Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 35: Đưa người đi




Tôn thượng thư vẫy vẫy tay, gọi một quan viên Hình bộ, hỏi: “Hôm nay Hình bộ có truy bắt một phạm nhân tên là Hứa Thất An?”

Tên quan viên kia thấp giọng trả lời một câu, sau đó vội vàng chạy đi, chỉ một lát, đã bưng một chồng công văn trở về.

“Thượng thư đại nhân, trong văn thư truy bắt không có Hứa Thất An người này.”

Không có? Sắc mặt Tôn thượng thư trầm xuống.

“Ai đi bắt người?”

“Cái này hạ quan lại biết...” Quan viên đó nháy mắt, liếc về phía một vị áo bào xanh trong đám người, “Là Hoàng lang trung.”

Vù... Từng ánh mắt phóng tới.

Vị Hoàng lang trung mặc áo bào xanh kia sau khi quay về Hình bộ, chỉ kịp uống một ngụm trà, còn chưa hướng công tử của thị lang tranh công, trong lòng chợt thấy lạnh.

Tôn thượng thư lạnh lùng liếc một cái.

Hoàng lang trung như rơi vào hố băng, cúi đầu, hoảng hốt đi qua.

“Đại nhân, chuyện xảy ra đột ngột, ty chức chưa kịp lấy văn thư truy bắt, chủ yếu là bởi vì người này là võ phu, đồng thời là cháu của Ngự Đao vệ Hứa Bình Chí. Có năng lực sợ tội bỏ trốn.” Hoàng lang trung thầm nhủ thượng thư đại nhân miệng rộng cách ta chỉ có khoảng cách sáu thước, nhưng ta có thể ở trong 0,01 giây gạt bỏ tiếng xấu.

“Chu công tử phái tùy tùng trình thư tố tụng, nói có tặc nhân ở bên đường đánh hắn, còn nói muốn cho hắn đổ máu...”

“Chuyện xảy ra khẩn cấp, ty chức quyết định bắt người trước rồi nói sau, miễn cho bỏ trốn.”

Có áo trắng của Ti Thiên Giám cùng thư viện Vân Lộc đại nho ở đây, hắn không dám nói dối, cũng không cần phải nói dối.

Hai bên ẩu đả bên đường, vốn chỉ là chuyện mỗi bên đánh năm mươi gậy.

Hắn trừ không có văn thư truy bắt, tất cả đều là làm việc theo quy trình. Ở Hình bộ, ví dụ việc quay đầu bổ sung văn thư truy bắt chỗ nào cũng có.

Đám áo trắng của Ti Thiên Giám nhíu nhíu mày.

Lý Mộ Bạch và Trương Thận nhìn nhau, người trước tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Thánh nhân viết: quân tử phải thành thật.”

Phốc, phốc, phốc...

Hoàng lang trung chỉ cảm thấy trái tim mình đang kịch liệt nhảy lên, máu lao tới da mặt, bởi vì nói dối mà hổ thẹn, xấu hổ vô cùng.

Hắn chán ghét bản thân nói dối, tinh thần đang kịch liệt kháng nghị, kháng nghị hành vi ti tiện của hắn.

Miệng cũng phẫn nộ thoát ly ý chí của hắn, không chịu khống chế mở miệng nói chuyện: “Chu công tử muốn chỉnh chết Hứa Thất An, khiến hắn chết ở đại lao Hình bộ, xả mối hận trong lòng! Ta, ta... Muốn bán Chu công tử một cái nhân tình.”

Thoải mái rồi... Hoàng lang trung đặt mông ngồi ở trên mặt đất, trán toát mồ hôi.

Chung quanh vang lên tiếng xôn xao, ở đây có hơn mười vị quan viên Hình bộ, ánh mắt nhìn về phía Hoàng lang trung, có người là khinh thường, có người là khinh rẻ, có người là vui sướng khi người gặp họa, có người lắc đầu thở dài.

“Vô sỉ không biết xấu hổ, bản quan ngày mai nhất định phải viết sổ con buộc tội ngươi.” Hình bộ Cấp Sự Trung nhất thời có sức.

Ngũ phẩm Đức Hạnh cảnh... Tôn thượng thư không thể hiện gì, nhìn quét Hoàng lang trung đang sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dại ra, dặn dò quan viên dưới trướng: “Truyền lời ta, thả người.”

...

Trong tiếng xiềng xích vang leng keng, Hứa Thất An bị đưa tới phòng tra tấn, Chu công tử đã thay một bộ áo choàng màu chàm, dày lại không tỏ ra khó coi.

Hắn ngồi chễm chệ, một chân đạp ở trên ghế, vành tai bị Hứa Thất An giẫm rách quấn vải mịn màu trắng.

Lão giả gầy mặc áo dài màu lam, cổ áo cổ tay áo có đường viền màu vàng đứng ở bên cạnh hắn, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hứa Thất An, không chút nào che giấu sát ý của mình.

Ngoài ra, còn có hai ngục tốt đứng ở bên một đống hình cụ, vui sướng khi người gặp họa đánh giá Hứa Thất An.

Công tử áo gấm phất phất tay, một ngục tốt từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, nhét ở trước mặt Hứa Thất An.

“Ngươi bây giờ có hai con đường có thể đi.” Chu công tử ánh mắt ngạo nghễ: “Nhận tội ký tên; Nếm thử một lần toàn bộ dụng cụ hành hình nơi này, sau đó nhận tội ký tên.”

Hứa Thất An liếc một cái, nội dung trên thư nhận tội đại khái là: Trường Nhạc huyện nha khoái thủ Hứa Thất An, bởi vì ở trên đường xảy ra tranh cãi với Chu Lập, nổi lên sát tâm, dựa vào vũ lực ra tay hại người, đánh bị thương nặng Chu Lập. Sau đó bộ khoái tìm đến, khoái thủ Hứa Thất An sa lưới...

Hành hung bên đường, đối phương còn là công tử thị lang Hộ bộ, ta nếu ký tên, nhẹ nhất cũng là lưu đày, họ Chu vận hành thao tác một phen, phán ta một cái chém đầu ngoài chợ cũng có khả năng... Đây là không để lại đường sống cho ta nha.

Hứa Thất An thu hồi ánh mắt, nhìn công tử áo gấm: “Ký tên đồng ý, bớt chịu khổ da thịt?”

Khóe miệng Chu công tử cong lên, như là đùa bỡn con kiến, trêu tức nói: “Không, lựa chọn ta cho ngươi là: đồng ý trước chịu hình sau. Hay là trước chịu hình lại đồng ý.”

Mấy tên ngục tốt cười ha ha.

Sắc mặt Hứa Thất An âm trầm.

Hắn càng là như thế, Chu công tử càng vui vẻ, chỉ thích người khác căm hận hắn, lại chẳng làm gì được.

“Chậc chậc, dọa người, thật dọa người.” Chu Lập cười ha ha nói: “Trần thúc, xiềng xích vững chắc không? Nhỡ đâu tặc nhân này bỗng nhiên bùng nổ giết người, làm sao bây giờ?”

Lão già gầy gò cười nói: “Thiếu gia yên tâm, một con kiến mà thôi, lão nô một chưởng có thể đập chết.”

“Vậy ta an tâm rồi.” Chu Lập đứng dậy, đi đến trước đồng dụng cụ hành hình, chậm rãi nói: “Nơi này có hai mươi tư loại dụng cụ hành hình, mỗi một thứ đều có thể làm người ta đau đến mức tận cùng, lại không hại tới tính mạng, là vũ khí sắc bén để tra tấn bức cung.”

“Ta sẽ không giết ngươi, như vậy chẳng phải là quá hời ngươi rồi.”

“Nghe nói, trong nhà tù của Đả Canh Nhân có cả thảy một trăm lẻ tám loại dụng cụ hành hình, người bị nhốt vào ở bên trong, thì không có ai còn sống đi ra.”

“Đáng tiếc ngươi vô phúc hưởng thụ, chậc chậc, đáng tiếc.”

Hứa Thất An không thể tránh khỏi nhìn về phía dụng cụ hành hình, có ghế ngồi che kín đinh sắt, có kim thép loang lổ vết gỉ, có cưa sắt quanh năm dính máu tươi biến thành màu đỏ sậm... Nhiều vô số, mỗi một thứ đều lộ ra tàn nhẫn cùng tanh máu.

Yết hầu Hứa Thất An lăn lộn, sắc mặt tái nhợt đi.

Tính theo thời gian, Ti Thiên Giám Thải Vi cô nương hẳn là đã thu được thông báo của Vương bộ đầu... Vì sao còn chưa chạy tới... Là không muốn cứu ta?

Không đúng, quyển sách đó ta viết phi thường có sức dụ hoặc, phàm là luyện kim thuật sư, xem xong đều nên khó chịu như mèo cào, sốt ruột không chịu nổi muốn xem nội dung kế tiếp.

Nếu không tới cứu ta, cho dù ta cuối cùng có thể sống sót, dùng xong một bộ dụng cụ hành hình này, ta cũng phế rồi... Cái trán Hứa Thất An bắt đầu toát mồ hôi.

Hắn là người bình thường, cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Chu công tử lúc nói chuyện luôn quan sát sắc mặt hắn, thấy thế, phi thường hài lòng.

Loại trò chơi như mèo vờn chuột này làm hắn đắm chìm trong đó, vạn phần hưởng thụ, tiếp tục nói: “Nghe nói ngươi từ nhỏ được Nhị thúc Hứa Bình Chí nuôi lớn, cảm tình nhất định rất tốt.”