Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 98: Tin tức quỷ dị (2)




Ầm... Người đọc sách mặc nho sam màu xanh nhạt kia đột nhiên từ bàn đứng lên, lộ ra vẻ mặt chấn động mừng như điên, hô to: “Dương công tử, ngươi là Dương Lăng? Ngươi chính là Dương Lăng? Dương huynh, Dương huynh... Tại hạ Đỗ Anh...”

Hứa Thất An dừng lại, hướng hắn chắp tay, theo nha hoàn rời khỏi.

Dương Lăng... Khách uống rượu trong cả phòng mở to mắt, mấy người đọc sách mặc nho sam mừng như điên.

Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu im lặng nhìn nhau: “???”

...

Phòng ngủ ấm áp như xuân, thùng tắm sau bình phong.

Hứa Thất An ngâm mình ở trong nước ấm nổi đầy cánh hoa, thoải mái phun ra một hơi.

Phù Hương mặc lụa mỏng, da thịt trắng nõn dáng người xuất chúng ngồi ở bên thùng tắm hầu hạ, bàn tay nhỏ mềm mại xoa bóp ở trên người hắn.

“Mấy ngày không gặp, công tử càng thêm thần tuấn.” Hoa khôi nương tử thưởng thức thân hình khỏe đẹp của Hứa Thất An, đôi mắt sáng lấp lánh sắp không dời ra được.

Lúc trước Hứa Thất An ngũ quan tuấn lãng, coi như là không tệ, hôm nay gặp lại, rõ ràng bề ngoài chưa có biến hóa, lại cho người ta một loại khí chất khó có thể nói bằng lời.

“Chỉ cần nàng thích, sự thay đổi của ta chính là đáng giá.” Hứa Thất An nhướng mày một cái.

Phù Hương đỏ bừng khuôn mặt đẹp, có chút e lệ vui sướng.

Nàng vẻ mặt u oán nói: “Chỉ biết nói những thứ dễ nghe lừa gạt ta, công tử rõ ràng là không coi trọng ta.”

Nào có nam nhân có thể ôm nàng cả đêm, không làm gì cả?

Hoa khôi nương tử ngày hôm sau tỉnh lại, sinh ra hoài nghi thật lớn đối với sức quyến rũ của mình.

“Ngày đó khá mệt...” Hứa Thất An thầm nhủ, lời này nghe tựa như lão nam nhân bốn năm mươi tuổi lấy cớ.

Hắn lập tức chuyển hướng đề tài, hỏi: “Lạnh không.”

Hoa khôi nương tử lập tức gật đầu, tủi thân và uất ức nói: “Lạnh ~ “

“Lạnh thì tắm cùng.” Hứa Thất An mang nàng kéo vào thùng tắm.

Phốc...

Bất ngờ không kịp phòng thét chói tai.

Phù Hương tựa vào trong lòng Hứa Thất An, làm nũng nói: “Đáng ghét.”

Nàng ngồi ở trên bụng Hứa Thất An, hai tay ôm lấy cổ hắn, nói chuyện câu được câu không, hướng hắn lãnh giáo thơ từ.

Hứa Thất An tuy là hàng nhái, nhưng trong bụng nhớ nhiều thơ từ, ngẫu nhiên bật ra vài câu, khiến hoa khôi hưng phấn mặt đỏ tai hồng.

“Đúng rồi, chuyện Chu thị lang bãi quan lưu đày, Dương công tử nghe nói chưa?”

Một câu như tùy ý của nàng, khiến Hứa Thất An sinh ra cảnh giác.

“Nghe nói, tựa như là bị Uy Vũ Hầu buộc tội.” Hứa Thất An nói.

Hoa khôi nương tử nâng lên khuôn mặt đẹp quyến rũ đa tình, chăm chú nhìn hắn, khẽ cười nói: “Tựa như là bởi vì vị Chu công tử kia tà tâm không chết, bắt cóc thứ nữ của Uy Vũ Hầu.”

“Cho nên nói sắc đẹp là dao cạo xương mà.” Hứa Thất An nửa kinh ngạc nửa cảm khái nói.

Làm tay già đời trinh sát hình sự, không ai có thể dễ dàng từ chỗ hắn lấy đi tin tức. Nhưng, Phù Hương có thể đã nổi lòng nghi ngờ.

Nào có chuyện khéo như vậy, ngày đó vừa mới nói xong chuyện cũ năm xưa, Chu Lập liền thật sự ra tay đối với thứ nữ của Uy Vũ Hầu... Ừm, chưa chắc là nghi ngờ, nhưng khẳng định tò mò.

Ta phải tăng cường hảo cảm của nữ nhân này đối với ta, để nàng từ đáy lòng ngả về ta, miễn cho ngày nào đó nói với vị quan viên nào đó chuyện của ta...

“Vừa rồi xem cô nương nhảy múa, trong lòng bỗng nhiên có sự xúc động, ngẫu nhiên được vài câu...” Hứa Thất An ôm vai người đẹp, ngâm: “Điền đầu vân tấn kích tiết toái, huyết sắc la thường phiên tửu ô, kim niên hoan tiếu phục minh niên, thu nguyệt xuân phong đẳng nhàn độ.”

Kim niên hoan tiếu phục minh niên, thu nguyệt xuân phong đẳng nhàn độ (Năm nay cười vui lại năm sau, trăng thu gió xuân vẫn như vậy)... Trong mắt hoa khôi nương tử có nước mắt, thấp giọng khóc: “Công tử là đang đâm vào trái tim nô gia sao, công tử thật ác.”

Sau khi tắm rửa, hai người nằm ở giường gấm hoa mỹ, Hứa Thất An lật xem quyển tranh bày ở bên gối.

Đôi mắt màu nâu của hoa khôi nương tử đen bóng ướt át như nai con trong rừng, khuôn mặt nổi lên màu hồng diễm lệ, tư thái xấu hổ, lại mặc cho ngài hái.

Dung mạo tinh xảo, dáng người đầy đặn, da thịt trắng mịn vô cùng, tựa như một bức tượng người đẹp bằng ngọc.

“Có ý tứ gì.” Hứa Thất An liếc nàng một cái, giơ lên quyển tranh trong tay.

Phù Hương mím môi, không dám trả lời.

Ngươi thật cho rằng ta là gà trống choai, cần phổ cập giáo dục? Hứa Thất An bật cười một tiếng, tùy tay vứt bỏ quyển tranh.

Đêm nay, giường của hoa khôi nương tử đung đưa mãi đến nửa đêm.

...

Giờ Mão hôm sau, Hứa Thất An ở dưới sự hầu hạ của người đẹp tỏ ra hơi tiều tụy mặc mũ áo vào, dùng bữa sáng, cáo biệt Phù Hương ẩn tình đưa tình.

Đại nha hoàn hầu hạ Phù Hương, sáng nay nhìn hắn, ánh mắt sùng bái đó, khiến Hứa Thất An tràn đầy đắc ý.

Ra khỏi sân của Ảnh Mai tiểu các, ở cửa thấy hai vị đồng nghiệp tinh thần phấn chấn.

Quả nhiên chưa hỏi ta đòi bạc... Ài, thực không muốn chơi miễn phí, ngại là người đẹp ân trọng... Hứa Thất An giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Chào buổi sáng nha, hai vị.”

Ba người sóng vai rời khỏi ngõ Giáo Phường Ti, trước khi chia tay, Tống Đình Phong nheo mắt, nhịn không được hỏi: “Phù Hương cô nương... Tư vị như thế nào?”

Chu Quảng Hiếu trầm mặc ít lời cũng nhìn tới.

Hứa Thất An mắt nhìn phía trước, mang theo ba phần kiệt ngạo, ba phần vô sỉ, khóe miệng nâng lên: “Cô nương đó... rất nuột!”

...

Ở nội thành mua mấy cuộn tơ lụa, thuê một chiếc xe ngựa chạy về Hứa phủ.

Hứa Nhị thúc hôm nay xin nghỉ, ở nhà chờ tin tức của hắn. Hứa Tân Niên cũng chưa đọc sách, không có tâm tình.

Thẳng đến lúc Hứa Thất An bảo hạ nhân chuyển tơ lụa trở về, người một nhà mới như trút được gánh nặng.

Hứa Thất An không giải thích quá nhiều, chỉ vào tơ lụa, cười nói: “Làm quần áo cho thẩm thẩm cùng các muội muội.”

Trong lòng thẩm thẩm nghẹn cơn tức, nâng cái cằm nhọn trắng phau lên, hừ một tiếng.

Tiểu Đậu Đinh kéo ống quần hắn muốn leo lên trên, trong miệng ồn ào: “Đại ca đại ca, muội nhìn thấy tỷ tỷ ngày hôm qua lén lút khóc đó.”

Hứa Linh Nguyệt mặt trái xoan mặt đỏ tai hồng.

Trước mặt người nhà, không tiện biểu hiện quá thân thiết, Hứa Thất An hướng thiếu nữ xinh đẹp cười cười, sau đó như đá quả bóng mang Tiểu Đậu Đinh đá lên không trung, lấy tay ôm lấy.

Thẩm thẩm cuống lên bị dọa giật mình, Tiểu Đậu Đinh thì không tim không phổi cười to khanh khách.

Nhị thúc sửng sốt: “Cháu đã bước vào Luyện Khí cảnh.”

Sau khi được Hứa Thất An khẳng định, Nhị thúc lộ ra nụ cười vui mừng như người cha già.

Trong thư phòng, Hứa Thất An đơn giản hướng Nhị thúc cùng Nhị lang giải thích tình huống sự việc.

Hai cha con đều là nghĩ mà còn sợ.

Hứa Tân Niên nhìn kỹ đường ca: “Trưởng công chúa vì sao sẽ phái người theo dõi huynh?”

Ta cũng muốn biết... Hứa Thất An đưa ra phán đoán: “Có lẽ là ngày đó trong người ngoài ở thư viện, chỉ có ta?”

Ngày đó á thánh học cung xảy ra hiện tượng lạ, trưởng công chúa cũng ở trong học viện, không có khả năng không chú ý việc này, kể từ đó, giám thị một chút người ngoài duy nhất của ngày đó, cũng là hợp lý.