Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 109




Editor: Na

Beta: Hoàng Lan

Tuân Hoán đi theo cha Bình Nam tướng quân Tuân Tung trấn giữ Uyển Thành, Chu Phủ đi theo cha Chinh Đông đại tướng quân Chu Phỏng trấn giữ Kinh Châu. Hai vùng là hàng xóm, nhưng mỗi người nguyện trung thành với một chính quyền độc lập là Kiến Hưng Đế Tư Mã Nghiệp và Minh chủ Giang Nam Tư Mã Duệ.

Vương Duyệt và Chu Phủ đều là người của Minh chủ Giang Nam, trong lòng Tuân Hoán cũng nghiêng về Giang Nam. Minh chủ Giang Nam Tư Mã Duệ cũng thường vẫy cành ôliu với Tuân gia, bày tỏ cửa lớn nhà ta lúc nào cũng mở rộng, sẵn sàng ôm lấy ngươi vào lòng.

Năm ngoái ở Trung Nguyên còn có bốn Hành đài lớn, trải qua một năm càn quét của nước Hán, Cẩu Si Hành đài bị Thạch Lặc tiêu diệt, Hoàng Thái Tự Tư Mã Thụy bị giết; Hà Âm Hành đài và U Châu Hành đài cũng lần lượt bị nước Hán tiêu diệt.

Lưu Côn vẫn kiên trì chống cự lại nước Hán ở Tây Bắc, thậm chí còn kết liên minh với người Tiên Bi phản đối Hung Nô, cùng nhau chống lại nước Hán. Lưu Côn chính là một hòn đảo đơn độc, ông không học theo những sứ quân khác lập một người nhà Tư Mã lên làm Thái Tử để thành lập Hành đài, ép Thái Tử hiệu lệnh chư hầu, cũng không quy phục bất kỳ Hành đài nào, từ đầu đến cuối ông luôn tự xưng là thần tử Đại Tấn và chiến đấu để khôi phục Đại Tấn.

Cho nên, hiện giờ Kiến Hưng Đế đăng cơ ở Trường An và Minh chủ Giang Nam dùng sự hiểm yếu của sông Trường Giang làm lá chắn bảo vệ tự nhiên là hai người duy nhất sống sót. Kiến Hưng Đế có huyết thống chính thống; còn Minh chủ Giang Nam lại có thế lực lớn mạnh, mỗi bên có ưu thế riêng.

Thân là chủ gia đình, Tuân Tung không thể dựa vào sở thích cá nhân để lựa chọn Hành đài giống như Tuân Hoán, ông càng phải cân nhắc nhiều hơn, “Tuân gia chúng ta và Chu gia nguyện trung thành với hai Hành đài khác nhau, con tới Chu gia mượn binh thì ta sẽ phải viết thư, bày tỏ từ đây Tuân gia sẽ đi theo Minh chủ Giang Nam, nếu không Chu gia sẽ không vô duyên vô cớ cho con mượn binh.”

Tuân Hoán không quan trọng, “Viết thì viết thôi, chúng ta cứ mượn binh để giải quyết tình hình cấp bách trước mắt đã. Cẩu hoàng đế muốn ép chết chúng ta, chẳng lẽ chúng ta đang sống sờ sờ cứ thế bị kẹt chết ở trong thành sao. Hoàng đế như vậy thì còn nguyện trung thành với hắn làm gì?”

Tuân Tung hỏi: “Minh chủ Giang Nam chắc sẽ tốt hơn Kiến Hưng Đế sao?”

Vấn đề chủ yếu của Minh chủ Giang Nam Tư Mã Duệ chủ là huyết thống không đủ thuần khiết.

Tuân Hoán hỏi lại cha: “Minh chủ Giang Nam thật sự là Minh chủ của thiên hạ sao ạ? Rõ ràng là Vương và Mã* cùng chung thiên hạ.”

* Vương trong nhà họ Vương, Mã trong nhà Tư Mã

Mọi người đều biết, Minh chủ Giang Nam luôn nghe theo Vương Đạo, Vương Đạo nói gì thì chính là cái đó, cho nên mới nói Vương và Mã cùng chung thiên hạ.

Thực ra, người khống chế Giang Nam là Vương Đạo. Sau khi quan viên xuôi nam, lực lượng sĩ tộc không hao hụt mà lại tăng lên, không có giới sĩ tộc nâng đỡ thì ai biết đến Minh chủ Giang Nam?

Thế nên so với việc nói đi theo Minh chủ Giang Nam, thì thà nói đi theo Vương Đạo còn hơn.

Vương Đạo dù sao cũng đáng tin hơn người nhà Tư Mã một chút, Tuân Tung quyết định vứt bỏ Kiến Hưng Đế ở Trường An. Đồ vong ân phụ nghĩa, ngươi đã phái người chiếm Uyển Thành của ta, sau này ta cũng không quan tâm ngươi sống hay chết nữa, thích đào hố chôn mình thì cứ đào đi.

Tuân Tung chỉ vào đại quân đang vây thành, “Quân đội ta có thể cho con có hạn, cùng lắm chỉ năm mươi người thôi, con phải dẫn theo năm mươi người đột phá vòng vây cả hàng vạn người là quá nguy hiểm.”

Tuân Hoán nói: “Nuôi nữ nhi nghìn ngày, dùng nữ nhi trong chốc lát, nữ nhi khổ luyện mười mấy năm là để cứu gia tộc khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng ngày hôm nay.”

Đương nhiên Tuân Tung biết con gái có thể đánh, nhưng chuyến đi này vô cùng hiểm nghèo, ông lo lắng cho con gái.

Tuân Hoán mang giấy và bút mực tới, “Phụ thân mau viết thư đi, trời sắp tối rồi, đợi đến nửa đêm về sáng, nhân lúc bọn chúng người ngựa kiệt sức, con sẽ phá vòng vây.”

Tới nửa đêm về sáng, Tuân Hoán cùng ba mươi chín người trong đội cảm tử ra khỏi thành.

Chuyến đi này trên cơ bản sẽ không một ai sống sót, ba mươi chín người này đều là binh bộ khúc Tuân gia tự nguyện đi theo Đại tiểu thư mở đường xông ra ngoài thành, người nhà bọn họ được Tuân Tung chăm sóc, sẽ không phải lo lắng về sau.

Trước khi ra khỏi thành, bầu trời bắt đầu đổ mưa xuân, Tuân Hoán vừa rót rượu, vừa cổ vũ sĩ khí, “Mưa to có thể làm lẫn lộn tầm nhìn và thính giác, vừa át tiếng vó ngựa của chúng ta vừa có thể khiến người bắn cung mất đi độ chính xác, tiện cho chúng ta phá vòng vây, đây là ông trời đang giúp chúng ta!”

Mọi người đồng loạt nâng chén, uống cạn rượu.

Sắp ra khỏi thành, Tuân Tung tự tay đội mũ giáp cho con gái, “Cha chờ con trở về.”

Tuân Hoán nhẹ nhàng thoải mái, “Nữ nhi đi lát sẽ về, qua cơn mưa xuân đêm nay, hương xuân trong sân sẽ nảy chồi, chờ con về sẽ hái vào chiên trứng ăn.”

Cầu treo trên sông hào bảo vệ cổng thành được hạ xuống, Tuân Hoán dẫn theo ba mươi chín kỵ binh băng qua cầu treo, giống như con dao găm bén nhọn xuyên thẳng vào doanh trại địch…

Đêm mưa xuân thôi thúc giấc ngủ của con người nhất, có đêm đen và màn mưa làm lá chắn, đoàn người Tuân Hoán xông thẳng đến với thế như chẻ tre.

Xung quanh Tuân Hoán đều có kỵ binh bảo vệ, nàng ấy được kẹp ở giữa, liên tục có kỵ binh ngã xuống trong lúc xung phong liều chết, tấm lá chắn do kỵ binh tạo thành càng ngày càng mỏng, càng ngày càng ngắn.

Nhưng không một ai trốn chạy, người bên cạnh chết, lại có người đi lên ngay lập tức để bổ sung vào chỗ trống. Ngựa của Tuân Hoán từ đầu đến cuối không giảm tốc độ, đêm nay nhất định phải phá được vòng vây bằng bất cứ giá nào.

Dần dần, tất cả người bên cạnh đều chết trên đường hộ tống, chỉ còn lại một mình Tuân Hoán.

Nhìn quân địch ào ào lao về phía mình như ong vỡ tổ ở xung quanh, Tuân Hoán không chút hoang mang, nàng rút một thanh đao dài sáng chói ở trên lưng ngựa, vung đao mở đường máu, gặp người giết người, gặp phật giết phật.

Cũng không biết chém giết bao lâu, cánh tay Tuân Hoán hơi mất lực, đao dài cũng bị gãy, ngựa mắc phải dây cản, đổ gục xuống. Nàng ấy lăn một vòng ngay tại chỗ, trong khoảnh khắc đứng lên đã cắm mạnh đao xuống đất bùn, mượn lực tung người nhảy lên, cơ thể bay lên không, đồng thời rút kiếm Phong Tùng ở sau lưng ra, chém đầu kỵ binh địch đang muốn giẫm đạp mình ở đối diện rồi rơi chính xác lên lưng ngựa, dùng một chưởng đẩy ngã thi thể không đầu xuống đất, thúc ngựa tiếp tục tiến lên phía trước.

Tuân Hoán chạy trốn, nhảy vọt lên, giết người, cướp ngựa, tất cả động tác liền mạch lưu loát, hình ảnh sống động ma mị, mỗi động tác đều dứt khoát, nhanh sắc bén giống như mũi tên phá vòng vây một lần nữa.

“Đuổi theo!”

Tuân Hoán áp sát cơ thể lên lưng ngựa, như vậy lúc ngựa chạy sẽ có ít lực cản nhất, tốc độ nhanh, còn có thể tránh được sự tấn công của tên bắn ở phía sau.

Bởi vì trời mưa to, tên bị ướt nước mưa không những làm tầm bắn trở nên ngắn mà còn không chính xác, các mũi tên gần như xẹt qua cơ thể Tuân Hoán, mũi tên như châu chấu, nhưng cũng không thật sự làm bị thương nàng ấy.

Nhưng ngựa chiến ở dưới thân có hình thể quá lớn, giờ nó đang bị thương, dưới cơn đau, con ngựa hất vó, muốn hất mũi tên trên người ra, Tuân Hoán giống như miếng vải rách vắt trên lưng ngựa, mũi tên không văng ra được mà nàng ấy lại bị hất ra ngoài.

May mà trời mưa to, bị ngã xuống đất bùn lầy lội còn chưa đến mức gãy xương, Tuân Hoán lăn lông lốc mấy vòng, đến khi đụng phải thân cây thì dừng lại, may mà eo nàng mềm dẻo như cành trúc nếu không đã bị đụng gãy.

Tuân Hoán lăn thành một tượng bùn, đau đến mức hít lạnh, lại làm nước mưa chui vào mũi khiến nàng ấy bị sặc.

Quân địch đuổi giết đến cùng, thúc ngựa đuổi theo, nàng dứt khoát ôm thân cây bò lên trên, treo người trên ngọn cây, chờ truy binh bên đối phương vừa đến, nàng vung ngay chân đá văng kỵ binh, cướp ngựa rồi tiếp tục chạy.

Tuân Hoán quá mạnh, sau khi cướp được con ngựa thứ hai, thấy phía trước có ánh sáng sắc bén chợt lóe lên, biết phía trước vẫn có truy binh muốn bao vây, lập tức cầm thanh đao trên lưng ngựa ném tới đó.

Người kia lại vung binh khí cản đao lại, Tuân Hoán rút giáo, mã chiến với đối phương.

Một tiếng keng lớn vang lên, hai cây giáo va chạm vào nhau, binh khí giao nhau trong mưa phát ra từng tia sáng bạc.

Khoảnh khắc ánh bạc nhoáng lên, hai bên đều thấy rõ tướng mạo của đối phương.

“Vương Duyệt?”

“Hoán Nương!”

Hai người còn chưa kịp nói chuyện, một đoàn người ngựa lớn đã chạy tới, người dẫn đầu không ngờ là con trai trưởng Chu Phủ của Thứ sử Kinh Châu Chu Phỏng.

Chu Phủ quát: “Hoán Nương đi mau, bọn ta sẽ cản phía sau!”

Trong suốt một năm qua, tuy Tuân Hoán ở Uyển Thành nhưng vẫn luôn duy trì thư từ qua lại với mấy người Vương Duyệt và Chu Phủ. Mãi đến một tháng trước, Uyển Thành bị bao vây, thư từ bị gián đoạn, Vương Duyệt mãi không nhận được hồi âm, lúc đang định phái người đi hỏi thăm tin tức thì Chu Phủ vội vàng tới phủ nhà họ Vương trên ngõ Ô Y ở thành Kiến Nghiệp tìm hắn, nói Kiến Hưng Đế muốn ép Tuân gia giao Uyển Thành, Tuân gia không chịu đi, Kiến Hưng Đế ra lệnh ngay cho đám người Đệ Ngũ Y và Đỗ Tăng tấn công Uyển Thành.

Nhà mới của Vương Duyệt nằm ở ngõ Ô Y trên bờ nam sông Tần Hoài ở Kiến Nghiệp.

Chu Phủ nói: “Cha ta chỉ nghe theo sắp xếp của Minh chủ Giang Nam, không thể nhúng tay vào chuyện của Hoàng Đế bên thành Trường An, thân tín dưới trướng ta hết sức có hạn, không cứu được Hoán Nương, cho nên ta tới Kiến Nghiệp tìm huynh xin giúp đỡ.”

Nghe nói Tuân Hoán gặp nạn, Vương Duyệt sao lại khoanh tay đứng nhìn?

Giờ Vương Duyệt đã không phải là Vương Duyệt phải nhìn sắc mặt của trưởng bối và người trong tộc ở phố Vĩnh Khang như trước nữa, giờ hắn có tiền có thế cũng có người của mình, cha hắn Vương Đạo là người nắm quyền hành thật sự ở Giang Nam, cũng là tộc trưởng mới của Lang Gia Vương thị, nắm giữ năm nghìn tư binh bộ khúc của gia tộc.

Nhà người khác là con cái xem sắc mặt cha, nhà họ Vương thì ngược lại, Vương Đạo vẫn luôn xem sắc mặt con trai, Vương Duyệt có yêu cầu gì ông cũng đồng ý.

Vương Duyệt lấy lý do đi ra ngoài kiểm tra kho lương và xin hai trăm tinh binh của cha, ngay ngày hôm đó đã theo Chu Phủ qua sông, cưỡi ngựa một mạch tới Uyển Thành. Ban đêm mưa to, nghe thấy phía trước có tiếng vó ngựa và tiếng giao tranh thì đuổi ngay tới đây. Nhưng ban đêm mưa to gió lớn, không thể bật lửa đốt đuốc nên Vương Duyệt mới va phải Tuân Hoán đang trên đường chạy trốn.

May mà hai người cùng xuất thân từ một sư môn, thế lực ngang tài ngang sức, chỉ một lần giao đấu đã nhìn ra đối phương là ai.

Tuân Hoán giao phía sau cho Vương Duyệt và Chu Phủ, nàng tiếp tục tiến về phía Kinh Châu.

Vương Duyệt và Chu Phủ mang theo ba trăm người, vừa đánh vừa lùi, tới địa phận Kinh Châu, cuối cùng cũng thoát khỏi truy binh.

Bùn đất khắp người Tuân Hoán đều bị nước mưa rửa sạch, cả người nàng ấy ướt đẫm.

Nàng ấy xuống ngựa, mỗi một bước đi, dưới chân đều phát ra tiếng òng ọc, giống như giấu một con chuột trong ủng chiến.

Tuân Hoán ngồi trên một tảng đá, cởi giày rồi đổ hết nước trong ủng ra.

Bởi vì quần và tất đều bị ướt, tất đã trượt xuống bàn chân từ lâu nên lúc tháo ủng, tất bị kẹt lại trong ống ủng, Tuân Hoán để chân trần, tìm được tất trong đôi ủng ướt sũng thì dùng tay vắt khô, sau đó lại tiếp tục đi vào chân.

Chu Phủ sững người khi nhìn thấy đôi chân trần của Tuân Hoán. Mắt cá chân mảnh khảnh tinh tế đong đưa trước mặt hắn, Chu Phủ vội vàng xoay người, phi lễ chớ nhìn.

Vương Duyệt đã quen với cảnh này từ lâu, cả người hắn cũng ướt đẫm, trong giày cũng toàn là nước, nhưng hắn tự giữ phong độ, không chịu tháo ủng đổ nước ngay trước mặt mọi người, còn động tác vắt khô tất thì hắn tuyệt đối không làm được.

Thậm chí bởi vì khi đi đường, nước trong giày sẽ phát ra tiếng bì bõm nên sau khi xuống ngựa, Vương Duyệt vẫn luôn đứng yên tại chỗ để tránh phát ra tiếng động đầy xấu hổ.

Chu Phủ ho khẽ hai tiếng, “Cách đây không xa có biệt viện nhà ta, mọi người tới đó thay quần áo trước đi, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Tuân Hoán nói: “Không cần, ta nóng lòng muốn gặp phụ thân huynh.”

Vương Duyệt nói: “Quần áo không ngay ngắn thể hiện sự thiếu tôn trọng.” Ý tứ là muội tới mượn binh, vẫn nên khách sáo một chút thì tốt hơn.

Tuân Hoán phi lên ngựa, “Xin Chu huynh dẫn đường.”

Chu Phủ dẫn mọi người tới biệt viện, đưa cho Tuân Hoán một bộ quần áo, “Ở đây không có quần áo nữ, đây là của ta —— ta chưa mặc lần nào đâu, tất cả đều là đồ mới, nàng cầm mặc đi.”

Tuân Hoán thay bộ đồ mới, soi gương, ái chà, vừa phết đấy chứ!

Tuân Hoán tác phong nhanh nhẹn, nàng đến bái kiến Thứ sử Kinh Châu Chu Phỏng, nói rõ thân phận và mục đích đến, dâng lên thư viết tay của cha Tuân Tung, “Thứ sử đại nhân, vãn bối là trưởng nữ Tuân Hoán của Bình Nam tướng quân Tuân Tung. Hiện giờ Uyển Thành bị bao vây, phụ thân phái vãn bối tới mượn binh xin giúp đỡ.”

Chu Phỏng cầm thư, vẫn đang bị sốc, “Ngươi… là trưởng nữ của Tuân Tung?” Xác định không phải trưởng tử?

Tuân Hoán gật đầu, “Cam đoan không giả, lệnh công tử Chu Phủ và cả Kỷ Khâu Tử thế tử đều quen ta.”

Đúng là hoàng đế không vội thái giám đã vội, Chu Phủ vội vàng nói: “Phụ thân, là thật đấy ạ, Uyển Thành đang trong cơn nguy cấp, phụ thân mau xuất binh đi.”