Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 185: Thế lực liên lụy trong án Tang Bạc (1)




"Có thể bí mật cấu kết với Yêu tộc phương Bắc, lại là dòng họ hoàng thất.... Trấn Bắc vương?!" Hứa Thất An mạnh mẽ trừng lớn mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Có phát hiện gì?" Trưởng công chúa lúc này hỏi.

..... Ta hoài nghi thúc thúc ngươi muốn làm cha ngươi, nhưng ta không chứng cứ. Hứa Thất An lắc đầu, không trả lời Trưởng công chúa, tiếp tục suy nghĩ.

Những lời này, trước khi có chứng cứ vô cùng xác thực thì không thể nói được. Nói xấu thân vương là tội chết!

"Trinh thám tựa như làm đề bài toán học, manh mối đều nối liền nhau lại lộ ra vẻ hợp lý. Phàm là có một chút đáng ngờ không được chứng thật, đáp án có khả năng sẽ lệch đi cả vạn dặm."

"Hiện tại mình phải làm hai chuyện: một, xác nhận dưới phong ấn Tang Bạc là Giám Chính, đây là trung tâm toàn bộ phỏng đoán của mình. Mà muốn xác nhận chuyện này, mình nhất định phải biết rõ ràng phật môn ở bên trong này sắm vai nhân vật gì."

"Hai, mình phải xác nhận sát vụ Triệu Huyện bị diệt khẩu có phải do đạo môn Nhân tông làm không, nếu phải, đạo môn lại sắm vai nhân vật gì, cấu kết cùng Trấn Bắc vương? Mình phải tìm được chứng cớ xác thực cho thấy bọn họ cấu kết."

"Mọi chuyện phải hoàn thành trong vòng một tuần. Như thế, cho dù làm sai, mình còn có cơ hội làm lại từ đầu. Nếu trong vòng mười ngày tiến độ vụ án vẫn dậm chân tại chỗ, mình đành phải ôm đùi ngụy ba ba khóc nói: phế số này, dựng lại cái mới đi."

Hứa Thất An vừa tự hỏi, vừa quyết định ngày mai cần làm gì.

Tra tư liệu các hệ thống tu hành lớn một phan, xác nhận chân tướng cái chết của Triệu Huyện lệnh; bái phỏng Thanh long tự, tìm hiểu bí ẩn năm đó; bái phỏng Trấn Bắc vương phủ, gặp một lần vị Vương phi được gọi là đệ nhất mỹ nhân kinh thành kia.

Hạ quyết tâm, Hứa Thất An nói: "Ty chức có chút suy đoán, chỉ là trước khi có kết quả, thì còn chưa dám nói loạn với công chúa."

Trưởng công chúa thực thông minh, không truy hỏi, vuốt cằm nói: "Bản cung mệt mỏi rồi."

Xe ngựa gỗ lim tơ vàng rời khỏi Văn Uyên các, Hứa Thất An cũng rời đi, đôi bên mỗi người đi một ngả, Hứa đại lang ngồi lên thân ngựa, vó ngựa chạy tới Đông hoa môn thì bị thị vệ ngăn cản.

"Lâm An công chúa muốn gặp ngươi!" Thị vệ trưởng nói.

Lâm An công chúa? Nàng và Trưởng công chúa không hợp nhau, ta lại đi theo Trưởng công chúa, chỉ sợ không có chuyện gì tốt, không gặp!

Hứa Thất An trực tiếp cự tuyệt: "Ta có hoàng lệnh trong người, phụ trách tra án, ngươi hồi bẩm Lâm An công chúa, chờ ngày khác ta sẽ tự tới."

Nói xong, hắn lấy ra kim bài.

Thị vệ trưởng căn bản không sợ, cười ha hả nói: "Lâm An công chúa là công chúa được bệ hạ sủng ái nhất, cái kim bài này của ngươi vô dụng ở chỗ này."

Căn cứ theo quan sát tại yến hội, nữ hoàng hộp đêm... À không, Lâm An công chúa điêu ngoa tùy hứng, tuy không giống Linh Nguyệt muội tử đánh một quyền sẽ choáng váng thật lâu, nhưng rơi xuống nước vẫn tủi thân và uất ức khóc. Không phải hạng người nội tâm thâm trầm.

Có khả năng sẽ bị làm khó dễ, chứ không đến mức là Hồng Môn Yến, cẩn thận một chút là được.

Dù sao lo lắng cũng đâu có tác dụng gì.... Hứa Thất An phun ra một ngụm trọc khí: "Dẫn đường đi."

Nhị công chúa ở "Thiều âm cung", một tòa biệt uyển rộng lớn mà lịch sự tao nhã.

Thị vệ trưởng mang theo Hứa Thất An vượt qua cửa cao, vòng qua tường bình phong, trước mắt là một đại viện tràn ngập sắc thái cô gái ngây thơ chất phát.

Xích đu buộc trên giàn nho, góc tường chồng chất tượng đất sét rách nát. phía đông lương đình mơ hồ có thể thấy được rất nhiều thứ đồ cổ quái.

Ở phía tây vườn hoa, nhị công chúa Lâm An mang theo vài nha hoàn đá tú cầu, các cô gái líu ríu khi thì ồn ào, khi thì dồn dập như tiếng chuông bạc.

"Điện hạ, Hứa Thất An đã tới." Thị vệ trưởng ở cách thật xa đã ôm quyền, cao giọng nói.

Nhị công chúa dừng chân, quay đầu nhìn lại, nàng nhìn chằm chằm Hứa Thất An vài giây, khóe miệng nhếch lên, dùng sức một cước đá bay tú cầu.

Phành!

Tú cầu bay vụt, làn váy Lâm An công chúa chợt bung thành hình tròn, giống một đóa hoa nở rộ.

Hứa Thất An vừa gặp mặt đã bị một phát hạ mã uy, trong lòng thầm rùng mình, vừa muốn tránh né, bỗng nhiên lại nhịn xuống, nhìn tú cầu bắn lên trời, bay về phương xa.

".... Tha cho ngươi một lần." Nhị công chúa trực tiếp chạy về phía trước thính, nói: "Hứa Thất An, ngươi theo bản cung tiến vào, những người khác ở bên ngoài chờ đợi."

Trước cửa phòng xa hoa to lớn, nhị công chúa ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, Hứa Thất An đứng ở trong sảnh. Hai người không tiếng động nhìn kỹ đối phương.

Nhị công chúa định thông qua thân phận hoàng nữ, dùng ánh mắt nhìn chăm chú để ép buộc Hứa Thất An chịu thua.

Nàng biết lúc Hoài Khánh còn trẻ, đã từng có đoạn thời gian nuôi chim ưng, đôi mắt chim ưng là lợi hại nhất, tựa như dao nhỏ, người thường không thể đối diện lâu dài với nó, bởi vậy trong quá trình dạy bảo chim ưng, phải dùng ánh mắt càng lợi hại càng bình tĩnh áp chế nó.

Một khi người nuôi ưng không nhịn được nhìn đi chỗ khác, liền mất đi tư cách trở thành chủ nhân chim ưng.

Mục đích Hoài Khánh nuôi ưng là rèn luyện ánh mắt lợi hại, nhị công chúa đến nay vẫn không dám đối diện lâu dài cùng với Hoài Khánh.

Đáng tiếc đôi mắt hoa đào ngập nước của nàng thật sự không có lực sát thương, lúc nhìn chằm chằm người khác, ngược lại còn khiến người ta nảy sinh tà niệm.

Hứa Thất An đánh giá nhị công chúa, mặt nàng tròn trịa mượt mà, chút tương tự với Trử Thải Vi, nhưng loại hình của Tử Thái Vi là ngọt ngào mềm mại, hơn nữa mắt cũng to.

Nhị công chúa lại là loại hình mỹ nhân quyến rũ, con mắt hoa đào nhìn ai cũng giống như đang liếc mắt đưa tình.

"Hứa Thất An, nghe nói ngươi là con chó trung thành của Hoài Khánh." Nhị công chúa thấy mình ra vẻ cứng rắn nhìn chăm chú cũng không thể khuất phục Hứa Thất An, liền cười một tiếng, chuyển sang đả kích bằng ngôn ngữ.

"Đúng vậy, ta gọi là bát công." Hứa Thất An thành khẩn đáp.

"Bát công là cái gì?"

"Là con chó trung thành."

"Ngươi đang trêu chọc bản cung?" Lâm An công chúa nhướng mày.

"Không dám." Hứa Thất An không kiêu ngạo không nịnh nọt nói.

Lâm An công chúa yêu kiều hừ một tiếng: "Bản cung cho ngươi một cơ hội, hiện tại lập tức đi theo làm việc cho ta, rời xa nữ nhân Hoài Khánh kia. Nếu không...."

Làm việc cho ngươi? Ta hiện tại đã ôm đùi ngục của Trưởng công chúa, đùicủa Ngụy Uyên đùi, lại làm việc cho ngươi..... Ta chẳng phải là gia nô ba họ sao?

Hứa Thất An lắc đầu: "Thật có lỗi, ty chức đã thề sẽ làm trâu làm ngựa cho Trưởng công chúa, máu chảy đầu rơi cũng không lùi bước."

Nhị công chúa liền nói ngay: "Ta cũng muốn ngươi làm trâu làm ngựa cho ta."

Vậy ngươi có chịu cưỡi ta không? Hứa Thất An biết rõ tình huống, nhị công chúa thấy hắn được Trưởng công chúa thưởng thức, là người dắt ngựa, hộ vệ cho Trưởng công chúa, biết viết thơ, nói chuyện lại dễ nghe, liền nổi lòng ghen tị, muốn cướp hắn từ tay Trưởng công chúa.