Đại Nịnh Thần

Quyển 3 - Chương 5: Ai là cha hài tử? (hạ)




Chương thứ năm – Ai là cha hài tử? (hạ)



Chước Hoa nhẹ giọng hô: “Đại nhân?”

Tổng cảm thấy hôm nay Dạ Vị Ương có điểm bất ổn, nhớ tới Thường Thiếu Điển, Chước Hoa hỏi: “Đại nhân gần đây thân thể không thoải mái sao?”

“Nga, không, không có, chẳng qua trời nóng nên bị cảm nắng, qua vài ngày là tốt rồi.” Dạ Vị Ương tiếp tục hỏi: “Còn nữa không, về cửu vĩ hồ ấy.”

Chước Hoa lắc đầu, hắn chỉ nhớ được nhiêu đó, còn lại đều là lời đồn hồ ly tinh gì đó, hai mắt linh linh câu dẫn hồn người.

“Đại nhân, thật sự không có việc gì?” Chước Hoa lại hỏi, vẫn cảm thấy Dạ Vị Ương bởi vì gặp Lưu Bá Hề nên tinh thần có chút hoảng hốt, buổi tối còn hỏi hắn vấn đề này, thật sự là kỳ quái.

“Ta…” Dạ Vị Ương muốn nói lại thôi, hắn nhìn Chước Hoa trầm mặc hồi lâu, Chước Hoa chính là thị vệ thiếp thân của hắn, bất luận hắn đi nơi nào cơ bản đều mang theo Chước Hoa.

Lấy sự thông minh của Chước Hoa, phỏng chừng không lừa được bao lâu.

“Ta nói cho ngươi một chuyện, chính là ngươi không được nói lại với người khác, cho dù là Hoàng thượng hay Đại tướng quân cũng thế, ngươi đáp ứng ta không?” Dạ Vị Ương nhìn ánh mắt Chước Hoa, nghiêm túc nói.

Dạ Vị Ương rất ít khi nghiêm túc như vậy, Chước Hoa cũng không hỏi đó là chuyện gì, Dạ Vị Ương nói như thế, đại biểu là Dạ Vị Ương tín nhiệm hắn.

“Đại nhân yên tâm, ta tuy rằng lúc đầu đối với ngươi có chút thành kiến, nhưng hiện giờ đại nhân sớm đã là người khiến Chước Hoa kính nể.” Thân là thiếp thân thị vệ bên cạnh Dạ Vị Ương, Chước Hoa đã sớm đem Dạ Vị Ương trở thành cấp trên và bằng hữu của mình.

Dạ Vị Ương ngồi thẳng dậy, nhìn Chước Hoa thấp giọng nói: “Việc này có chút không thể tưởng tượng, thật ra ta cũng vừa mới biết hôm nay, trên thực tế ta không xác định được việc này là thật hay giả.”

“Ta… Thiếu Điển nói, ta có đứa nhỏ.”

Chước Hoa thoáng sửng sốt, nhất thời không cẩn thận cân nhắc ý tứ trong lời nói, kinh ngạc hỏi: “Mẫu thân đứa nhỏ là ai?” Hắn tưởng Dạ Vị Ương ở bên ngoài cùng nữ nhân nào đó có hài tử.

“Ta.” Lần thứ hai trong ngày bị hỏi vấn đề này, Dạ Vị Ương không còn cảm thấy khó mở miệng như lúc đầu.

“Ý của ta là, Thiếu Điển hôm nay bắt mạch cho ta, chẩn ra hỉ mạch.”

Loại chuyện không thể tưởng tượng này đúng là lần đầu Chước Hoa nghe được, cũng minh bạch Dạ Vị Ương vì sao đột nhiên hỏi hắn nhiều chuyện về cửu vĩ hồ như vậy.

“Đại nhân, cha đứa nhỏ là ai?” Chước Hoa nhẹ giọng hỏi, nếu là người khác, hắn khẳng định sẽ cho rằng đối phương nói hưu nói vượn.

Nhưng người này là Dạ Vị Ương, là một hồ ly có chín cái đuôi, nếu Dạ Vị Ương thật sự có đứa nhỏ, vậy cha đứa nhỏ là ai?

Người đầu tiên Chước Hoa nghĩ đến chính là Bắc Thần Diêu Quang, dù sao lúc trước Dạ Vị Ương bị Bắc Thần Diêu Quang bắt đi một đoạn thời gian, sau khi trở về cùng Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương bất hòa, khó tránh khỏi làm cho Chước Hoa nghĩ nhiều.

“Không biết.” Dạ Vị Ương trả lời ngoài dự kiến của Chước Hoa.

Hồ ly thở dài, cúi đầu nhìn xuống đất: “Thiếu Điển nói thể chất ta cùng thường nhân bất đồng, cho nên không thể chẩn ra tiểu hồ ly trong bụng có từ bao giờ.”

“Nhưng bất luận là ai, tóm lại cũng là hài tử của ta, nếu thật sự có, ta sẽ hảo hảo nuôi nó.” Dạ Vị Ương ngẩng đầu lên, trong đôi mắt mang theo mấy phần khẩn cầu, “Chước Hoa, ngươi trước thay ta giữ bí mật.”

“Đại nhân yên tâm, Chước Hoa sẽ đem việc này bảo mật, nhưng đại nhân tính giấu diếm đến bao giờ?”

Chước Hoa lo lắng hỏi.

Trước mắt Dạ Vị Ương thoạt nhìn không có gì bất thường, nhưng vạn nhất tương lai bụng lớn giống như nữ tử thì phải làm sao đây, chung quy không thể tiếp tục giấu diếm.

“Sự tình này về sau tính tiếp.”

,,,,,,,

,,,,,,,

,,,,,,

Vật nhỏ, ngươi là hài tử của ta phải không?

Dạ Vị Ương biết chính mình đang nằm mơ, giấc mơ thường xuyên quấn lấy hắn.

Trước kia nếu nằm mơ hắn sẽ mộng thấy chính mình biến thành hồ ly, sau đó trở thành cửu vĩ hồ.

Hiện tại hắn mơ thấy một tiểu hồ ly giống như con mèo nhỏ, vật nhỏ này chính là hài tử trong tương lai sẽ ra đời của hắn đi.

Trong mộng Dạ Vị Ương đem đuôi và thú nhĩ xuất ra, hắn thích đem tiểu hồ ly đặt lên cái đuôi lông xù chính mình, nhìn bộ dáng tiểu hồ ly ở trên đuôi lông xù tuyết bạch ngoạn đến vui vẻ, tâm hắn cũng ngọt theo.

Có lẽ vì từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua cuộc sống gia đình trọn vẹn, thời điểm xuyên đến đây, Dạ Vị Ương ao ước có một gia đình viên viên mãn mãn, cưới vợ sinh vài bảo bảo xinh đẹp.

Sau khi hắn cùng Đại tướng quân nhận thức, trong lòng luôn tiếc hận về sau không có biện pháp sinh hài tử nữa, kết quả hiện tại cư nhiên mang đến cho hắn một tiểu hồ ly, thỏa mãn sở nguyện bấy lâu nay của Dạ Vị Ương.

“Ngao ngô.”

Tiểu hồ ly chân tay lóng ngóng theo dưới đuôi nam nhân đi lên, hai chân nhuyễn nhuyễn dùng sức nhảy vào ngực Dạ Vị Ương, làm Dạ Vị Ương sợ đến mức vội vàng đưa tay đỡ lấy tiểu hồ thiếu chút nữa ngã xuống đất.

“Ngu ngốc, ngay cả đi đường còn chưa vững mà còn nhảy, lỡ ngã thì làm sao.” Ngón tay khẽ gõ lên đầu tiểu hồ ly, Dạ Vị Ương mang theo quan tâm mắng mấy câu.

Tiểu hồ ly ủy khuất ngao ngô hai tiếng, vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếm ngón tay Dạ Vị Ương, đuôi ở phía sau vẫy a vẫy, dùng sức làm nũng lấy lòng nam nhân.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của tiểu hồ ly, Dạ Vị Ương nhịn không được bật cười: “Ngươi có thể nghe hiểu lời ta sao?”

Tiểu hồ ly cái hiểu cái không gật đầu, hướng trên tay nam nhân cọ cọ, tựa hồ muốn càng nhiều quan tâm và yêu thương.

Tiểu hồ ly khả ái như thế khiến tâm Dạ Vị Ương đều tan chảy, đưa tay khẽ gãi cái cằm nhỏ tròn tròn của bé con, Dạ Vị Ương nhìn tiểu hồ ly trong lòng âm thầm thở dài, lộ ra tia cười khổ nói: “Vật nhỏ, ngươi có thể nói cho ta biết, cha của ngươi là ai không?”

Tiểu hồ ly nghiêng đầu không rõ ý tứ của Dạ Vị Ương, Dạ Vị Ương nhu đầu tròn tiểu hồ ly: “Vấn đề này hẳn nên là ta nói cho ngươi mới đúng, bây giờ ta thế nhưng hỏi ngược lại ngươi, thực xin lỗi a, vật nhỏ.”

“Ngao ngô…”

Tựa như an ủi tiểu hồ ly khẽ kêu một tiếng, bốn phía phiến phiến bạch quang giống như thủy triều vọt vào, Dạ Vị Ương chậm rãi mở mắt.

Tỉnh mộng, hắn đưa tay sờ bụng mình, so với tháng trước, thời điểm Thiếu Điển khám cho hắn vẫn không có biến hóa gì lớn.

Nếu không phải hắn tín nhiệm y thuật của Thường Thiếu Điển, lại thường xuyên mơ thấy tiểu hồ ly, Dạ Vị Ương cũng chẳng dám tin rằng hắn là nam nhân hoài đứa nhỏ.

“Dạ đại nhân, thức dậy chưa?” Thường Thiếu Điển ở ngoài phòng khẽ hô.

“Ân, vào đi.”

Dạ Vị Ương từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, cửa phòng bị người đẩy ra. Sau đó hạ nhân tiến vào thay hắn vén màn.

Một mạt dương quang chói mắt bỗng dưng từ ngoài phòng chiếu vào, Dạ Vị Ương có chút không thích ứng chớp mắt, hỏi: “Bây giờ là canh mấy?”

“Đại nhân không cần ăn sáng, trực tiếp dùng bữa trưa được rồi.” Thường Thiếu Điển cười nói.

Đợi hạ nhân đi ra ngoài, Dạ Vị Ương nhìn bốn phía, thấy không còn ai mới nói nhỏ với Thường Thiếu Điển: “Ta mấy ngày nay càng lúc càng dậy trễ, động một chút liền mệt mỏi, luôn nằm mơ thấy tiểu hồ ly, nhưng vì sao nó một điểm phản ứng cũng không có?”

Dạ Vị Ương chỉ vào bụng mình, chỗ đó bằng phẳng như sân bay, chẳng hề giống bộ dáng mang hài tử.

Thường Thiếu Điển hổ thẹn nói: “Vi thần học nghệ chưa tinh, cũng không rõ lắm bụng đại nhân mấy tháng nay vì sao chẳng có biến hóa gì, bất quá từ ngày đó đến nay, mạch tượng đại nhân thực ổn định, nhưng có hơi suy yếu.”

“Ta nên ăn liền ăn, nên uống liền uống, nên ngủ liền ngủ, rảnh rỗi thì ở trong sân đi tới đi lui, như thế nào lại suy yếu a.” Dạ Vị Ương cũng mờ mịt.

Thường Thiếu Điển suy nghĩ chốc lát: “Vi thần có một suy đoán lớn mật, mạch tượng đại nhân suy yếu nói không chừng không quan hệ đến việc ăn uống nghỉ ngơi, chính là bởi vì sự hấp thu đặc thù từ đứa nhỏ, mà đứa nhỏ kia có thiên tính bảo hộ mẫu thân, không tiếp tục hấp thu dinh dưỡng đặc thù trong cơ thể đại nhân, cho nên đứa nhỏ không lớn lên.”

“Dinh dưỡng đặc thù?” Dạ Vị Ương thật sự không nghĩ tới phương diện này.

“Này chỉ là suy đoán của vi thần, đại nhân cùng thường nhân bất đồng, nói như vậy đứa nhỏ muốn lớn lên phải hấp thu dinh dưỡng bất đồng.”

Thường Thiếu Điển nói lời này ngược lại nhắc nhở Dạ Vị Ương, thói quen buồn ngủ ước chừng bắt đầu từ hai tháng trước, gần đây tuy rằng vẫn còn nhưng không có xu hướng tăng lên. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Có lẽ muốn tiểu hồ ly lớn lên không thể dùng loại thức ăn bình thường, nhưng đó là cái gì a?

Sau khi nếm qua cơm trưa, Dạ Vị Ương ngồi trong xe ngựa tiến cung, nửa chống đầu yên lặng suy nghĩ, hắn nhớ tới lời đồn về hồ ly Chước Hoa kể với hắn.

Tỷ như thông qua phương thức giao hợp lấy tinh khí nam nhân biến thành cửu vĩ hồ, tình huống đó ứng trọn trên người hắn, lúc trước mỗi lần cùng người làm cái kia liền biến thành hồ ly, sau khi thức dậy sẽ mọc thêm một cái đuôi, đau bệnh trên thân thể cũng theo đó mà biến mất.

Dạ Vị Ương nhất thời bị ý tưởng vừa nảy ra trong đầu hù dọa, chẳng lẽ hắn phải cùng nam nhân làm chuyện đó, tiểu hồ ly mới có thể lớn lên?

“Đại nhân, tới rồi.”

Xe ngựa ngừng lại, Chước Hoa xốc màn đưa tay đỡ Dạ Vị Ương đi ra, gặp nam tử tinh thần có điểm hoảng hốt, Chước Hoa lo lắng hỏi: “Đại nhân, thân thể không thoải mái sao?”

“Ta không sao, ngươi không cần quá lo lắng, ta vẫn như ngày thường không có việc gì, chính là khi nãy suy nghĩ vài chuyện linh tinh.” Dạ Vị Ương lắc đầu, hít sâu một hơi đi đến cỗ kiệu chờ phía trước.

Chước Hoa theo sát bên cạnh, thời điểm thay Dạ Vị Ương xốc màn kiệu để nam nhân ngồi vào thì phía sau truyền đến tiếng vó ngựa.

Dạ Vị Ương cùng Chước Hoa đồng thời nhìn qua, ở trong cung có thể cưỡi ngựa chỉ có một người.

Biệt ly ngày ấy hai người đã một tháng không gặp nhau, hôm nay liền không hẹn mà gặp, tầm mắt Dạ Vị Ương và Lưu Bá Hề giao giữa không trung.

Nam tử cưỡi Ô Vân hướng Dạ Vị Ương cùng Chước Hoa gật đầu, tựa hồ muốn nói cái gì, thoáng hé miệng lại nghẹn trở về.

Dạ Vị Ương cúi đầu tránh tầm mắt đối phương, hắn nghe tiếng vó ngựa lướt qua bọn họ, thời điểm Lưu Bá Hề bỏ đi trong lòng hắn bỗng dưng có chút suy sụp cùng buồn bực.

Nhưng chẳng bao lâu, hắn chợt nghe phía trước cách đó không xa truyền đến thanh âm của Lưu Bá Hề: “Dạ đại nhân muốn tiến cung gặp Hoàng thượng sao?”

Hết chương thứ năm