Đại Mộng Chủ

Chương 389: Đuổi đến cửa




Dịch: Độc Lữ Hành

"Khởi bẩm chủ nhân, Hải Tinh tộc chúng ta trời sinh hành động chậm chạp, khô khan vụng về, chỉ có một chút huyễn thuật và phong cấm thuật, gặp địch nhân có thể tránh thì tránh, cực ít tranh đấu." Bạch Tinh trung thực nói.

Lúc nói chuyện, trên người nó nổi lên một tầng bạch quang, thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại, mấy hơi thở sau biến thành một khối đá màu xám, tất cả ba động yêu khí đều biến mất, hoàn toàn không khác gì khối đá bình thường.

"Đây chính là huyễn thuật Hải Tinh tộc các ngươi sao? Rất không tệ, hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ sơ hở gì." Thẩm Lạc lộ vẻ kinh ngạc, đưa tay vỗ vỗ phía trên, cảm giác không khác gì tảng đá bình thường.

"Đây là thần thông huyễn thuật thiên phú của Hải Tinh tộc chúng ta, phi thường giống thật, lại thêm dùng phong cấm lực đặc hữu của chúng ta, phong ấn yêu lực bản thân, cho nên cực ít yêu vật khám phá ra được." Trên đá xám chớp động bạch quang, nhanh chóng biến lớn, mấy hơi thở sau lại biến thành sao biển, mở miệng nói ra.

"Hai thứ năng lực này kết hợp lại, đúng là phương pháp ẩn tàng bản thân rất tốt. Nhưng các ngươi không có năng lực công kích địch nhân sao?" Thẩm Lạc truy vấn.

"Công kích địch nhân cũng dùng hai năng lực này, bất quá nơi này không có vật sống, ta không thể biểu hiện ra." Bạch Tinh giờ phút này cũng buông lỏng rất nhiều, vốn nằm thẳng dưới đất liền đứng thẳng người lên, mở miệng nói.

"Cái này dễ thôi." Thẩm Lạc quay người bay vút ra ngoài, rất nhanh trở về, tay phải giống như kìm sắt nắm cái đuôi một con cá sấu màu đen.

Con cá sấu này cũng là Yêu tộc, chỉ là yêu khí trên thân rất nhạt, ngay cả Luyện Khí kỳ cũng chưa đạt tới. Phát giác được trên thân Thẩm Lạc ba động pháp lực mạnh mẽ, nó run lẩy bẩy, căn bản không dám phản kháng.

"Ngươi dùng con cá sấu này thử một chút xem." Thẩm Lạc phất tay ném cá sấu tới trước người Bạch Tinh.

Cá sấu vừa rơi xuống đất, lập tức chạy tán loạn ra ngoài.

Bạch Tinh há miệng ra, một đạo bạch quang bắn ra, chính xác đánh vào trên thân cá sấu.

Toàn thân cá sấu lập tức bị một tầng bạch quang như sương mù bao khỏa, nhanh chóng biến hình, trong nháy mắt hóa thành một sao biển nhỏ màu trắng to bằng chậu rửa mặt.

Sao biển nhỏ trên mặt đất liều mạng giãy dụa nhúc nhích, tiếp tục chạy trốn, đáng tiếc không tiến lên chút nào.

"Cái này... Ngươi còn có thể cưỡng ép những sinh linh khác biến hình!" Thẩm Lạc giật nảy cả mình.

Con cá sấu kia không chỉ thay đổi hình dạng, ba động yêu khí trên người nó cũng biến mất không thấy gì nữa, hiển nhiên yêu lực cũng bị phong ấn.

"Bất quá là năng lực Hải Tinh tộc dùng trên thân những sinh linh khác mà thôi, không có gì đặc biệt, bình thường chúng ta dùng năng lực này làm cho đối phương hành động bất tiện, sau đó thừa cơ đào tẩu." Bạch Tinh đáp.

"Vì sao phải đào tẩu? Đối phương đã bị ngươi biến thành sao biển, vì sao ngươi không thừa cơ phản công?" Thẩm Lạc kinh ngạc, không hiểu hỏi.

"Năng lực này, nói cho cùng cũng chỉ là huyễn thuật mà thôi, cũng không phải là biến thân thể đối phương thành sao biển mềm mại, phòng ngự nhục thể của bọn nó vẫn còn. Hải Tinh tộc lại không có năng lực công kích cường đại, tự nhiên là phải mau mau đào tẩu mới thỏa đáng." Bạch Tinh thở dài nói.

"Thì ra là thế, vậy thật là đáng tiếc." Thẩm Lạc tiếc hận nói.

Năng lực Hải Tinh tộc ép buộc đối phương biến hình này, kỳ thật phi thường đáng sợ, từ thân thể cực kỳ quen thuộc, đột nhiên biến thành một thân thể hoàn toàn mới, bất luận năng lực ứng biến tốt bao nhiêu, đều sẽ chân tay luống cuống một hồi lâu.

Mà năng lực này của Hải Tinh tộc, còn phong ấn tu vi đối phương, đơn giản chính là để đối phương mặc người chém giết.

Đáng tiếc Hải Tinh tộc không có thủ đoạn công kích cường đại, nếu không bọn chúng đã sớm trở thành một cường tộc ở hải vực.

Hiện tại Bạch Tinh thành Thông Linh Thú của hắn, cả hai liên thủ, tình huống sẽ khác biệt, bất kỳ cường địch nào một khi trúng chiêu Bạch Tinh, đều sẽ mặc cho hắn xử lý.

"Bạch Tinh, năng lực này có thể cưỡng chế đối phương biến hình bao lâu? Đều hữu hiệu với bất luận đối thủ tu vi gì sao?" Thẩm Lạc không đắc ý vênh váo, trầm ngâm một chút rồi hỏi.

"Bình thường có thể cưỡng chế đối phương biến hình từ nửa nén hương đến một khắc đồng hồ không giống nhau. Về phần tu vi, chỉ cần cảnh giới không vượt qua ta quá nhiều, là sẽ trúng chiêu. Ta đã từng bị một con rắn biển Ngưng Hồn sơ kỳ tiếp cận, dùng năng lực này cầm cố lại nó mấy hơi thở, nhưng bị nó tránh thoát, cũng may ta kịp thời trốn vào một hang đá phụ cận ở đáy biển, mới trốn thoát một kiếp." Bạch Tinh vẫn còn sợ hãi nói ra, vẫn không quên dùng một cái "Tay" vỗ vỗ "Lồng ngực" mình.

"Yêu tộc Ngưng Hồn kỳ cũng có thể giam cầm!" Ánh mắt Thẩm Lạc sáng lên một chút, triệt để yên lòng.

Mặc dù chỉ cầm giữ đối phương mấy hơi thở, nhưng với hắn đã đủ.

"Bạch Tinh, năng lực này của ngươi rất hữu dụng với ta, ngày sau ta gặp địch nhân, sẽ gọi ngươi đến tương trợ." Thẩm Lạc nói nghiêm túc.

"Chủ nhân, cũng không phải là ta khiếp đảm, ta ở trong biển còn có năng lực hành động nhất định, nhưng đi vào đất liền thì triệt để không thể động đậy, mà thân thể của ta rất yếu đuối, tùy tiện một đạo công kích là sẽ bị trọng thương, thậm chí giết chết cả ta." Bạch Tinh nghe lời này, trong mắt hiện ra một tia e ngại, nhịn không được nói ra.

"Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ bảo hộ ngươi an toàn, đến lúc đó chỉ cần nghe ta chỉ thị, dùng năng lực biến hình này ám toán đối phương là được." Thẩm Lạc an ủi.

Bạch Tinh nghe vậy mới an tâm hơn chút.

Sau đó Thẩm Lạc lại hỏi Bạch Tinh mấy vấn đề, mở ra thông đạo thông linh, đưa nó trở về.

Liên tục thông linh hai yêu tộc hữu dụng, tâm tình của hắn tốt lên, thả người đi ra bên ngoài.

Giờ phút này sắc trời bên ngoài đã tối đen, trên bầu trời đêm đen như mực chớp động vài ánh sao, lộ ra phi thường tĩnh mịch.

Thẩm Lạc hít thở thật sâu không khí gió biển, kích động nỗi lòng mới chậm rãi bình phục, đang muốn trở về tu luyện, một trận tiếng bước chân từ đằng xa truyền đến, nhanh chóng chạy tới nơi này.

Ánh mắt của hắn ngưng tụ, lách mình trốn sau một tảng đá lớn, nhìn lại chỗ âm thanh kia.

Một bóng xám nhanh chóng tới gần, lại là một thiếu nữ tuổi trẻ, chính là Tạ Vũ Hân.

"Tạ đạo hữu, ngươi đã tới." Thẩm Lạc đi ra ngoài chào đón đối phương.

"Thẩm đạo hữu, ngươi quả nhiên tới đây, hại ta đi tìm một hồi." Tạ Vũ Hân nhìn thấy Thẩm Lạc, sắc mặt buông lỏng.

"Thật có lỗi, tại hạ cuối cùng vẫn không thể dựa theo lời Tạ đạo hữu nói, thành thành thật thật đợi tại phường thị, ngược lại chọc tới đại phiền toái, đành phải trước thoát ly nơi đó, xin Tạ đạo hữu thông cảm." Thẩm Lạc có chút ngượng ngùng ôm quyền nói.

"Không sao, tại phường thị ta nghe người ta nói, là Bích Thủy môn Diệp Trọng ỷ thế hiếp người. Nếu đổi lại là ta, cũng sẽ không nén giận. Chỉ là vì chuyện này, Vũ Châu này chúng ta cũng không tiện lưu thêm, vẫn nên nhanh chóng rời đi mới tốt." Tạ Vũ Hân khoát tay chặn lại, nói.

"Còn muốn chạy? Các ngươi muốn đi cũng không được, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi." Không chờ Thẩm Lạc mở miệng, một tiếng cười lạnh từ trong bóng tối phía trước truyền đến, một bóng người chậm rãi đi ra, thình lình chính là Diệp Trọng.

Bóng tối sau lưng Diệp Trọng nhanh chóng tiêu tán, hơn mười thân ảnh hiển hiện ra, đại đa số đều là đệ tử Bích Thủy môn, nhanh chóng tản ra hai bên vây hai người Thẩm Lạc vào giữa.