Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 79: Đứa nhỏ này quá khó, ta không thể dạy (1)




“Không có ai sẽ vô duyên vô cớ tốt với đệ, cũng không có ai sẽ vô duyên vô cớ thù hận đệ. Cho dù là tri kỉ bạn tốt của đệ, hắn kết giao với đệ, cũng tất nhiên là đệ tồn tại với hắn mà nói tạo ra một tác dụng tích cực hướng về phía trước.”

“Tương lai đệ vào triều làm quan, đại ca hy vọng đệ có thể làm năng thần, mà không phải thanh quan.” Hứa Thất An hướng tiểu lão đệ rót cho tư tưởng riêng của mình, từ từ nói: “Nhớ kỹ, ẩn dật.”

Muốn bồi dưỡng tiểu lão đệ trở thành Đại Phụng thủ phụ, đầu tiên phải cho hắn biến thành hình dạng của mình. Nếu không, bồi dưỡng ra một thủ phụ đạo khác nhau không thể cùng bàn, có ích lợi gì?

Ánh mắt Hứa Tân Niên nhìn ra phương xa, cất cao giọng nói: “Ẩn dật... Nếu đệ tương lai bị lạc ở trong sương mù quyền lực thì sao?”

“Đó là tạo hóa của chính đệ, đương nhiên, nếu Từ Cựu thành gian thần gây họa làm loạn vượt giới hạn, đại ca sẽ thanh lý môn hộ.” Hứa Thất An nửa nói giỡn nửa nghiêm túc nói.

“Được!” Hứa Tân Niên tranh phong: “Ngày khác đại ca nếu thành võ phu làm hại một phương, ta cũng như thế.”

Sao ta cảm giác mình tự đào hố chôn... Hứa Thất An ho khan một tiếng, nhìn về phía Hứa Bình Chí: “Nhị thúc, thúc phải làm chứng cho bọn cháu.”

“Cút!” Hứa Bình Chí quay đầu mắng: “Mở mồm ngậm miệng gà nhà bôi mặt đá nhau, coi lão tử không tồn tại?”

Một đội xe chậm rãi dừng ở chân núi Thanh Vân, trong xe ngựa xa hoa, trưởng công chúa đạp thang nhỏ xuống dưới, ở giữa sĩ tốt vây quanh lên núi.

Gió núi từ từ đến, thổi váy lụa cùng mái tóc của nàng, trưởng công chúa khí chất cao quý lạnh lùng hóng gió, nheo lại đôi mắt trong trẻo.

Nàng ở trong đình trú mát chỗ sườn núi thấy một vị lão tiên sinh tóc hoa râm, lão tiên sinh ngồi ở trước bàn, đối diện lão là một đứa bé.

Bên cạnh đứa bé là một thiếu nữ cúi đầu làm công việc thêu thùa may vá, dung mạo kinh diễm.

Lão tiên sinh trầm giọng nói: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, tư thế cầm bút phải đoan chính.”

Đứa bé: “Biết rồi tiên sinh.”

Lão tiên sinh: “Vậy ngươi sửa lại đi.”

Đứa bé: “Sửa cái gì?”

“Thôi, hôm nay không viết chữ, ngươi theo ta niệm Tam Tự kinh đi.” Lão tiên sinh thở dài một tiếng, tiếp theo đằng hắng cổ họng:

“Nhân chi sơ, tính bản thiện.”

Đứa bé: “Nhân chi sơ, tính cái gì?”

Tiên sinh: “Nhân chi sơ, tính bản thiện.”

Đứa bé: “Nhân... Tính bản thiện.”

Tiên sinh: “Ngươi ở giữa dừng cái gì?”

Đứa bé: “Con quên rồi mà.”

Tiên sinh: “Một lần nữa, nhân chi sơ, tính bản thiện.”

Đứa bé: “Nhân chi sơ, tính cái gì?”

Tiên sinh phát điên.

Ngoài đình, Trưởng công chúa buồn cười, đôi mắt trong trẻo như gương băng nổi lên ý cười, trong phút chốc hoạt sắc sinh hương, mỹ nhân ngọc tươi sống.

Lão tiên sinh nhận ra trưởng công chúa, lập tức đứng dậy, cung kính chắp tay: “Ra mắt trưởng công chúa.”

Trưởng công chúa tuyệt sắc khí chất cao quý, lạnh lùng khẽ gật đầu, thanh âm thanh thúy như khối băng va chạm: “Thư viện Vân Lộc có thêm đứa con nít từ bao giờ.”

Lão tiên sinh quay đầu ra hiệu hai tỷ muội tới chào, Hứa Linh Nguyệt sau khi đứng dậy hành một lễ, Hứa Linh m thì ngốc nghếch nhìn nữ tử b.ộ ngực bất phân thắng bại với mẫu thân, khí chất dung mạo càng hơn một bậc này.

Lão tiên sinh lúng túng nói: “Con nít vô lễ, trưởng công chúa chớ trách.”

Lão cũng không phải quá lo lắng, trưởng công chúa tuy nói lạnh lùng cao quý, làm người ta không dám mạo phạm, nhưng nàng là người đọc sách, lòng dạ không thua nam nhi.

Lão tiên sinh nói tiếp: “Hai vị là gia quyến học sinh thư viện, bởi trong nhà có việc, liền để nữ quyến ở tạm thư viện.”

Tị nạn... Trưởng công chúa trí tuệ cao tuyệt lập tức phân tích ra nội hàm trong lời nói, đánh giá thiếu nữ dung mạo không tầm thường cùng đứa bé không quá thông minh, cười nhẹ một chút: “Vị học sinh nào?”

Nàng cũng coi như nửa học sinh thư viện, biết rõ quy củ thư viện, không có đại nho gật đầu đáp ứng, nữ quyến học sinh không có khả năng ở lại Thanh Vân sơn.

Hứa Linh Nguyệt nhỏ giọng: “Gia huynh Hứa Tân Niên.”

Nàng không nhắc Hứa Thất An, là vì đại ca không phải học sinh thư viện.

Hứa Tân Niên... Ánh mắt trưởng công chúa khẽ lóe lên, từng điều tra bối cảnh Hứa Thất An nàng lập tức mang quan hệ huynh đệ giữa hai người nhớ lại.

Làm chủ phía sau màn vụ án bạc thuế là Chu thị lang, mà đại khái mười ngày trước, Hứa Thất An và công tử của Chu thị lang ở phố xá sầm uất xảy ra xung đột... Trưởng công chúa nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp thanh lệ, giọng điệu nhẹ nhàng: “Chuyện khi nào?”

“Sắp mười ngày rồi.” Hứa Linh Nguyệt nói.

Hắn cùng với Thải Vi là quen biết, mà Thải Vi biết Chu thị lang liên quan vụ án bạc thuế, bởi vậy cũng biết, vị tiểu lại thường thường không có gì lạ đó cũng sẽ biết được việc này... Tự biết đắc tội Chu thị lang, mang nữ quyến trong nhà đưa tới thư viện thật ra cũng tính là kế sách ứng đối, chỉ là, đưa cả nhà thoát khỏi kinh đô không phải tốt hơn sao.

Mang nữ quyến đưa tới thư viện, mà nam nhân trong nhà lại vẫn như cũ ở lại kinh thành, cho nên... Đây là tính mưu đồ cái gì?

Liên tưởng đến sợi dây dẫn nổ Chu thị lang bãi quan sung quân, trưởng công chúa khẽ nheo đôi mắt đẹp, khẽ gật đầu, dẫn theo thị vệ tiếp tục lên núi.

...

Nhã các!

Trưởng công chúa đánh giá Triệu Thủ, cảm thấy hơi kinh ngạc: “Mười ngày không gặp, khí sắc viện trưởng một trời một vực.”

Trước kia viện trưởng lôi thôi lếch thếch, mái tóc dài hoa râm rủ xuống, trong ánh mắt chồng chất sự âm u.

Mà nay, hai mắt lão trong trẻo có thần, khí phách ngưng mà không lộ, thần thái sáng láng.

Triệu Thủ chưa trả lời thẳng, cười vang nói: “Thánh nhân nói, học không có lớn bé, chỉ tính người đạt tới trước.”

Học không có lớn bé, chỉ tính người đạt tới trước... Ý tứ của hắn là, có người có thể làm thầy lão, mà tuổi lại không lớn... Có phải có liên quan với ngày đó điện Á Thánh thanh khí ngút trời hay không.

Nàng cảm thấy rất hứng thú, tràn đầy tò mò đối với biến cố á thánh học cung, bởi vì cái này đề cập nho gia tranh chấp đạo thống, đề cập bố cục triều đình tương lai.

Ngày đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

Á thánh học cung bị phong cấm, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào, Đả Canh Nhân đối với điều này cũng bó tay không có cách.

Trưởng công chúa thu liễm suy nghĩ phát tán, nhìn rừng trúc màu xanh đậm ngoài cửa sổ, thở dài: “Viện trưởng có biết chuyện Chu thị lang bị bãi quan sung quân không?”

“Đối với quan trường Đại Phụng mà nói, đây chỉ là bước đầu tiên tranh đấu phe phái mở màn.” Triệu Thủ cười lắc đầu, không muốn nói chuyện nhiều, phất tay đưa tới bàn cờ, nói:

“Lý Mộ Bạch từ khi thua Ngụy Uyên ba lần, liền không bao giờ chơi cờ nữa, người trong thư viện có thể đánh cờ với lão phu không nhiều. Trưởng công chúa hôm nay đã đến, thì chơi với lão phu một ván.”

Trưởng công chúa bất đắc dĩ nói: “Chơi cờ với bản cung, viện trưởng cần gì tự rước lấy nhục.”