Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 94: Phát bắn tới từ thần linh (2)




Quái vật hình thể khổng lồ, không thể tránh né, nó cúi đầu, dùng thái dương cứng rắn cứng rắn đối kháng đao khí. Tiếp theo vung cái đuôi, như là sau lưng mọc mắt, quật chuẩn xác Tống Đình Phong.

Tống Đình Phong giơ ngang đao đón đỡ, thân thể bay ngược đi.

Lữ Thanh một bên khác lao tới bắt được cơ hội, đâm một đao về phía bụng yêu vật, vẫn như cũ bị nó như biết trước tránh đi.

Võ giả Luyện Thần cảnh, Yêu tộc, có được tinh thần lực tràn đầy, có thể phóng ra xung quanh, để cho cảnh vật quanh mình hiện ra hết trong đầu.

Bất cứ sự theo dõi, mai phục, khóa mục tiêu, sát ý nào cũng không thể chạy thoát sự quan sát của võ giả Luyện Thần cảnh.

Đây là thần dị chỉ Luyện Thần cảnh có.

...

Mẹ ơi, thiếu chút nữa xuất sư chưa thành đã chết trước, thật không dễ gì đột phá luyện khí, còn chưa mất zin, đã hi sinh vì nhiệm vụ... Hứa Thất An sau khi trải qua ngất ngắn ngủi, đã tỉnh táo lại.

Hắn nghe tiếng đánh nhau kịch liệt nơi xa, chưa đứng dậy, mà là bò tới, ở dưới tình huống mọi người đều chưa chú ý, bò đến điểm cao nào đó.

Lấy ra gương ngọc thạch nhỏ trong lòng, ấn mặt trái, đổ ra nỏ quân đội cùng độc thực cốt Tống Khanh tặng, sau khi bình tĩnh bôi thuốc độc, hắn không rên một tiếng nâng lên nỏ quân đội, nhắm yêu vật, yên lặng chờ cơ hội.

Keng...

Chu Quảng Hiếu gõ chiêng đồng, chấn động nguyên thần yêu vật, che phủ cảm giác của nó.

Hứa Thất An đang muốn bắn, yêu vật kia bỗng nhiên xoay người một cái, điều này làm đám người Tống Đình Phong sửng sốt, không biết nó thao tác như vậy là mấy ý tứ.

... Đáng chết, đánh lén không có tác dụng đối với cao thủ Luyện Thần cảnh!

Biết nguyên nhân thật sự Hứa Thất An thầm mắng một tiếng.

Biện pháp ổn thỏa nhất là tiếp tục chờ đợi, để mấy công cụ hình người bọn Tống Đình Phong tiêu hao yêu vật, làm nó bị thương nặng, giảm đi linh giác của nó. Sau đó hắn liền có cơ hội sử dụng pháp khí nỏ quân đội có thể giết chết Luyện Thần cảnh này, hoàn thành chém đầu!

Rất nhanh, Hứa Thất An bỏ qua ý tưởng này...

Lữ Thanh như một con báo cái mạnh mẽ, đôi chân dài mạnh mẽ chạy nhanh, quát một tiếng, rốt cuộc mang mũi đao chấn động tần suất cao đâm vào bụng yêu vật.

Máu tươi nhuộm đẫm lưỡi đao, như tiếp xúc đến bàn ủi đốt đỏ hồng, vang lên xèo xèo, bốc hơi làn sương máu.

Yêu vật bị đau rống giận, đầu hơi nghiêng, cằm phồng lên, bóng đen xé gió bắn nhanh ra.

Sắc mặt Lữ Thanh trầm xuống, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên kinh hãi, nàng không tránh được một đòn này.

Ngay lúc này, một bóng người ở chéo dưới đất lao tới, ôm lấy thân thể đầy đặn mạnh mẽ của nữ bộ đầu, mang theo nàng hướng bên cạnh quay cuồng.

Tống Đình Phong cứu viện theo đó mà đến, ở cái bụng mềm mại của yêu vật đâm một đao, khiến nó không thể truy kích đồng bạn.

Lữ Thanh cảm giác mình bị một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo, thân thể nặng nề của nam nhân đè trên người, nàng hít thở dồn dập một phen, nheo mắt thấy rõ nam nhân trên người, kinh ngạc thốt ra:

“Ngươi chưa chết.”

Hứa Thất An nhếch miệng: “Thiếu chút.”

Nếu không phải miếng hộ tâm Tống Khanh cho ta lập công...

Lữ Thanh vừa định nói chuyện, thấy cái đuôi quái vật đánh xuống đỉnh đầu, vội vàng ôm lấy Hứa Thất An, theo hắn cùng nhau quay cuồng.

Phành!

Nơi hai người ban đầu nằm bị quật ra dấu vết thật sâu.

“Huề nhau.” Hứa Thất An hướng nàng cười một cái, hai người tách ra, ăn ý phối hợp Tống Đình Phong vây công yêu vật.

Nguyên nhân hắn từ bỏ đánh lén, lựa chọn dấn thân vào chiến đấu: ba vị Luyện Khí cảnh căn bản đánh không lại một con yêu vật Luyện Thần cảnh.

Đến cuối cùng sẽ chỉ là yêu vật không bị tiêu hao chết, bản thân Hứa Thất An thành tư lệnh ‘không quân’.

Nhìn thấy đồng bạn chưa hi sinh vì nhiệm vụ, mắt Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong sáng lên, giấu sự vui sướng.

Hứa Thất An từ trong lòng lấy ra Thực Cốt Độc, bôi ở trên lưỡi đao, vứt cho Lữ Thanh, nói: “Bôi ở trên lưỡi đao.”

Lữ Thanh nhìn hắn, lui ra phía sau vài bước, bôi thuốc độc, tiếp theo vứt cho Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu.

Tống Đình Phong khá xui xẻo, lúc bôi thuốc độc, bị yêu vật tập trung tập kích, lưỡi dài cọ qua cánh tay, vảy cào cho máu thịt be bét.

Lữ Thanh cắt ở trên người yêu vật một đao, thấy vết thương nhanh chóng biến thành màu đen, tiếp đó phát ra mùi hôi, nàng ngạc nhiên lẫn vui mừng nhìn về phía Hứa Thất An: “Hữu hiệu!”

Có Hứa Thất An gia nhập, bốn Luyện Khí cảnh liên thủ vây giết, lại có hai Luyện Tinh cảnh ở bên bắn tên quấy nhiễu, ưu thế cực kỳ rõ ràng.

Yêu vật lực lượng lớn vô cùng, kỹ năng dùng lưỡi vô song.

Nhưng hình thể khổng lồ cùng với cấu tạo thân thể, quyết định nó không thể xê dịch, linh hoạt nhiều biến hóa giống nhân võ giả loại.

Thương thế trên thân nó càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều.

...

“Cẩn thận!” Hứa Thất An vung bội đao, rót khí cơ vào, bổ bật cái đuôi vung vẩy của yêu vật, cứu lấy Lữ Thanh thương thế đổi thương thế.

Hổ khẩu hắn lập tức rách toạc, máu tươi chảy ròng ròng.

Hắn tức giận nhìn Lữ Thanh: “Ngươi không muốn sống nữa? Một nữ nhân liều mạng như vậy.”

Sóng mắt Lữ Thanh chăm chú nhìn hắn một cái, phá lệ có vài phần yếu ớt của nữ tử: “Ừm.”

“GRAO...”

Yêu vật chấn động không khí, lần nữa bộc phát ra cơn bão tinh thần đáng sợ.

Đám người Hứa Thất An sớm có chuẩn bị, nhanh chóng rút lui, kéo giãn khoảng cách, sợ bị lưỡi dài công kích.

Ai ngờ, yêu vật sau khi bức lui mọi người, xoay thân thể, bốn móng vuốt như bay, chạy rồi...

Nó chui vào cánh rừng, thô bạo húc đổ một cái cây rồi lại một cái cây, khai khẩn ra một con đường rõ ràng, thô bạo.

Lữ Thanh hoa dung thất sắc: “Đuổi theo, không thể để cho nó chạy.”

Yêu vật một khi xuống nước, còn muốn tiêu diệt liền khó khăn.

Tống Đình Phong tung người nhảy lên, đạp cành mà đi, cực kỳ giống võ lâm cao thủ khinh công siêu tuyệt.

Hắn ở một thân cây khô dùng sức đạp một phát, bay đến giữa không trung, quan sát toàn bộ cánh rừng, tay phải cầm đao cơ bắp bành trướng, căng rách tay áo rộng thùng thình.

“Vù!”

Bội đao bắn nhanh ra, giữa không trung vẽ ra một chùm tia sáng màu bạc.

Một giây sau, trong rừng rậm truyền đến tiếng gào rống khổ sở của yêu vật.

Tống Đình Phong kiệt sức, rơi vào cánh rừng.

Chu Quảng Hiếu theo sau tiếp sức, hắn khinh công không bằng Tống Đình Phong, nhưng sức bật không kém chút nào, dán mặt đất chạy như điên, đuổi theo yêu vật, hét to phóng lên, hung hăng bổ về phía yêu vật.

Bốp!

Yêu vật lưng cắm một cây đao quét đuôi một phát mang hắn quật bay, tiếp tục chạy trốn.

Chỉ còn lại có Lữ Thanh cùng Hứa Thất An đang truy kích, nữ bộ đầu mạnh mẽ như báo cái gắt gao cắn ở phía sau yêu vật, chưa tụt lại, nhưng cũng chưa đuổi kịp.

Rất nhanh đã ra khỏi cánh rừng, truy đuổi một lát, sông lớn cuồn cuộn trong tầm mắt.

“Phốc!”

Yêu vật lao vào trong nước sông, bọt nước bắn tung tóe.

Nữ bộ đầu tư thế oai hùng hiên ngang đang thất vọng, khóe mắt liếc qua Hứa Thất An nhảy lên cao cao, tháo xuống một cây nỏ quân đội bên hông, ngắm cũng không cần ngắm, tiêu sái bóp cò súng.