Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 39




"Đệ, tìm không ra đồ của huynh trưởng."

Minh Chúc mở mắt trong cơn trì độn, cảm giác có người cứ thì thầm bên tai như tiếng than nhẹ.

Tiếng lửa phừng phừng bỏng cháy, tiếng lửa tí tách cháy thành một ngày, mây tía đầy khắp chân trời, trăng sáng bị đốt rực đỏ.

Minh Chúc hốt hoảng nhìn cảnh tượng lửa cháy như luyện ngục quanh mình, nhất thời nhớ không ra mình là ai.

Hắn mê mang nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy một người nam vận áo đen, mặt không cảm xúc mà trừng mình, nhìn kỹ mới thấy trên người hắn hình như toàn là máu tươi, máu nhiễm một vùng.

"Đến đồ vật cũng không tìm ra, còn cần ngươi làm làm gì?" Người nam lạnh lùng vung tay áo, nói: "Cút cho ta, đi ra ngoài tìm, tìm không ra thì đừng về nữa."

Đầu Minh Chúc là một mảng hỗn loạn, thân thể như bị người ta điều khiển, nhẹ cúi đầu, nói: "Vâng."

Hắn loạng choạng đứng lên, bên cạnh bỗng vọt ra một kẻ cả người đẫm máu, quỳ vội xuống: "Na Liêm đại nhân, cửa thành Quỷ Phương đã bị phá, có người hủy địa mạch của chúng ta…"

Vừa dứt lời, mặt đất đá rung núi chuyển.

Na Liêm lạnh lùng nói: "Bảo Tòng Trục dẫn người lấp lại địa mạch, nếu địa mạch thất thủ thì để bọn chúng chôn cùng, số còn lại theo ta đến cổng thành."

"Vâng."

Người nọ đáp một tiếng, gào thét mà đi.

Minh Chúc mờ mịt nhìn người nam sát phạt quyết đoán kia, môi khẽ cử động: "Huynh… trưởng…"

Na Liêm vừa quay đầu lại, thấy hắn vậy mà vẫn ở nguyên tại chỗ, đi ngay lên trước nắm vạt áo hắn, xách cả người hắn lên, thú đồng kề sát tới, nói từng chữ lạnh như băng: "Hề Sở, bây giờ ta không có thời gian chơi với ngươi, vứt đồ đi thì tìm về cho ta, nếu tìm không ra, cả đời này đừng trở lại Quỷ Phương."

Trong cơn hoảng hốt, Minh Chúc cảm giác mình kêu là Hề Sở, ngơ ngác gật đầu, nói: "Vâng."

Na Liêm đột nhiên ném Hề Sở xuống đất, lạnh lùng nói: "Không Cốc!"

Một người từ trên trời giáng xuống, quỳ xuống đất, nói: "Có." 

"Hộ tống Hề Sở rời khỏi thành, đi càng xa càng tốt." Na Liêm nhìn vẻ ngơ ngác trên khuôn mặt của Hề Sở, lệ khí trên mặt mất dần, xa xa từng trận gào rống giận dữ, ánh lửa khắp nơi - đó là tiếng kêu bi thống của vô số Thành Yêu, Mị Lượng trước khi bị tru sát.

Không Cốc nói: "Nhưng mà Hề Sở thiếu gia…"

Na Liêm nói: "Thần trí(1) nó chưa thành, nghe không hiểu chúng ta đang nói gì lắm đâu, đừng để nó lọt vào tay kẻ khác, nếu cần thiết…"

Hắn còn chưa nói xong, vừa cúi đầu đã thấy Hề Sở chỉ cao tới thắt lưng đang chớp đôi mắt dán vào vạt áo hắn, đôi yêu đồng ôn hòa bị ánh lửa xung quanh ánh vào, đầy tia sáng vụn vỡ, khó nhọc nói: "Hề Sở… và huynh trưởng… ở bên nhau…"

Con ngươi Na Liêm hơi run, hắn đột nhiên quỳ xuống ôm Hề Sở nhỏ bé vào lòng nguc, đôi môi khẽ giật, vẻ tàn khốc ban nãy rốt cuộc không giữ nỗi.

"Mình bảo hộ Quỷ Phương mấy trăm năm, hôm nay lấy mạng này tuẫn táng(2)," thân thể đứa trẻ mềm mại gầy gò, hắn sợ dùng sức mạnh hơn sẽ làm vỡ nó, Na Liêm nghĩ thầm, "đây là chút lòng riêng duy nhất của mình."

Hề Sở được ôm, đôi mắt sáng lên, liều mạng dùng miệng khó khăn nói không rõ: "Hề Sở… không sợ… muốn ở chung với, huynh trưởng..."

Trong mắt Na Liêm thốt nhiên có sóng nước, hắn buông Hề Sở ra, sờ nhẹ vào khuôn mặt đỏ bừng của Hề Sở, giọng nói ôn nhu ngày thường khó có được: "Nhưng mà Hề Sở làm mất đồ của huynh trưởng, đệ phải tìm nó về, có biết chưa?"

Hề Sở gắng sức lý giải những lời này, lộ ra sự lúng túng mịt mờ: "Hề Sở… không biết làm mất… cái gì…"

Na Liêm vốn chẳng đánh mất cái gì, chỉ là tìm lý do để nó cam tâm tình nguyện rời đi mà thôi.

Na Liêm xoa đầu nó, nói: "Tự nghĩ đi, tự mình tìm, lần này huynh không giúp đệ nữa, tìm được rồi trở về tự tay giao lại cho huynh, được không?"

Hắn nói, điểm nhẹ vào giữa mày Hề Sở, đưa một luồng linh lực vào đó, giây lát sau biến mất không còn thấy nữa.

Hề Sở nghe nhất là lời của hắn, gật đầu theo: "Được ạ."

Na Liêm lại ôm nó, lúc này mới đứng lên, nói: "Không Cốc, giao cho ngươi."

Người nam tên Không Cốc gật đầu, hóa thành con sói xám thật to ngay tại chỗ, chở Hề Sở lao nhanh vào bóng đêm vô tận, để lại sau lưng là núi sông vỡ tan sắp đổ.

Hề Sở nhìn bóng dáng Na Liêm ngày càng xa, không biết trong đầu óc hỗn đoạn lóe lên điều gì, nó liều mạng đưa tay về phía hình bóng núi cao sừng sững không ngã kia, nhưng chẳng bắt được cái gì.

Một ngày sau, Quỷ Phương bị diệt, thành trì cháy ba ngày ba đêm cuối cùng hóa thành đống tro tàn.

Hề Sở với Không Cốc xuất phát từ thành Quỷ Phương, bên ngoài cái gì hắn cũng không để tâm tới, trong lòng tràn đầy suy nghĩ đi tìm đồ vật của Na Liêm, cho dù nó chẳng làm mất thứ gì của Na Liêm cả, nó vẫn nghiêm túc đi tìm.

Cả tộc Thành Yêu sau khi hóa hình, thân thể lớn nhanh như thổi, thời gian ba năm ngắn ngủi, nó từ đứa trẻ con con lớn thành chàng thiếu niên như ngọc cao lớn thanh thoát(3), kẻ nhìn thấy đều khuynh đảo vì hắn.

Không Cốc vẫn chẳng nói một lời đi theo hắn, nhìn hắn không mệt mỏi đi qua mỗi một tấc đất của Ngũ Châu, như kẻ ngốc đi khắp nơi tìm đồ.

Không Cốc vẫn luôn nghi hoặc, không biết câu nói sau cùng Na Liêm chưa nói ra hết là gì, mãi đến ba năm sau, bọn họ gặp Nam Việt bên ngoài thành Duyệt Ngọc.

"Đừng để nó lọt vào tay kẻ khác, nếu cần thiết…"

Không Cốc nhìn Hề Sở bị Nam Việt dễ như trở bàn tay bắt lấy, bỗng ngửa mặt lên trời rít gào, hóa thành con sói xám thật to ngay tại chỗ, phá gió lao vào phía hắn.

Nam Việt ném Hề Sở xuống đất, nâng cằm hắn, nhẹ nhàng cảm thụ nội đan Thành Yêu trong thân thể hắn, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra tia cười lạnh: "Quả nhiên là tiểu thiếu gia lén trốn ra từ Quỷ Phương."

Hắn cũng không ngẩng đầu mà đưa tay, đột nhiên đánh một chưởng vào thân thể thật to của Không Cốc đang tập kích đến, đánh cho thân hình to lớn của sói xám hiện ra lỗ máu.

Không Cốc ngạc nhiên mở to mắt, nhìn kim đồng xinh đẹp trong tay Nam Việt, bỗng phát ra tiếng rống tê tâm liệt phế.

Đó là yêu đồng của Na Liêm.

Hề Sở nhìn món đồ lóe ra ánh sáng sắc bén kia, con ngươi khô kiệt như sáng lên một chút, hắn hơi ngẩng đầu, ngoan ngoãn, vô hại nhìn người đàn ông trước mặt mình, nhẹ giọng: "Đây là… đồ của huynh trưởng ta, ngươi, trả lại cho ta đi."

Không biết Nam Việt nghĩ đến điều gì, cúi thấp người vuốt đầu thiếu niên, nói: "Được chứ, chỉ cần người nghe lời ta nói."

Hề Sở gật đầu: "Hề Sở… nghe lời nhất."

Không Cốc ở cạnh bên thoi thóp mơ hồ nhìn Hề Sở không chút phản kháng, ngẩng cao chiếc cổ thon dài để Nam Việt tùy ý đeo xiềng xích vào.

"Nếu cần thiết, vẫn nên để nó ch3t trong tay ngươi."

Bóng tối dần bao phủ, Không Cốc mê mang nghĩ thầm: "Ta cô phụ sứ mệnh rồi."

Hề Sở ngày qua ngày không biết mệt đi tìm món đồ gì đó hắn không biết tên, nhưng khi nhìn thấy yêu đồng có khí tức của Na Liêm, đầu óc không lanh lẹ lắm của hắn hiểu lầm đó thứ Na Liêm yêu cầu hắn tìm, thậm chí ngay cả chuyện trước khi hắn rời đi, yêu đồng của Na Liêm còn chưa bị mất cũng không hỏi tới đã cam tâm tình nguyện để kẻ thù giết cả thành của hắn đeo xiềng xích cho, thu nanh rụt vuốt, trải qua mấy trăm năm bị áp bức nhục nhã.

Minh Chúc mê mang mở mắt, đưa tay sờ, mặt đầy lệ nóng.

Quanh mình là cuồng phong vụt qua, thổi bay quần áo và mái tóc dài của hắn, một vầng trăng sáng tỏ treo giữa trời, Minh Chúc từ từ ngồi dậy, nhìn lướt qua bốn phía, lúc sau lại nhanh chóng ngất đi - hung thần Hề Sở vậy mà lại đưa hắn lên tầng cao nhất ở Lược Nguyệt Lâu!

Mãi tới khi Minh Chúc tỉnh táo lại, Hề Sở đang ngồi cạnh nhìn hắn từ trên cao, tay nhẹ sờ vào ấn ký sen đỏ bên tay trái Minh Chúc, tựa như muôn nắm lấy gì đó.

Minh Chúc cảm nhận được cơn gió lạnh thấu xương, run lẩy bẩy ngồi dậy, vốn không có dũng khí nhìn xung quanh, hắn hất tay Hề Sở ra, vùi mặt vào đầu gối, run giọng: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Hề Sở nhẹ nhàng vén mái tóc bị gió thổi rối bời ra sau tai, hắn sống không bằng ch3t nhiều năm như vậy, con ngươi vậy mà vẫn đơn thuần trong suốt như thuở bé: "Trao đổi…"

Minh Chúc trước đó còn mười phần kiên cường lập tức sợ thành một cục: "Được được được, trao trao trao, trước hết ngươi thả ta xuống cái đã."

Hề Sở tựa hồ có chút sửng sốt, nghi ngờ hắn sao lại đưa ra yêu cầu kỳ quái vậy, nhưng vì vụ trao đổi, Hề Sở vẫn là nghe lời, xách lấy cổ áo Minh Chúc, lôi hắn đi tới bên mép lầu.

Minh Chúc nhìn mép lầu gần ngay gang tấc, gần như sắp điên tới nơi: "Ngươi làm cái gì đó?"

Hề Sở nói: "Thả ngươi xuống."

Minh Chúc: "..."

Minh Chúc liều mạng giãy giụa: "Ta nói là thả kiểu kia chứ không phải thả kiểu này! A a a ngừng tay, trước tiên đừng nhúc nhích!"

Hề Sở không rõ gì cả, vẫn ngoan ngoãn thả Minh Chúc xuống.

Minh Chúc dùng cả tay với chân bò đến sau gác chuông trên đài mà ngồi, kinh hồn táng đảm chưa ổn định, ỉu xìu nói: "Nói ở đây đi."

Hề Sở ngồi đối diện hắn, tư thái ưu nhã đến nói không nên lời, bộ dạng sợ đến túng quẫn của Minh Chúc vốn không thể so bì, hắn nhẹ giọng nói: "Ta muốn gặp huynh trưởng mình một lần…"

Minh Chúc nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn đến ấn ký sen đỏ trên mu bàn tay mình: "Ngươi nói… kiếm Hồng Liên có anh trai ngươi?"

Hề Sở nâng mu bàn tay Minh Chúc lên, nghiêng nghiêng đầu, đột nhiên vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra li3m lên vệt đỏ chói mắt kia: "Ta… không biết, nhưng mà có vị máu, của huynh trưởng…"

Minh Chúc bị hắn li3m đến dựng lông mao khắp người, run rẩy rụt tay về, ra vẻ trấn định, nói: "Tin tức trong ngọc lệnh ngươi thấy cả rồi, kiếm Hồng Liên của Minh Chiêu làm Na Liêm bị thương nặng, cũng không giết ch3t hắn cho nên trên kiếm Hồng Liên sẽ có máu, nhưng sẽ không vong hồn của huynh trưởng ngươi, hiểu chưa?"

Khuôn mặt Hề Sở chẳng có cảm xúc gì, như đang gắng sức tiêu hóa mấy lời của hắn, một lát sau, hắn nghiêng đầu: "A?"

Minh Chúc: "..."

Kết hợp với ký ức mấy trăm năm trước không dưng nhìn thấy, Minh Chúc cuối cùng cũng nhìn ra, mỹ nhân thoạt nhìn lạnh lẽo như băng sương, thực tế là tên ngốc không rành chuyện đời, chẳng hiểu tình cảm.

Minh Chúc đành thô bạo chọt chọt vào vết đỏ trên mu bàn tay nói: "Anh trai ngươi, không ở đây."

Mấy lời này Hề Sở nghe hiểu, hắn hơi rũ mắt, lông mi dài che lại con ngươi trong trẻo thuần khiết đang dựng đứng, lại nói: "Yêu đồng kia là thứ huynh trưởng ta đánh mất ư?"

Minh Chúc thầm nghĩ mẹ ơi, cái này hắn biết trả lời sao?

- --

(1) Thần trí: Tinh thần, trí tuệ

(2) Tuẫn táng: mai táng cùng, chôn theo

(3) Nguyên văn là Phiên phiên ngọc lập

- --