Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 9: Chương 9





Đương nhiên, bản thân là sơn thần, cô giỏi hơn mấy tên đạo sĩ nhiều, vậy nên cô không cầm đem theo bùa chú bên người để làm vật dẫn, cô vẽ lên lá cây cũng là quá đủ rồi.

Vẽ xong bùa, cô đưa cái lá cho bà Trương.

“Bà Trương, bà cầm lấy chiếc lá này, sau đó tưởng tượng ra hình dáng của con trâu đã mất, nó sẽ nói cho bà biết trâu của bà đi lạc về đâu.

”“Sao cơ?” Tiếng khóc của bà Trương nghẹn lại giữa cổ họng, những người xung quanh cũng đều tỏ vẻ không hiểu gì.

“Đây là bùa tìm vật, bà cứ thử đi là sẽ hiểu thôi mà.

” Linh Bảo kiên nhẫn giải thích.

Nhìn lá bùa trong tay, bà Trương đột nhiên nhớ lại cảnh tượng lúc sáng, khi Linh Bảo kiên quyết nói nếu như phá bỏ ngôi đền chắc chắn sẽ gặp quả báo thì bỗng dưng trời nổi sấm sét, vẻ mặt cô lúc ấy cũng giống như bây giờ vậy.

Có phải cô gái này hơi mê tín rồi không? Người ở nông thôn, bởi vì hoàn cảnh ảnh hưởng mà ít nhiều cũng có chút mê tín, nên mặc dù hành vi của cô lúc này có chút vớ vẩn, nhưng bình thường cô cũng không phải là người hay đùa cợt người khác, vậy nên ôm hy vọng coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa, bà ấy nghe theo lời Linh Bảo, dần dần tưởng tượng ra hình dáng con trâu nhà mình trong đầu.


Chu Đào Đào đứng bên cạnh bày ra vẻ mặt hoài nghi nhìn Linh Bảo: “Chị đừng nói là chị sốt một trận xong hỏng luôn đầu óc rồi đấy nhé?”Linh Bảo trừng mắt nhìn cậu, đừng tưởng cô không biết câu này là đang chửi cô ngu ngốc nha.

“Có phải chị sốt đến ngốc hay không, em cứ chờ xem là biết.

” Cô tự tin đáp trả.

Mà ông Trương cùng Ngô Xảo Trân lại khẩn trương dõi theo động tác của bà Trương, một người là vì lợi ích của chính mình, người kia thì đó giờ vẫn luôn là tín đồ của thần linh, họ đều rất coi trọng tình huống này.

Một lát sau, chỉ nghe thấy bà Trương kêu lên một tiếng.

“Thế nào?” Ông Trương nhanh chóng hỏi thăm.

“Tôi thấy con trâu nhà mình đi qua mảnh ruộng bên kia sông, ăn cỏ lau trên triền đồi sát mảnh ruộng nhà người khác.

”“Chắc là vì người muốn tìm thấy con trâu quá nên mới tưởng tượng ra cảnh tượng đó trong đầu thôi.


” Trước giờ Chu Đào Đào không tin vào thần linh lập tức nói.

Nghe cậu nói những lời này, bà Trương - người vốn không tin tưởng vào Linh Bảo lắm, lại ngập ngừng nói tiếp: “Thật ra cũng có thể là như vậy, hôm nay bọn ta đã hỏi thăm một người sống ở bên kia rồi, nhưng người nọ nói là không thấy con trâu nào như bọn ta miêu tả.

” Nói xong bà ấy liền trả lại lá cây cho Linh Bảo, khoát khoát tay.

“Quên đi, cháu đừng theo ta giả ma giả quỷ thêm phiền nữa.

” Ngô Xảo Trân vẫn tin tưởng cháu gái của mình, cũng một phần là vì bà từ trước đến giờ vẫn luôn mê tín, nhưng bà tin Linh Bảo chắc chắn sẽ không đem nỗi đau của người khác ra làm trò vui, bà liền giúp cô nói đỡ: “Trâu bò đâu phải là cứ ở mãi một chỗ, nó có thể đi từ chỗ này qua chỗ khác mà.

Vừa rồi không ở đó cũng không phải là bây giờ không có.

Mảnh ruộng kia lại đối diện đường chính, cũng không xa nơi này mấy, tốt hơn hết là bà nên đi xem qua một lần.

Nếu như những gì bà thấy là thật, bà lại đang vô tình bỏ lỡ cơ hội đưa trâu về, lỡ như nó bị người khác bắt mất thì coi như xong.

” Một con trâu đối với một gia đình ở nông thôn quả thật là tài sản không nhỏ, bà Trương không dám mạo hiểm, vậy nên phân vân một lúc vẫn quyết định đi qua đó nhìn xem thử.

.