Đại Mộng Chủ

Chương 775: Một hồn một phách




"Tiền bối hứa hẹn như vậy tự nhiên là tốt, bất quá hết thảy vẫn nên chờ vãn bối khải hoàn về rồi hẵng nói." Thẩm Lạc cười nói.

"Cũng tốt... Không biết ngươi định chui vào sào huyệt Ma tộc thế nào?" Ngưu Ma Vương hỏi.

"Trên người vãn bối có một kiện pháp bảo, có thể giúp ta che giấu khí tức, lặng lẽ trốn vào bên trong sào huyệt Ma tộc. Sau đó cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến." Thẩm Lạc nói.

"Lúc trước vì giúp ngươi trấn áp ma khí Xi Vưu, ta phong Định Hải Châu vào trong thức hải của ngươi, trước mắt ta lại truyền cho ngươi một môn luyện hóa thuật đặc thù, có thể giúp ngươi triệt để luyện hoá châu này. Bằng vào châu này, ngươi có thể hoàn toàn ẩn tàng ba động thần hồn của bản thân, cho dù là Thái Ất Tiên Nhân, chỉ cần không có pháp bảo đặc biệt gì hoặc là tu luyện qua thần thông thần niệm đặc thù, thì khó mà phát giác được ba động thần thức của ngươi." Ngưu Ma Vương nói.

"Trách không được trong mơ hồ ta cảm thấy lực lượng thần thức mình tựa hồ tăng lên, nguyên lai là dựa vào trọng bảo tiền bối phong nhập vào, vãn bối nhận lấy thì rất ngại." Thẩm Lạc nghe vậy, cảm thấy kinh ngạc nói.

"Vốn báo đáp ân tình ngươi cứu vớt Hồng Hài Nhi, cho nên ngươi không cần lo lắng. Châu này còn có diệu dụng khác, ta không nói với ngươi, sau này ngươi sẽ tự mình phát hiện ra." Ngưu Ma Vương nói tiếp.

Nói xong, gã bắt đầu truyền âm cho Thẩm Lạc, truyền thụ cho hắn phương pháp luyện hoá.

"Đa tạ tiền bối." Thẩm Lạc ôm quyền nói.

"Thẩm đạo hữu, lần này đi hung hiểm, ta không có gì tốt cho ngươi, chỉ có một mệnh lông cáo này tặng ngươi, tác dụng cũng không quá đặc biệt, có thể giúp ngươi huyễn hóa thân hình ba lần, chỉ cần ngươi nắm rõ ba động khí tức kẻ muốn huyễn hoá ra, là có thể biến hóa giống như đúc, trong vòng một canh giờ không có bất luận sơ hở gì, cho dù là Thái Ất Tiên Nhân cũng vô pháp phát giác." Vạn Tuế Hồ Vương nói, cổ tay xoay chuyển, trong lòng bàn tay thêm ra một lông cáo màu vàng nhạt, đưa tới.

"Đa tạ." Thẩm Lạc lập tức nhận lấy.

"Sử dụng phương pháp này cùng huyễn hóa thuật bình thường không khác biệt quá lớn, tay nắm chặt lông cáo, trong lòng nghĩ đến muốn biến hóa thành bộ dáng, dáng vẻ cùng khí tức ba động một người, lại lấy pháp lực thôi động là được." Vạn Tuế Hồ Vương dặn dò.

"Vãn bối nhớ kỹ." Thẩm Lạc gật đầu nói.

Nói xong, hắn lại dời ánh mắt về phía Thanh Mãng, mở miệng nói: "Làm phiền tiền bối chế tác một chiếc Thất Bảo Linh Lung Đăng."

"Cần nửa canh giờ." Thanh Mãng gật đầu nhẹ, nói.

"Vậy bây giờ, vãn bối đi luyện hóa Định Hải Châu, nghỉ ngơi sơ đã." Thẩm Lạc cười nói.

Thanh Mãng đi tới bên cạnh Ngọc Diện công chúa chuyển thế, tay lật một cái, trong tay thêm ra một đóa bạch liên, một tay khác nhổ một cọng tóc trên đầu nữ tử, đầu ngón tay khẽ quấn, lại điểm mi tâm nàng một cái, chợt có một đạo bạch quang mông lung từ đó dẫn ra, bao phủ trên tóc đen.

Sau đó, y lấy từ trong tay áo ra một cây đèn màu trắng, bỏ tóc đen cùng bạch liên kia vào, bắt đầu tay kết pháp quyết, miệng tụng chú ngữ, độ nhập pháp lực vào trong cây đèn.

Thẩm Lạc cũng đã khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu dựa theo pháp quyết Ngưu Ma Vương truyền luyện hoá Định Hải Châu.

Trong thức hải của hắn, Định Hải Châu vẫn như cũ như minh nguyệt treo trên bầu trời, phóng thích ra quang trạch nhàn nhạt, nhưng khi pháp lực của hắn bắt đầu quấn quanh trên đó, ý đồ luyện hóa nó, quang trạch minh châu lập tức tăng vọt gấp trăm lần.

Cơ hồ trong nháy mắt, loại quang mang này chiếu đầy thức hải của hắn, giống như một trận thanh phong gột rửa qua, khiến cho tất cả ô trọc trong thức hải của hắn bị quét sạch sành sanh, cả người cơ hồ trong nháy mắt tiến nhập trạng thái không minh.

Trong lòng Thẩm Lạc có chút rung động, mặc dù trong mộng cảnh tư chất tuyệt hảo, ngày xưa hắn tu hành cũng nhiều lần tiến nhanh vào loại trạng thái này, cho nên mới có tốc độ tu hành cực nhanh.

Giống như vậy, lần này hầu như không cần phí khí lực gì, là có thể lập tức nhập định, khiến hắn cảm thấy thập phần mỹ diệu.

Theo quá trình luyện hóa, Định Hải Châu phong tồn trong thức hải Thẩm Lạc dần dần được giải khai, mà liên hệ giữa nó và hắn lại trở nên càng thêm chặt chẽ.

Cái này mang ý nghĩa, sau này hắn có thể toàn diện khống chế món bảo vật này, lấy nó từ trong thức hải ra dùng.

"Trách không được Ngưu Ma Vương tiền bối nói Định Hải Châu này còn có diệu dụng khác, trước mắt xem ra lời ấy không giả, nó còn là một kiện pháp bảo Thuỷ thuộc tính phẩm trật cực cao." Thẩm Lạc mừng rỡ không thôi.

Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, Thẩm Lạc cùng Thanh Mãng tuần tự hoàn thành, đứng lên.

Một bên khác, vết thương Ngưu Ma Vương cũng đã xử lý xong, sau đó cần chính gã nghĩ biện pháp chữa thương trừ độc, khôi phục thương thế.

Thanh Mãng nâng một cây đèn màu trắng đi tới trước người Thẩm Lạc, nói:

"Thất Bảo Linh Lung Đăng sở dĩ có thể tìm dẫn hồn phách, ngoài hiệu quả an hồn định phách, dựa vào là liên hệ với thần hồn để dẫn dắt, có ngọc trì bạch liên làm cơ sở, linh quang thần hồn là lửa đèn, tóc đen là bấc đèn, là có thể chế thành Thất Bảo Linh Lung Đăng. Ngươi chỉ cần chờ đến phạm vi nhất định, lấy pháp lực nhóm lửa bấc đèn, đèn này liền có thể cảm ứng được một hồn một phách kia tồn tại, lửa đèn sẽ chếch về hướng đó."

"Phạm vi này lớn bao nhiêu?" Thẩm Lạc hỏi.

"Trong phạm vi ngàn trượng là đủ, càng đến gần, hỏa diễm sẽ càng sáng ngời. Bất quá dầu thắp có hạn, thời gian có thể chèo chống lửa đèn cũng có hạn, ngươi cần phải tiến vào hang ổ Ma tộc trước rồi hãy dùng." Thanh Mãng dặn dò.

"Ừm, ta sẽ nghĩ biện pháp xác định phạm vi trước, sau đó sẽ nhóm lửa Thất Bảo Linh Lung Đăng." Thẩm Lạc gật đầu nói.

"Còn cần chú ý là, Thất Bảo Linh Lung Đăng vốn dựa vào ba động liên hệ giữa hồn phách để tìm kiếm, cho nên nó tản ra ba động không cách nào ẩn tàng, yêu ma bình thường có lẽ không cách nào phát hiện, nhưng người rút ra một hồn một phách nàng, tất nhiên có thể phát giác được. Cho nên, khi ngươi nhóm lửa Thất Bảo Linh Lung Đăng một khắc, rất có khả năng bại lộ thân hình." Thanh Mãng lần nữa dặn dò.

"Đến lúc đó phải xem vận khí rồi." Thẩm Lạc nghe vậy, lông mày cau lại, nhẹ gật đầu.

Trong lòng của hắn đã quyết định chú ý, chỉ cần lấy được hồn phách, lập tức thi triển Chấn Sí Thiên Lý độn thuật, từ Hắc Lang sơn trốn đi, đến lúc đó lại thu liễm khí tức, một đường trốn về là được.

"Thẩm đạo hữu, việc này nhờ cậy ngươi." Vạn Tuế Hồ Vương ôm quyền, nói.

Ngưu Ma Vương cũng quăng tới Thẩm Lạc ánh mắt mong đợi.

"Vãn bối đi đây, chư vị lặng chờ tin tốt." Thẩm Lạc cười cười, nói.

Nói xong, trên người hắn hiện lên độn quang, thân hình lướt thẳng ra, rất nhanh biến mất trong tầm mắt mọi người.

...

Tới gần chạng vạng tối, thân ảnh Thẩm Lạc từ trên một mảnh rừng rậm chậm rãi rơi xuống, giờ phút này hắn cách Hắc Lang sơn bất quá chỉ khoảng trăm dặm.

Sau khi rơi xuống đất, cổ tay hắn chuyển động, trong lòng bàn tay chớp động quang mang, một khối khăn tay màu vàng hiện ra mịt mờ quang mang, chính là Tiên Thiên Linh Bảo trước đó Nguyên đạo nhân cho hắn mượn.

Thẩm Lạc dựa theo pháp môn Nguyên đạo nhân truyền thụ, thôi động khăn gấm màu vàng, khiến cho quang mang lóe lên, phồng lớn gấp trăm lần, bao bọc quanh thân lại, thân hình chui xuống phía dưới, cả người trong nháy mắt tiến vào lòng đất.

Chung quanh hắn bao phủ hoàng quang, mặc dù cùng đại địa đụng vào nhau, lại giống như không bị đất đá ảnh hưởng, trong lòng của hắn mặc niệm một chữ "Tật", thân thể bỗng nhiên lao tới, ở trong lòng đất phi độn cực nhanh, tốc độ không chậm hơn so với phi hành.

Ước chừng mấy chục giây sau, Thẩm Lạc đột nhiên từ trong lòng đất chui ra, trực tiếp lọt vào trong một kẽ nứt lòng đất to lớn, thân hình rơi xuống hơn mười trượng, rơi vào trên một thềm đá uốn lượn.