Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 247: Nữ chiến thần (2)




Vân Châu.

Trong dãy núi Thương Mang, một loạt trại quy mô không nhỏ dựa vào núi mà dựng lên, đèn đuốc liên miên, thắp sáng ban đêm.

Trong trại dễ thủ khó công, chiếm lợi địa hình, lúc mới lập trại, quan phủ còn phái binh bao vây diệt trừ, sau vài lần thất bại, đành nhắm một mắt mở một mắt.

Nạn trộm cướp hoành hành khắp Vân Châu, giặc cỏ vào nhà cướp của, sơn tặc nhiều không đếm xuể. Dân chúng khốn khổ đã lâu, quan phủ cũng đau đầu mấy chục năm.

Mấy chục năm trôi qua, khổ sở cũng thành thói quen. Khu vực hỗn loạn có đạo sinh tồn của khu vực hỗn loạn.

Mới vừa vào đêm, gió núi liền mạnh hơn không ít, bỗng nhiên sấm chớp ngang trời, mưa to như trút nước.

Ở trên lầu quan sát, tên sơn tặc phụ trách canh gác chịu hạt mưa lạnh như băng tát vào mặt, có chút hâm mộ nhìn phía phương hướng trong trại.

Hôm nay trong trại vừa kiếm một món lớn, gặp được một thương đội buôn bán, tơ lụa, lá trà, đồ sứ....đều có cả. Vật phẩm quý trọng cũng không ít.

Cái này còn nhờ trong sơn trại mới xuất hiện một vị lục đương gia, võ nghệ siêu quần, tinh thông chiến thuật, luyện binh có hàng có lối.

Nghe nói xuất thân từ quân ngũ, trước kia làm việc ở kinh thành Đại Phụng, sau đó bởi vì không quen nhìn triều đình thối nát, trực tiếp vào rừng làm giặc.

Lúc này, trong trại còn đang mở tiệc ăn mừng.

Lửa cháy hừng hực, sáu vị đương gia cùng một ít tiểu đội trưởng đang uống rượu, nói mấy lời thô bỉ thô, tục, giơ cao chén lớn.

Các nữ nhân ăn mặc mỏng manh ở bên hầu hạ, miễn cưỡng cười vui. Các nàng đều là người bị bắt đến, có dân nữ bình thường, thậm chí có con nhà phú hộ.

Nhan sắc không tệ thì được lọc ra, chuyên môn hầu hạ mấy vị đương gia cùng các tiểu đội trưởng, tư sắc thấp thì chia sẻ cho các huynh đệ trong trại.

Chu Xích Hùng ngồi ở đằng trước, bóng lưng thẳng tắp, khí độ lộ ra vẻ không hợp nhau với đám sơn tặc háo sắc. Bên cạnh hắn có một cô gái thanh tú hầu hạ, nhưng Chu Xích Hùng còn lười nhìn mặt đối phương.

Hoa dại ven đường, ngay cả hứng thú cưỡi một đêm cũng không có.

Chu Xích Hùng được người khác mang tới Vân Châu, thê tử và con không ở sơn trại, mà bị an bài ở Bạch Đế thành lớn nhất Vân Châu.

Nó cũng là một trong vài nơi đáng sống hiếm hoi ở Vân Châu, không cần lo lắng nạn trộm cướp.

Đại đương gia có râu quai nón, nhìn như tục tằng, thực ra rất thận trọng, tu vi Luyện Thần Cảnh đỉnh phong.

"Chu hiền đệ, nữ nhân nơi này không hợp với khẩu vị của ngươi đúng không?"

Không đợi Chu Xích Hùng đáp lại, đại đương gia cười nói: "Ta nghe nói lần này trong thương đội có một vị thiếu nữ xinh đẹp như hoa, còn đang bị nhốt trong phòng."

"Đúng vậy, đại đương gia, nàng ta rất xinh đẹp."

"Đại đương gia, nữ nhân trong trại so sánh với nàng, quả thực là.... là bùn so với đường trắng."

Trong đầu hiện lên dung nhan của nữ nhân khuynh quốc khuynh thành kia, nội tâm Chu Xích Hùng cũng nổi lửa nóng. Người là do hắn cướp, hình dáng thế nào hắn rõ ràng nhất, nếu không phải mới đến, nàng hiện tại đã bị hắn thu vào trong phòng.

Đại đương gia trầm ngâm một chút, cười nói: "Người đâu tới đây, mang nàng lên, đêm nay tùy ý cho lục đương gia xử trí, người do hắn cướp, nên để hắn hưởng trước."

Đương gia còn lại không có ý kiến, ai lên trước lên sau đều như nhau, dù sao sớm muộn gì cũng có thể nhấm nháp.

Sau một lúc lâu, một nữ tử bị dẫn lên, nàng mặc váy dài trắng nõn, da thịt trắng hơn tuyết, ánh mắt to tròn mà sáng ngời, khuôn mặt không có chút tỳ vết nào.

Nàng lộ vẻ sợ hãi, tựa như nai con trong rừng.

Chung quanh lâm vào yên tĩnh, mọi người si mê sắc đẹp của nàng, ngây ngốc nhìn theo.

"Ừng ực..." Thanh âm yết hầu nuốt nước bọt liên tục truyền đến.

Cô gái tựa như đã biết vận mệnh của mình, cắn môi rụt rè nói: "Ta, ta phải hầu hạ vị nào?"

Chu Xích Hùng nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy đối phương quá mức quyến rũ, bước lại túm lấy tay nàng.

Chu Xích Hùng ôm cô gái xinh đẹp vào trong lòng, giống như đói như khát, sờ so,ạng hôn tới, đám sơn tặc chung quanh nhìn mà ghen tị, hận không thể thay thế hắn.

"Ngươi có phải là Chu Xích Hùng không?" Cô gái nói bằng giọng điệu mềm mại.

Nàng biết tên của ta.... Chu Xích Hùng run sợ trong lòng, dục niệm nhất thời tan thành mây khói, cùng lúc đó, hắn phát hiện sắc mặt mỹ nhân trong lòng dần dần biến thành tái nhợt, mất đi sức sống.

Sau đó hóa thành một người giấy.

"Ha ha ha..."

Tiếng cười bén nhọn của nữ nhân quanh quẩn, làm người ta dựng hết cả lông tóc.

Loảng xoảng... Cửa sổ bị cuồng phong thổi tới, thổi tắt ánh nến trong phòng.

Trong bóng đêm, liên tục vang lên tiếng rút đao, đại đương gia quát to: “Yêu nghiệt phương nào, giả thần giả quỷ."

Tiếng cười bén nhọn tạm dừng, nhưng vài giây sau, mọi người trong sơn trại đều nghe được một tiếng rít thê lương, không chỉ trong phòng, mà vang khắp cả bầu trời đêm.

"Là Mị." Chu Xích Hùng trầm giọng nói, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

Mị, còn được gọi là diễm quỷ, hầu như không có sức chiến đấu, am hiểu dùng sắc đẹp mê hoặc người khác, hút khô tinh khí thần của người mắc câu.

Vũ phu tuy rằng không am hiểu đối phó quỷ quái, nhưng chỉ cần khí huyết tràn đầy là bách quỷ không xâm hại được, điều Chu Xích Hùng chân chính để ý là chủ nhân sau lưng Mị.

Chu Xích Hùng mơ hồ gian cảm thấy đối phương đến vì mình.

Đúng lúc này, tiếng trống vang vọng toàn bộ sơn trại, bên ngoài truyền đến tiếng kêu của đám sơn tặc: "Địch tập kích, địch tập kích...."

Đám đương gia, tiểu đội trưởng cầm vũ khí lao ra khỏi phòng, ở trong mưa to nhìn ra xa, có điều màn đêm, màn mưa, rừng rậm đã che chắn đa số tầm mắt.

Không trung truyền đến tiếng xé gió, đó là một mũi tên.

Không ngừng có sơn tặc ngã xuống đất vì trúng tên, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp xuất hiện.

Đại đương gia đánh rụng mũi tên, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lực bắn mũi tên cũng không mạnh, chỉ cần không phải quá đen đủi bị bắn trúng điểm yếu hại, dù trúng tên cũng sẽ không mất đi sức chiến đấu.

"Chuẩn bị đá lăn, dầu cây trẩu...."

Sơn trại chiếm cứ địa lợi, hai thứ này là pháp bảo cực tốt để phòng thủ, khi trại mới thành lập, cũng nhờ mấy thứ này mới đối kháng được quan phủ bao vây, vượt qua thời kỳ gian nan nhất.

Đại đương gia vừa dứt lời, trong trời đêm xẹt qua một tia ánh sáng bạc, đó không phải tia chớp, mà là một cây trường thương bắn ra ánh sáng.

Ầm ầm!

Tia chớp đúng lúc này xẹt qua, đám sơn tặc thấy rõ phía trên cây thương là một bóng người.

Nàng mặc áo giáp, phía sau là áo choàng đỏ tươi, không đội giáp mũ, tóc dài tạo hình đuôi ngựa kéo tới thắt lưng. Tư thế oai hùng hiên ngang, tựa như một pho tượng nữ chiến thần nghiêm nghị.

Nữ chiến thần tay bấm pháp quyết, triệu hồi thiên lôi, "Ầm!" Tia chớp đánh xuống, nàng đưa tay chỉ điểm, dẫn đường cho nó.

Hai lầu quan sát trước sơn trại ầm ầm sụp xuống.