nắm cổ tay nàng, đưa nàng vào trong màng sáng thủy lam.

Lãng Sinh và Ngao Hoằng vốn là Thủy tộc, đối với cái này tự nhiên không sợ, Giao Long vào biển, càng tự tại vô câu.

Ngao Hoằng phát ra một tiếng gào rít giận dữ, thân hình ở trong nước cực tốc lướt qua, bay thẳng đến Đồng Quán.

Trước người Đồng Quán loé lên bóng người, lại là Phong Thủy lách mình ngăn ở phía trước. Gã nâng lên một chưởng đẩy tới phía trước, trong lòng bàn tay có một đạo khí tức trắng xoá phun trào ra, chảy vào trong nước.

Chỉ một thoáng, một cỗ khí tức băng hàn lan tràn ra, trong nước biển phía trước truyền đến trận trận tiếng vang "Ken két", trong nước nhanh chóng đông kết, ngưng ra một đạo tường băng to lớn dày hơn một trượng.

Ngao Hoằng biến thành Kim Long vọt qua, trực tiếp đụng vào trên tường băng, phát ra một tiếng ầm vang rung mạnh.

Trên tường băng nặng nề xuyên suốt kim quang, lập tức vỡ ra.

Nhưng mà, phía sau tường băng vỡ vụn, một đạo đao quang màu vàng to lớn chém tới, bổ xuống chính giữa đầu rồng Ngao Hoằng.

Đao quang rơi xuống, khí thế kinh người, trực tiếp bổ nước biển làm hai, khí lãng cuồn cuộn thổi qua hai bên, ở giữa ngạnh sinh chém ra một khe hở khô cạn rộng hơn mười trượng. Thân rồng Ngao Hoằng đang ở trong đó.