Đại Tần Bá Nghiệp

Quyển 4 - Chương 3: Trần Bình dùng mưu




Khi ánh bình minh đầu tiên xuất hiện trên nền trời, xua đi màn đêm trong thành Thượng Đảng, Phàn Khoái đang đứng trên tường thành Thượng Đảng, nhìn vào nơi xa xăm, không khí vương vất khí lạnh lúc tảng sáng, dãy núi xa xa bị bao phủ bời lớp mây sáng nhẹ nhẹ, có chút mông lung khiến cho con người không thể nhìn xa hết tầm mắt.

Bên cạnh Phàn Khoái, thần sắc Công Tôn Thăng bất an thở dài: “Tướng quân, trời đã sáng, nếu lại vẫn không thấy Chu Thông, thì e là ba vạn tinh binh lành ít dữ nhiều rồi”

Phàn Khoái thần sắc căng thẳng nhìn Công Tôn Thăng gật đầu đáp: “ Chúng ta về doanh trại hãy nói, lệnh cho quân trong thành ngay lập tức chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến, phó tướng trở lên đều phải có mặt trong lều vải, thào luận đối sách”

Nói xong, bước xuống khỏi tường thành, xoay người lên ngựa, cùng Công Tôn Thăng vội vàng phóng nhanh đến đại bản doanh.

về đến đại bản doanh, mới phát hiện các tướng đều đã có mặt trong đó, thần sắc nghiêm trọng đợi hắn. Nhìn thấy Phàn Khoái đi vào, đều không hẹn mà cùng đứng dậy nghênh đón.

Phàn Khoái thấy thế, khẽ nhíu mày nói: “Mọi người hãy cứ bình tĩnh, Chu Thông còn chưa có tin tức gì báo về, nhưng tình hình có vẻ không lạc quan, vì vậy bản tướng quân hi vọng mọi người nghĩ ra nhiều biện pháp, xem có chủ ý gì hay để đối phó với cục diện nguy hiểm trước mắt”

Công Tôn Thăng ngay lập tức đáp lời: “Theo mạt tướng thấy, nên vừa tăng cường phòng bị, vừa cầu cứu Thái Nguyên, nếu như chủ công có thể nhanh chóng đón được tinh binh bên Hung Nô, thì Thượng Đảng còn có một tia hi vọng”

Phàn Khoái nhìn Công Tôn Thăng, lắc đầu: “ Cứu viện Thái Nguyên chính là sao đêm... chỉ e cũng không có cách nào đến được trước khi thành bị phá, rốt cuộc đối phương có chủ lực 30 vạn quân Tần, chúng ta chỉ có 4 vạn người, có thể kiên trì trước đợt tấn công thứ nhất của đối phương đã là tốt lắm rồi, do vậy nghênh chiến chính diện tuyệt đối không thể, chúng ta phải có biện pháp khác, nếu không chỉ có con đường chết”

Lời hắn vừa dứt, thì đám đông trong doanh trại đều trầm mặc, tấn công thành Thượng Đảng là 30 vạn quân Tần thế lực hung hãn, nếu muốn phản kích thắng lợi e rằng không thể, các tướng quân trong trại nghe thấy đều không hẹn mà cùng trẫm sắc mặt xuống, nhíu mày khổ não suy nghĩ sách lược để giải quyết nguy cơ trước mặt.

Hồi lâu, đều thấy không còn cách gì có thể cứu vãn, bất giác đều lần lượt đưa mắt nhìn Phàn Khoái, Phàn Khoái lúc này cũng thấy ngoài cách cố thủ ra không còn sách lược nào ổn thỏa hơn, nhìn thấy mọi người đều đang nhìn mình, bất giác cười gượng nói: “Nếu là trá hàng, chỉ e là rất khó lừa được lão tướng cao thủ lão luyện như Mông Điềm, các vị ai có cách gì hay không?”

Công Tôn Thăng suy nghĩ hồi lâu đáp: “Hay là cho Công Tôn Thăng dẫn theo 5 nghìn tinh binh nhân lúc quân Tần chưa đến, sẽ ra khỏi thành trước, chiêu mô binh sĩ ở các phương khác, quấy rối quân Tần từ sau lưng”

Một vị tướng lĩnh trung niên ngoài 30 tuổi cười nhạt ngắt lời Công Tôn Thăng: “Nếu tướng quân mang theo 5 nghìn tinh binh chạy mất thì chúng ta chỉ còn lại 3 vạn 5 nghìn người lại càng không phải là đối thủ của quân Tần?”

Công Tôn Thăng nghe thấy thế, tức giận đến biến sắc mặt nói: “ Từ Trị, đại chiến đang đến, ông nói những lời làm dao động tinh thần binh sĩ như thế là có ý gì? Công Tôn Thăng ta, cùng Tướng quân khởi binh từ huyện Bái, đến nay đã được 3 năm, đã trải qua không ít trận chiến, vào sinh ra tử, ngươi chỉ là hàng tiếu tốt sao dám nghi ngờ bản tướng quân, làm nghi hoặc lòng người, thật là đáng tội”

Phàn Khoái lúc này mới hừm một tiếng, xen vào cuộc cãi vã của hai người, hết kiên nhẫn nói: “Ý của Công Tôn mặc dù có lý, nhưng sau khi 5 nghìn quân xuất thành sẽ đạt được bao nhiêu tác dụng còn chưa rõ, nhưng sự phòng thủ trong thành vốn đã yếu, nay nếu thiếu 5 nghìn tinh binh nữa thì muốn phòng bị e cũng rất khó...”

Nói đến đây, thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài vọng vào, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng tên lính thân cận bầm: “ Đô úy Trần Bình đại nhân đến”

“Trần đại nhân?” Phàn Khoái sững người, không ngờ trong lúc nguy nân thế này Trần Bình lại xuất hiện kịp thời đến thế, bất giác cảm động thốt lên: “Đại nhân sao lại đột nhiên đến đây? Hay là chủ công có chuyện gì?”

Trần Bình khoảng 25,26 tuổi, sắc mặt trắng trẻo, không có râu, dưới đôi lông mày thanh tú, đôi mắt dài lóe lên vẻ xào quyệt nhưng tự tin, nụ cười ung dung mà bí bách, đôi môi mỏng, tăng thêm phần ngạo mạn và cởi mờ trên khuôn mặt trẻ không mấy thanh tú.

Anh ta là cưỡi ngựa phóng đi suốt đêm, nên áo dài màu xanh thẫm đã dính đầy cát vàng, tấm vải quấn trên đầu cũng bám một lớp cát, phong thái đầy bụi bặm phong trần.

Nhìn rõ ràng Trần Bình đứng trước mặt, Phàn Khoái định thần lại, vui mừng nói: “Trần đại nhân, ngài đến rồi, chúng ta...ba mươi vạn quân Tần”

Trần Bình không kịp phủi bỏ bụi đất trên người, vội bước đến giữa căn phòng, ngồi xuống cái bàn nhỏ bên cạnh Phàn Khoái, gật đầu: “Tình hình trong thành hiện nay như thế nào?”

Phàn Khoái nghe xong sắc mặt biến đổi, trống rỗng nhìn Trần Bình gật đầu: “Vốn dĩ ta muốn quân Tần trúng kế khi đi qua miệng núi Dã Lang, nên đã cho mai phục một trận diệt uy phong của quân Tần, tiêu diệt khí thế bọn chúng, nhưng không ngờ...”



Trần Bình nghe thế ung dung gật đầu nói: “Mưu lược này của tướng quân không tồi, tuy nhiên, Mông Điềm là tay tướng lão luyện của đối phương, tướng quân đã có chút coi thường rồi”

Phàn Khoái bị Trần Bình phê bình trước mặt bao nhiêu hạ thủ như thế, sắc mặt đỏ bừng, ngại ngùng nói: “ Theo tiên sinh, thì trước mắt có kế sách gì để đẩy lùi địch không”

Trần Bình nghe thấy thế đưa mắt nhìn một lượt đám tướng quân đang bất an trong trại, gật đầu cười: “Nếu không có cách thì chủ công đã không lệnh cho ta đến Thượng Đảng để cứu vãn cục diện thất bại”

Nói đến đây, đôi mắt nhỏ dài bỗng như có tia sáng vụt qua, giọng điệu kích động và đầy tính mê hoặc nói: “Chủ công đã gặp được Mặc Đột Thiền Vu của quân Hung Nô, cũng đã được Mặc Đột Thiền Vu của quân Hung Nô nhận lời cho mượn 10 vạn tinh kị, chỉ cần mọi người kiên trì ít ngày, đại quân Hung Nô tới, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết thuận lợi như thế chẻ tre”

BỊ cái tin chấn động đó do Trần Bình mang đến làm cho ngạc nhiên đến sững người ra, Phàn Khoái hiểu rõ, căn cứ vào hiệp ước giữa Lưu Bang và quân Hung Nô, căn bản không thể mượn được nhiều tinh binh Hung Nô như thế, tuy nhiên khi hắn nhìn thấy những tướng quân khác trên mặt đều lộ vẻ vui mùng khó giấu bèn ngay lập tức hiểu được dụng ý của Trần Bình.

Phàn Khoái khống chế sự kích động trong người, lạnh lúng nói: “Mọi người nghe rõ rồi chứ, 10 vạn tinh binh Hung Nô chỉ mấy ngày nữa sẽ đến, chỉ cần chúng ta có thê ứng phó với tình cảnh hiện tại, Mông Điềm dù có lợi hại đến mấy chúng ta cũng nắm chắc phần thắng”

Công Tôn Thăng nghe thấy thế, chắp tay nói với Trần Bình: “ Trước mắt cần phải ứng phó như thế nào, xin tiên sinh chỉ giáo”

Trần Bình nghe thấy thế bèn bình tĩnh quét mắt nhìn một lượt đám người trong phòng, rồi mới mỉm cười: “Mọi người không cần phải lo lắng, Trần Bình có hai kế, chỉ cần liên tục phát ra, nhất định sẽ khiến Mông Điềm tự động rút quân, nếu không thể rát quân, cũng sẽ tiêu diệt uy phong quân địch, chỉ cần kéo dài mấy ngày, đợi quân Hung Nô tới, thì vòng vây Thượng Đảng sẽ được giải”

Đám đông nghe hắn nói một cách tự tin như thế, bất giác đều thấy yên tâm đi nhiều, tâm trạng căng thẳng trước đây đều nhẹ nhàng đi nhiều, không khí u uất trong phòng cũng dần nhẹ nhàng đi trong tiếng cười thoải mái mà còn có dụng ý khác của hắn.

Trong gió sớm mát lạnh, Mông Điềm cưỡi trên lưng con chiến mã màu đen chạy hết tốc lực, lá cờ chiến màu đen sau lưng ông thêu một chứ Mông màu trắng to tướng, theo sau lưng ông đón gió, trong ánh nắng sương sớm lại hiện ra thêm phần lóa mắt.

Nhìn xa xa hút tầm mắt tường thành Thượng Đảng to lớn sừng sững bị bao phủ trong làn mây sớm, Mông Điềm ghì dây cương, đạp mạnh vào hông con ngựa con chiến mã hí lên một tiếng vang rền. Mông Điềm hít một hơi sâu không khí mát lành buổi sớm, hai chân kẹp chặt vào bụng con ngựa khiến cho người và ngựa cố định lại với nhau, gió sớm thổi qua khiến cho áo tơi màu đen của ông tung bay phần phật, trong khoảnh khắc này, ông càng giống một chiến thần kiêu ngạo trên đỉnh núi, kiên cường đối diện với kẻ thù!

Lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập từ phía trước chạy lại, Mông Điềm khuôn mặt bình tĩnh, đôi lông mày rậm khẽ nhíu lên, nói với hướng có âm thanh kia vọng đến: “Chuyện gì, sao căng thẳng thế?”

Người phi ngựa chạy đến chính là Bành Việt, thấy vẻ bất an và nghi hoặc trên khuôn mặt anh ta, nhìn thấy Mông Điềm, anh ta vẫn ở yên trên lưng ngựa chắp tay: “ Tướng quân, Cửa thành Thượng Đảng mở rộng, thứ dân vào ra không ngớt, ngoài cửa thành chỉ có ít quân Hán trấn giữ, toàn thành không có dấu tích nào của việc khai chiến”

“Hà?” Mông Điềm nghe thấy cũng thấy ngạc nhiên với tình thế bất ngờ này, vội vàng thúc ngựa đến một hòn núi đá địa thế tương đối cao, đưa mắt nhìn Thượng Đảng xa xa trong tầm mắt.

Quả nhiên tình hình không khác gì Bành Việt nói, cửa thành dày và nặng đang được mờ, ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy đường ngang lối tắt trong thành, ngoài cửa thành có một nhóm đi chợ vội vàng mang theo hàng hóa vào vào ra ra, lại khênh theo cái sọt mới tinh vừa được đan, co người lại vác theo một cuộn vải thô mới dệt đi vào thảnh.

Hai tên quân Hán chịu trách nhiệm giữ thành đang nghiêm túc kiểm tra hàng hóa và người ra vào thành, dường như không chút quan tâm nào đến cái sát khí đang vương vít trong không khí.

Vương Bôn lúc này cũng thúc ngựa đến bên Mông Điềm, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng yên tĩnh nhưng khiến người ta thấy kì lạ bên ngoài thành Thượng Đảng phía xa kia, bất giác thất sắc nói: “30 vạn đại quân Tần đang ép thành, lại vừa bị chúng ta tiêu diệt 3 vạn tinh binh, sao lại yên tĩnh như thế nhỉ, hay là chúng có quỷ kế gì khác?”

Bành Việt lúc này không kiềm được nói thêm: “Trần Bình nhiều mưu ma chước quỷ, người này khi nhận chức trong quân Hạng Vũ, không nhận được sự trọng dụng của Hạng Vũ, nhưng không ngờ sau khi đầu quân cho Lưu Bang lại liên tục hiến kế, đã chiếm được địa bàn Hà Đông đất đai màu mỡ địa thế hiểm yếu, quả thực không thể xem thường. Tướng quân, chúng ta nên cẩn trọng, nếu cứ tấn công chỉ e mắc lừa”

Vương Bôn nghe thấy thế gật đầu: “Không sai, tình hình trước mắt quả là ngoài dự liệu của chúng ta, đối phương không quá 5 vạn nhân mã, lại trong lúc bị đại quân dồn ép như thế, nhưng không hề có chút phòng bị nào, quả thật khiến người ta khó mà tin được”

Mông Điềm nhìn hai tên hán đang cẩn thận tra xét người và hàng hóa, gật đầu thở dài: “Lệnh cho đại quân ngay lập tức bao vây, không có lệnh không được tùy ỷ hành động”