Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 67: Ném thẻ vào bình rượu (2)




Hắn thuê chiếc xe ngựa, một giờ sau đã đến cửa thành nội thành gần nhất, lấy ra chứng nhận đã sớm chuẩn bị, thuận lợi qua ải.

Binh lính thủ thành cẩn thận kiểm tra thùng xe, thấy Hứa Thất An không mang theo hành lý cồng kềnh, trên mặt khó nén được sự thất vọng.

Bởi vì điều này ý nghĩa Hứa Thất An không phải vào nội thành làm ăn, cũng không thu được thuế cửa thành.

...

Nội thành đường phố rộng lớn, đan xen ngang dọc, trên trục đường chính xây nhà cửa đẹp đẽ cây xanh vờn quanh, trên đường phố còn lại phân bố nhà vườn đủ loại kiểu dáng.

Mặc kệ là xây dựng thành thị hay là trang phục người đi đường mặc, cùng với số lượng xe ngựa trên đường, đều hơn xa ngoại thành.

“Có rảnh nhất định phải mang Linh Nguyệt muội tử đến nội thành chơi, trình độ phồn hoa ngoại thành không thể so sánh.” Hứa Thất An nhấc lên rèm cửa xe, nhìn phồn hoa thịnh cảnh, trong đầu hiện lên dung mạo tuyệt đẹp của Hứa Linh Nguyệt.

Hắn chưa lập tức đi Giáo Phường Ti, thời gian còn sớm, các thương nhân ‘hải sản’ ban ngày là không làm việc.

Sau khi thanh toán bạc thuê xe ngựa, Hứa Thất An ở trên đường đi dạo hoàn toàn không có mục đích.

Không bao lâu, Hứa Thất An tới một chỗ chợ, ngẩng đầu nhìn tấm biển đầu phố: phố Vĩnh Khang!

Trình độ rộng rãi của con phố này, là Hứa Thất An trước đây chưa từng gặp, nó rộng hai trăm mét, từng phiến đá đắp thành mặt đất bằng phẳng, kéo dài hướng cuối tầm mắt.

Hai bên cửa hàng, phòng ốc san sát nối tiếp nhau, mười chiếc xe ngựa song song cũng không chút áp lực, người đi đường rộn ràng nhốn nháo.

Đây nào phải phố, rõ ràng là quảng trường lớn.

Hứa Thất An đứng dưới tấm biển nhìn một màn này, rung động tự đáy lòng.

“Phố Vĩnh Khang là một trong các tuyến chính của kinh thành, Nhị thúc từng nói rất lớn, không ngờ lớn như vậy.” Hứa Thất An nói thầm.

Trục chính rộng rãi như thế là có chú ý, Hoàng đế hoặc tôn thất hậu duệ quý tộc ra ngoài, sẽ có thị vệ sớm dọn dẹp.

Độ rộng hai trăm mét khiến đại bộ phận nỏ quân sự, súng tính tới trước mắt mất đi đất dụng võ.

Cho dù có thích khách muốn nấp ở trong nhà lầu hai bên bắn tên trộm, nhìn thấy khoảng cách này, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ hai tay rời khỏi bàn phím, gõ ra 666.

Hứa Thất An như chó hoang tuột dây chạy lung tung ở phố Vĩnh Khang, nhưng bởi vì trong túi dự toán có hạn, kiềm chế tiêu phí mua sắm.

Bỗng nhiên, một chiếc xe ngựa xa hoa hấp dẫn Hứa Thất An chú ý, sáng mù mắt chó titan của hắn rồi.

Đó là một chiếc xe ngựa do bốn con tuấn mã thể trạng cường tráng kéo, khung đỉnh hình cung dát vàng dát bạc, cửa xe thả sa tanh vàng tươi, xuống chút nữa là dùng để che bụi bặm, dùng bạch ngọc trong suốt bọc.

Bên cạnh bánh xe đóng đinh một vòng cái đinh bằng vàng sắp hàng chỉnh tề, trục xe cũng là bọc ngọc.

Mà thật sự nội hàm là chất liệu xe ngựa, gỗ lim tơ vàng hoàng gia tôn thất chuyên dụng.

“Ta nhắm chừng phấn đấu cả đời, cũng mua không nổi một cái bánh xe của người ta...” Hứa Thất An đau lòng nghĩ, giống như lại tìm được tâm tình kiếp trước lúc làm trâu cày.

Chiếc xe ngựa xa hoa này đỗ ở ven đường, một hàng binh lính mặc giáp đen cầm trường thương canh giữ ở bên xe ngựa, có ý tứ là, một hàng sĩ tốt khác thế mà đang chơi một cái trò chơi ném thẻ vào bình rượu.

Chủ sạp là lão đạo trưởng mặc đạo bào rách, mái tóc hoa râm dùng trâm cài tóc bằng gỗ búi lại, tóc rối bời rủ xuống.

Trên sạp hàng bày đồng tiền, nén bạc, đĩnh vàng, đạo kinh, vòng tay bồ đề, kính Ngọc Thạch... Các loại đồ chơi thượng vàng hạ cám.

Thứ khác tạm thời không nói, riêng đĩnh vàng đĩnh bạc bày trên sạp không bị người ta đoạt đi, lão đạo này tuyệt không đơn giản... Hứa Thất An nghỉ chân quan sát.

Hắn nhìn chốc lát, biết cách chơi của trò chơi, kẻ ném thẻ vào bình rượu cách bình sứ ngoài ba mươi bước, bịt kín mắt, quay lưng đi, tổng cộng ba mũi tên.

Nếu là có một mũi tên ném trúng, liền có thể đạt được vật phẩm ở bậc thứ ba, là một ít vàng bạc ngọc thạch. Ba mũi đều trúng, thì tùy ý chọn lựa một vật phẩm ở bậc thứ nhất.

Mà vật phẩm ở bậc thứ nhất chỉ có hai kiện: vòng tay bồ đề cùng kính ngọc thạch.

“Lại không trúng, đáng hận!”

“Tránh ra, tới ta rồi.”

Đám giáp sĩ thay nhau ném thẻ vào bình rượu, nhưng toàn bộ trụi lông mà về, đống bạc vụn trước mặt lão đạo càng lúc càng cao.

Mười lăm tên giáp sĩ sau khi trải qua lại một vòng thất bại, Hứa Thất An chú ý tới bức rèm xe ngựa giật giật, một vị giáp sĩ hầu ở bên cửa sổ cúi đầu nghe, hướng tới chủ sạp đi đến.

“Lão đạo, chủ nhân nhà ta nói, sáu mươi lượng vàng, mua mọi thứ trên sạp của ngươi.” Vị giáp sĩ kia đi đến trước mặt lão đạo, cất cao giọng nói.

Đây là ném thẻ vào bình rượu không ném trúng, trực tiếp đập tiền sao... Hứa Thất An đứng ở cách đó không xa, nhìn một màn này.

Đối mặt sáu mươi lượng vàng dụ hoặc, lão đạo sĩ lắc đầu, “Quy củ, chính là quy củ.”

Giáp sĩ lập tức căng thân thể, hung hăng nhìn chằm chằm lão đạo một lát, bỗng nhiên xoay người, quay về xe ngựa bẩm báo.

Vài giây sau, chủ nhân xe ngựa triệu hồi giáp sĩ, chuẩn bị rời khỏi.

Hứa Thất An nhân cơ hội tiến lên, tới trước mặt lão đạo, hỏi: “Lão đạo, bao nhiêu tiền chơi một lần?”

Lão đạo sĩ ngồi xếp bằng dưới đất ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, mang ba mũi tên đưa qua: “Một chỉ bạc.”

Hứa Thất An tiếp nhận mũi tên, nở nụ cười, cảm thấy mình nắm chắc thắng lợi.

Ngoài ba mươi bước ném thẻ vào bình rượu, đối với võ phu Luyện Tinh cảnh mà nói độ khó không lớn. Nhưng dưới tình huống quay lưng, hơn nữa bịt kín mắt, gần như không thể ném trúng.

Mắt là một cái quan trọng nhất trong ngũ cảm, mất đi thị lực, sẽ làm xúc cảm võ giả hạ thấp, tăng độ khó trúng mục tiêu.

Có thể ném trúng hay không, trông hết vào mặt.

Hứa Thất An mặt không ưa nhìn, nhưng hắn có tự tin tuyệt đối, bởi vì, hắn đã liên tục vài ngày chưa nhặt được bạc.

Có phải bởi vì ta sẽ đến nội thành, sẽ đụng tới trò chơi ném thẻ vào bình rượu này, cho nên giá trị may mắn tự động tích góp hay không?

Nếu ta có thể ném trúng, thỏi vàng thỏi bạc là của ta hết... Ài, cuộc sống hoàng đế châu u chính là giản dị tự nhiên hơn nữa buồn tẻ như vậy... Hứa Thất An đi đến ngoài ba mươi bước, xoay người, dùng miếng vải đen che mắt, tùy tay ném về phía sau.

“Cốc cốc cốc...”

Ba mũi tên chẳng phân biệt trước sau, hầu như đồng thời vào bình.

Người qua đường chung quanh phát ra tiếng kinh ngạc than thở, tiếng ồ lên hấp dẫn xe ngựa sắp rời khỏi, trong cửa sổ xe bay ra giọng nói dễ nghe mềm mại đáng yêu:

“Dừng xe!”

Nghe thấy tiếng mũi tên vào bình, độ cong khóe miệng Hứa Thất An khó có thể khống chế mở rộng, kéo miếng vải đen xuống, chỉ vào thỏi vàng thỏi bạc trên quầy hàng:

“Ha ha, lão đạo, những thứ này đều là của ta.”

Lão đạo nhìn hắn một cái, trấn định mang thỏi vàng thỏi bạc thu vào hành lý, sau đó chỉ vào vòng tay bồ đề cùng kính ngọc thạch nhỏ cao cấp nhất, cười tủm tỉm nói:

“Công tử, chọn một trong hai.”